Giờ phút này, trong nội tâm hai tên Yêu tộc tuy cũng rất kinh nghi, nhưng nếu cứ như vậy mà rời đi hiển nhiên là không cam lòng. Dù sao bọn hắn cũng không biết thần thông của Lâm Hiên rút cuộc là như thế nào, vạn nhất đối phương chỉ có Khu Trùng Thuật thì sao phải sợ nữa?
"Phúc huynh, ngươi xem chúng ta ..." Nữ tử Yêu tộc có chút kinh hoảng, ma trùng đáng sợ làm cho nàng nghẹn họng trân trối, nàng cũng không muốn vì một nước đi sai mà cả bàn cờ đều thua, vốn là thợ săn lại biến thành con mồi.
"Đi, trước tiên rời khỏi nơi này." Tên nam tử bên trong đạo độn quang màu xanh lục chần chừ trong chốc lát, cuối cùng quyết định cẩn thận vẫn tốt hơn.
Lời vừa dứt, đã có một tiếng cười lạnh truyền vào lỗ tai: "Đi, cách nghĩ không tệ, nhưng đã đến nước này, các ngươi nghĩ mình còn đi được sao?"
Hôm nay đã đến thời khắc cuối cùng, Lâm Hiên cũng không cần phải tiếp tục che giấu tu vi. Hắn hít vào một hơi, pháp lực vô cùng cường đại không ngừng vận chuyển trong thể nội. Cùng lúc đó, một luồng linh áp đáng sợ ập tới khiến sắc mặt hai tên Yêu tu trắng bệch ra.
"Không xong, là lão quái vật Phân Thần kì, đối phương giả heo ăn thịt hổ."
Cảm nhận được luồng pháp lực khiến người ta run rẩy kia, biểu lộ của nữ Yêu lo sợ vô cùng, đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ đây là kết quả xấu nhất, nàng ta đâu còn dám trì hoãn ở chỗ này.
Chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc của nàng phất một cái, con rắn lớn một sừng vốn quấn quanh hông nàng lập tức bay ra, cùng lúc đó, thân hình nàng cũng nhoáng lên một cái đã đứng trên đầu con rắn.
Giờ phút này, nàng không còn kịp nghĩ nhiều nữa, hai tay liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, bàn chân ngọc điểm nhẹ một cái, một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ lột da của con rắn này, sau đó lân giáp dài ra, đồng thời móng vuốt cũng trở nên sắc bén hơn, so với lúc trước thì hình dáng và tướng mạo khác nhau rất nhiều, do con rắn đã biến thành thuồng luồng.
Lúc này, thân hình nó đã lớn hơn gấp đôi, linh quang toàn thân nổi lên, nó tức thì bị một tầng Yêu phong quấn quanh, sau đó một hồi âm thanh kỳ quái truyền vào lỗ tai, nó hóa thành một đạo kinh hồng phá không bỏ chạy. Tốc độ cực nhanh, dùng tiêu chuẩn của Động Huyền Kỳ mà nói, quả nhiên là phi thường cao minh.
Bên kia, nam tử Yêu tộc cũng không có nhàn rỗi, chỉ thấy hai tay của hắn nắm chặt lại, toàn thân toát ra Yêu hỏa màu xanh biếc, bao khỏa toàn bộ thân hình của hắn vào trong, sau đó cũng là nhanh như điện chớp bỏ chạy.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý mà phương hướng của hai tên Yêu tộc chạy trốn là hoàn toàn khác biệt.
Nhưng Lâm Hiên lại không chút bận tâm, chỉ là hai tiểu bối Động Huyền Kỳ mà thôi, nếu như bọn chúng có thể chạy trốn trong tay mình thì lúc ấy mới được coi là kỳ quái. Đến khi đó có lẽ mình cũng không nên tiếp tục truy cầu trường sinh gì nữa, mà trực tiếp mua khối đậu hũ rồi đâm đầu vào đó mà tự sát cho rồi.
Lâm Hiên nói như vậy, cũng không phải xem nhẹ thực lực của đối phương, mà căn bản chênh lệch giữa song phương quá lớn.
Lâm Hiên bất động thanh sắc, nhưng thần thức chỉ cần hơi thả ra đã phát hiện được vị trí của hai tên Yêu tộc.
Dựa theo thực lực mà nói, nam tử kia rõ ràng nhỉnh hơn một chút, nhưng công phu đào tẩu lại không nhất thiết phải dựa vào thực lực. Giờ phút này, tốc độ độn quang của nữ Yêu càng nhanh hơn tên nam tử Yêu tộc một chút.
Quả hồng mềm thì dễ nắn, nhưng Lâm Hiên hôm nay, hết lần này tới lần khác đều không phải là chỉ đi trên một con đường. Khóe miệng của hắn lộ ý chê cười, hắn đã triệt để đã tập trung vào thân hình của nữ Yêu rồi. Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Lại nói về tên nữ tử Yêu tộc, lúc này đã chạy xa vạn dặm, nhưng trên mặt của nàng không hề buông lỏng cảnh giác. Mặc dù khoảng cách xa như vậy, nhưng cũng không chắc đã có thể thoát khỏi thần thức của lão quái vật Phân Thần kì.
Sự đáng sợ của tu sĩ Phân Thần kỳ, nàng mặc dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng nhìn vài tên Trưởng lão uy nghi trong tộc cũng có thể hiểu được phần nào.
Đó tuyệt không phải là kẻ mình có thể chống lại, nếu đổi lại là một địa điểm khác, việc chạy thoát khỏi đối phương cơ hồ là chuyện hoang đường viển vông. May mắn thay đây là Hàn Phách Băng Nguyên, phụ cận hẳn có Yêu tu đẳng cấp cao cư ngụ, nàng này biết rõ điếu đó, cho nên hi vọng có thể triển khai được kế sách gắp lửa bỏ tay người.
Chỉ cần quấy cho vũng nước này đục lên, mình vẫn còn có hi vọng chạy trốn.
Nàng ta đang suy tính như vậy, nhưng đúng vào thời khắc này, một tiếng rít truyền vào lỗ tai. Ban đầu còn có chút mơ hồ, nhưng càng ngày càng rõ hơn, sắc mặt của nữ Yêu thoáng cái đã trắng bệch ra rồi.
Tiếng rít chói tai này nàng không phải không hiểu được, là độn quang của tu sĩ ma sát với không khí sinh ra. Đối phương nhanh như vậy đã đuổi kịp mình sao?
Không có khả năng!
Nàng kinh hãi quay đầu lại, phía sau hoàn toàn trống không, chẳng có ma nào cả. Nàng này nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nàng quay lại, sắc mặt lại thoáng cái ... không biết dùng cái gì từ để hình dung, u ám phiền muộn, tựa như bầu trời sắp mưa.
Chỉ thấy mấy trượng không xa phía trước, Lâm Hiên đã lẳng lặng lơ lửng tại đó, biểu lộ lạnh lùng vô cùng, ánh mắt của hắn như đang nhìn một người chết vậy.
Không có khả năng, hắn chạy tới phía trước mình từ lúc nào?
Sắc mặt nàng hết đỏ rồi lại trắng. Hiển nhiên, nội tâm đang dày xé không thôi, hôm nay nàng đã trông thấy cái chết trước mắt rồi.
"Tiền bối tha mạng!"
Tuy nàng cũng hiểu được mình cứ cầu xin như vậy, hi vọng thật sự vô cùng mong manh, nhưng mà còn có thể làm gì khác? Liều mạng với tu sĩ Phân Thần kì, không phải là tự tìm chết sao?
Mặc dù là vạn bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng không muốn làm như vậy, thật sự quá ngu xuẩn rồi.
Đáng tiếc, Lâm Hiên không phải loại người thương hoa tiếc ngọc. Tu tiên giới, chỉ có thể hoặc là bằng hữu hoặc là địch nhân, Lâm Hiên căn bản là không thèm để ý đến nữ sắc, huống chi với chút tư sắc của xà tinh này, Lâm Hiên cũng chẳng thèm để vào mắt.
Tay áo phất một cái, một đạo thanh hà bay vút ra, nữ Yêu quá sợ hãi, hai tay khẽ múa, theo đó trong tay áo của nàng bay ra mấy chục con rắn lửa, hung dữ lao về phía đạo thanh hà.
Kết quả đương nhiên là phí công.
Cảnh giới song phương chênh lệch lớn như vậy, căn bản cũng không có nửa phần tác dụng, đạo thanh hà chỉ là thoáng chậm lại một chút sau đó liền bao lấy nữ tử Yêu tộc.
Nữ tử Yêu tộc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ý thức mơ hồ một hồi, nhưng nàng cũng không phải mới bước chân vào Tu tiên giới, ngay lúc vạn phần nguy cấp, cố gắng bảo trì một chút linh trí, hét lớn: "Tiền bối tha mạng, ngàn vạn không nên thi triển Sưu hồn thuật. Người muốn biết cái gì, vãn bối nhất định không biết không nói, đã nói thì không giả."
Vừa dứt lời, nàng liền ngất đi.
Lâm Hiên bỗng lấy tay sờ cằm, trên mặt lộ ra vài phần đăm chiêu, gia hỏa thông minh như vậy thật đúng là không nhiều lắm.
Vì vậy hắn cũng không vội thi triển Sưu Hồn Thuật với nàng, mà mang theo nàng, đuổi theo một mục tiêu khác.
Quá trình tiếp theo không cần dài dòng, thần thông của nam tử kia tuy so với nàng này còn cao hơn một bậc, nhưng khi đối mặt với Lâm Hiên lại không được tính là gì, ngay đến một chút sức phản kháng cũng không có, bị bắt hết sức nhẹ nhàng.
Sau đó hắn cũng không khách khí nữa, liền thi triển Sưu Hồn thuật.
Ước chừng qua thời gian uống cạn một chén trà, Lâm Hiên mới nhẹ buông tay, ánh lửa bùng lên, tên Yêu tộc lập tức bị đốt thành tro tàn.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần đăm chiêu, thông qua Sưu Hồn thuật, hắn cũng đã thu được một ít manh mối, nhưng chúng lại không trọn vẹn, cũng không thể hoàn toàn giải thích được nghi hoặc của mình.
Dù sao Tiên thuật cũng có giới hạn. Sưu Hồn thuật chỉ có thể biết được một phần trí nhớ của đối phương, hơn nữa không thể lựa chọn được bộ phận trí nhớ mà người thi triển có thể có được, toàn bộ đều dựa vào vận khí. Cho nên không nhất định là có thể tìm được thông tin mà mình muốn.
Như lúc này đây, vận khí của mình quả thực có chút không tốt.
Ánh mắt Lâm Hiên tập trung trên người nữ Yêu đang hôn mê. Nếu giờ mình tiếp tục sưu hồn, giả như vận khí không tốt, rất có khả năng không đạt được thông tin mình muốn. Nếu đã như thế, còn không bằng ...
Tay áo Lâm Hiên phất một cái, một đạo pháp quyết theo đầu ngón tay bắn ra, chui vào đầu nữ Yêu, sau đó nàng chậm rãi mở mắt, tỉnh táo lại.
"Ta ..."
Vừa tỉnh lại, nàng còn có chút mơ hồ, song rất nhanh liền nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, sắc mặt trắng bệch ra. Sau đó khi nhìn thấy Lâm Hiên, cơ hồ mặt cắt không còn giọt máu, nhưng nàng ta lại không đào tẩu, mà dịu dàng thi lễ với Lâm Hiên, bộ dáng vô cùng cung kính, nhu thuận.
Lâm Hiên ngoài mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong lòng rất thoả mãn, làm việc với người thông minh, hiển nhiên càng thêm dễ dàng.
"Đạo hữu truy đuổi chúng ta hẳn không phải là chuyện trùng hợp. Rút cuộc Thánh Điện của các ngươi mất cái gì, đáng giá để động can qua lớn như vậy?"
Lâm Hiên lời vừa nói ra, sắc mặt nữ Yêu liền đại biến, lão quái vật này sao lại biết được ...
Tuy nhiên nàng cũng không ngốc, rất nhanh đã kịp phản ứng, nàng ta nhanh chóng thả thần thức ra, ngay lập tức đã phát hiện mình không còn đứng ở chỗ cũ, hơn nữa trong phương viên trăm dặm không còn người nào khác.
Vẻ mặt nữ Yêu có chút không tự nhiên, chần chừ trong chốc lát, nhưng rút cuộc vẫn lúng túng mở miệng: "Người đồng hành cùng ta, Phúc đạo hữu ..."
"Lâm mỗ đã thi triển Sưu hồn thuật với hắn, hiện giờ đã hồn phi phách tán rồi." Lâm Hiên cũng không giấu diếm, nữ Yêu mặc dù đã đoán trước, nhưng sau khi nghe vậy, toàn thân vẫn không nhịn được run rẩy một hồi.
"Đạo hữu có muốn rơi vào kết cục giống như hắn?" Lâm Hiên bình tĩnh nói, thanh âm lúc này càng lạnh lùng, đối phương càng sợ hãi.
Nữ Yêu thở dài : "Tiền bối không cần làm ta sợ, vãn bối khuất phục rồi, ngài muốn muốn hỏi điều gì, vãn bối tuyệt không dám giấu diễm nửa câu."
"Đạo hữu hiểu được tình cảnh của mình như vậy là tốt rồi, vậy trước tiên ngươi trả lời vấn đề ta vừa mới hỏi”.
"Tiền bối nói không sai, vãn bối khu động cấp thấp Yêu tộc, đương nhiên không phải cơ duyên xảo hợp, chắc hẳn ngài cũng tinh tường, Hàn Phách Băng Nguyên tuy có số lượng Yêu tộc cấp thấp rất lớn, nhưng nếu luận thực lực thì phải nói tới Tuyết Hồ, Gấu Trắng, Chuột Tuyết là ba tộc mạnh nhất. Mà phía trên ba tộc, còn có một Thánh điện, tuy nhiên gần đây, bảo vật cung phụng tại Thánh điện lại đột nhiên bị mất trộm."
"Bảo vật cung phụng tại Thánh điện?"
Những ngày này, Lâm Hiên tuy đọc một ít điển tịch, tìm hiểu một chút tri thức về Băng Hải Giới, trong thời gian ngắn dù nắm được khá nhiều thông tin, nhưng mà phần lớn mới chỉ là da lông bên ngoài mà thôi.
Nói thí dụ như Thánh điện của Hàn Phách Băng Nguyên, hắn cũng không phải là rất rõ ràng, cho nên lúc này mới hỏi như vậy.
Không ngờ nữ Yêu cũng lắc đầu: "Vãn bối cũng không biết là bảo vật gì."
"Ngươi cũng không biết sao?" Giọng nói của Lâm Hiên kéo dài ra, ngữ khí rõ ràng không tin.
Thấy sắc mặt Lâm Hiên bất thiện, nữ Yêu này vội vàng thanh minh: "Tiền bối thứ tội, vãn bối thực sự không biết, tuyệt không dám dối gạt người. Song vãn bối có thể chắc chắn bảo vật cung phụng tại Thánh Điện bị mất lần này cực kỳ quan trọng ..."