Hoa Điệp tiên tử nhíu mày, đồng bạn có điểm quá cẩn thận rồi.
"Ha ha, cẩn thận luôn là một điều tốt, dù sao lần này chúng ta mưu đồ không nhỏ. Nếu tin tức bị tiết lộ, nói không chừng ưu đãi lại vào trong tay người khác." Sắc mặt hồng bào lão giả nghiêm túc nói.
"Ừm, đạo hữu cảm thấy tiểu tử họ Lâm kia sao?" Viên Thông hòa thượng ồm ồm mở miệng.
"Bây giờ còn khó mà nói, bất quá chắc chắn hắn không phải tu sĩ Lũng Nam, từ miệng đám đệ tử Tuyết Minh Môn thì Lâm đ*o hữu này phẩm hạnh khá tốt, sau này tìm cơ hội thử xem có lẽ sẽ hợp tác." Hồng bào lão giả suy nghĩ một chút chậm rãi mở miệng.
"Ừm, ấn tượng của ta đối với Lâm tiểu tử không tồi. Tuy nhiên, nếu không phải việc lần này nhất định phải có một tu sĩ ngoài Nguyên Anh trung kỳ tinh thông ma hỏa tham dự thì chúng ta cần gì phải đi tìm ngoại nhân. Hảo hữu của ta và ngươi cũng có vài đồng đạo trung kỳ, để bọn họ gia nhập thì sự tình nắm chắc hơn nhiều" Hoa Điệp tiên tử nói.
"Vậy có biện pháp nào sao, Nguyên Anh tu sĩ tu luyện bí thuật ma hỏa độc thuộc tính rất ít ỏi, lại phần lớn có ác danh, cùng hợp tác bọn chúng không khác gì bảo hổ lột da." Viên Thông hòa thượng thở dài một hơi nói, sau đó lại quay đầu nhìn về phía nữ tu: "Tiên tử, chúng ta chỉ nghe mấy đệ tử Tuyết Minh Môn miêu tả, có thể xác định ma hỏa của Lâm tiểu tử chính là hỏa độc thuộc tính, cũng nhưng đừng để sai lầm, đến lúc làm không tốt thì..."
"Yên tâm, tiểu muội sao lại phạm sai lầm sự tình quan trọng như vậy, bí thuật khác ta nhìn không ra, nhưng đã là luyện độc công tuyệt đối không thể gạt được hai mắt của ta, đại sư yên tâm đi." Hoa Điệp tiên tử nghiêng nghiêng đầu, tự tin mười phần mở miệng.
"Được rồi, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ thử Lâm đ*o hữu này xem thế nào." Hồng bào lão giả gật đầu, thương lượng những chuyện khác sau đó liền độn quang rời đi.
"Ong "
Từ nơi bọn họ vừa mới đứng, một con ma phong tử hồng sắc từ dưới đất chui lên, cẩn thận mấy cũng có sai sót, vòng bảo hộ không che chắn dưới đất.
Giờ phút này ma trùng đã trở lại bên người chủ nhân. Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi, đem tia thần thức đã phân ra hút vào trong thức hải.
Một lát sau hắn mở hai mắt. Trên mặt lộ vẻ ngoài ý muốn : " Không phải mưu đồ mà muốn hợp tác, mấy tu tiên giả sơ kỳ này cẩn thận như vậy, không chừng mới có lợi."
Mấy ngày tiếp theo bầu không khí có vẻ bình thường. Không ai đến quấy rầy, Lâm Hiên cũng không tời lầu các, chẳng qua với thần thức cường đại của hắn có thể cảm ứng được, Nguyên Anh kỳ tu tiên giả ra vào khách quý lâu ngày càng nhiều, tựa hồ hơn một trăm hai mươi người.
So với dự tính ban đầu thì nhiều hơn một chút. Xem ra giao dịch hội lần này rất đáng chờ mong.
Ngày mai đã bắt đầu nhưng Tần Nghiên chưa có chút tung tích, Lâm Hiên đã có điểm sốt ruột.
"Thiếu gia, chàng yên tâm, Tần... Tiên tử, nhất định không xảy ra chuyện gì."
Thanh âm Nguyệt Nhi ra, khi trước nàng còn chọc Lâm Hiên. Mà giờ tâm tư lại có điểm không thoải mái.
Nhưng với nàng, Lâm Hiên trọng yếu hơn bất cứ điều gì, thấy hắn lo lắng thì nàng đã gặt sự bất mãn sang một bên, bắt đầu an ủi.
Lâm Hiên gật đầu, theo lý phu thê tông chủ Tuyết Minh Môn đích thân nghênh đón, ba người trừ phi gặp đối thủ Nguyên Anh hậu kỳ, Tần Nghiên lại lấy danh nghĩa Thiên Nhai Hải Các, nếu không thì không gì đáng lo.
Nhưng tục ngữ nói, cây to đón gió, ở mặt ngoài xem thân phận của nàng có thể làm kinh sợ bọn đạo chích, nhưng đồng dạng, cũng có có kẻ tâm hoài bất quỹ...
Lâm Hiên đang suy nghĩ, đột nhiên thần sắc vừa động, bộ dáng trở nên căng thẳng.
"Thiếu gia, làm sao vậy?" Nguyệt Nhi hoảng sợ, nàng rất ít thấy Lâm Hiên nghiêm túc như vậy.
Lâm Hiên khoát tay nhắm hai mắt, đem thần niệm cường đại thả ra quét tới phía tây bắc.
"Cách nơi này năm trăm dặm có linh lực đang chấn động, hơn nữa rất quen thuộc, là Cửu Thiên Huyền Xông, quả nhiên Tần Nghiên xảy ra chuyện." sắc mặt Lâm Hiên âm trầm nói.
Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, thần thức đủ để thấy rõ từng cành cây ngọn cỏ trong phạm vi trong hai trăm dặm, nhưng nếu xa hơn thì cảm ứng bắt đầu mơ hồ. Năm trăm dặm thì phải là chiến đấu cấp Nguyên Anh phi thường kịch liệt mới cảm ứng được.
Luận thần thức Lâm Hiên kỳ còn đã vượt cảnh giới hậu kỳ, năm trăm dặm có điểm miễn cưỡng nhưng phi thường quen thuộc Cửu Thiên huyền công, tự nhiên có thể phân biệt ra được.
Lâm Hiên không thích xen vào việc của người nhưng Tần Nghiên đang có chuyện, hắn đương nhiên sẽ không ngồi yên, thân hình chợt lóe đã vọt ra khỏi lầu các, sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía tây bắc.
Cứu người như cứu hỏa, lúc này hắn không ẩn dấu thực lực, độn tốc toàn bộ khai hỏa, độn quang cực nhanh chợt lóe vọt về phía chân trời.
Đừng nói đám đệ tử cấp thấp Tuyết Minh Môn, cho dù các lão quái cũng bị kinh động.
"Ồ, đó là cái gì, tốc độ thật nhanh, chẳng lẽ là tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ?" Một bạch phát lão giả tay vuốt chòm râu, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Ta xem không phải, cho dù là hậu kỳ đại tu sĩ cũng không có tốc độ nhanh như vậy, trừ phi là Yêu Tộc Hóa Hình hậu kỳ phi cầm." Một lão quái Nguyên Anh thấp lùn mở miệng.
"Trần huynh nói có lý."
Tiếng nghị luận đều truyền vào tai, bởi tốc độ quá nhanh nên không có người nào nhận ra Lâm Hiên, một số lão quái đầy vẻ hâm mộ nhưng không có ai dám đuổi theo tìm hiểu. Đó là sự lựa chọn ngu xuẩn, bọn họ tới nơi này để tham gia trao đổi hội, về phần phụ cận có hay không xuất hiện Yêu Tộc lợi hại không quan hệ.
Nhưng không phải ai ai cũng nhát gan sợ chết, Lũng Nam là nơi hoang dã nhưng vẫn còn có cao nhân.
Lâm Hiên biến thành kinh hồng nhanh như điện chớp, nhưng rất nhanh một đạo độn quang chói mắt tử hồng sắc bắn theo, tốc độ cũng làm người trố mắt, so với Lâm Hiên thì không chậm chút nào.
Là Khương thị song hùng!
Ánh mắt Lâm Hiên nheo lại, đối phương bay cùng hướng với hắn, chẳng lẽ cũng phát hiện linh lực dao động?
Không ngờ thần thức của hai huynh đệ này lại cường đại như vậy. Quả nhiên không thể xem thường thiên hạ anh hùng.
Chẳng qua thời khắc này, trong cơ thể Lâm Hiên vận chuyển pháp lực, tốc độ độn quang chợt nhanh hơn, đã đem Khương thị song hùng bỏ lại ở phía sau.
Hai huynh đệ chấn động, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Thực lực hai người không hơn tu sĩ cùng cấp bao nhiêu, nhưng do tu luyện công pháp đặc thù mà có hiệu quả chồng chất.
Thần thức cũng như thế, vì vậy hai người mới phát hiện linh lực dao động ở rất xa.
Kẻ tài cao thì gan cũng lớn, hai huynh đệ tự tin có thể đào thoát khỏi tay Hóa Hình hậu kỳ đại Yêu Tộc, tự nhiên sẽ không sợ hãi cái gì.
Không ngờ tới xem náo nhiệt còn thêm một người, dương như là Lâm đ*o hữu.
Bất luận độn quang hay là thần thức, tựa hồ vẫn hơn huynh đệ bọn họ hắn liên thủ. Chẳng lẽ người này tu luyện thần thông nghịch thiên đến cực điểm, có thể so với đại tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ!
Cứu người như cứu hỏa, khoảng cách năm trăm dặm với độn tốc toàn lực của Lâm Hiên toàn bộ khai hỏa thì không đến một tuần trà.
Càng tiếp cận thì chân mày Lâm Hiên nhíu chặt. cảm ứng được ba luồng khí tức.
Trong đó một luồng mơ hồ nhưng linh lực dao động tương tự cùng cơ thể hắn, hiển nhiên là Cửu Thiên Huyền Công, cảnh giới ở trên dưới Nguyên Anh sơ kỳ, chính là người khiến hắn để mất nhiều tâm tư. Vân Trung tiên tử!
Hai người khác chưa từng thấy qua, là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.
Chẳng qua từ phán đoán, bọn họ không phải đấu pháp cùng Tần Nghiên, ngược lại đang liên thủ. Có thể là phu thê tông chủ Tuyết Minh Môn.
Như khí tức chỉ có ba luồng, có thể cảm ứng được linh lực mạnh mẽ va chạm nhưng không có khí tức địch nhân.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, dù đối phương thi triển Liễm Khí Thuật thì khi động thủ, kể cả Ly Hợp kỳ tu tiên giả đều không thể che dấu thân hình.
Tại sao lại không cảm ứng được tung tích đối phương?
Lâm Hiên cũng coi như kinh nghiệm phong phú đấu pháp, nhưng chuyện như vậy lại chưa hề thấy qua.
Rốt cuộc bọn họ đang đối đầu cùng cái gì?
Điều khiến Lâm Hiên an tâm là, ba người Tần Nghiên mặc dù đang ở hạ phong nhưng chưa rơi vào nguy hiểm. Hắn cũng không cần vội ứng cứu, nên xem tình huống một chút.
Đến bây giờ Lâm Hiên bấm niệm pháp chú, độn quang chậm lại sau đó màu sắc nhanh chóng trở thành nhạt, dần dần hòa vào trong không trung.
Một lát sau, một khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành ánh vào mi mắt.
Hai trăm năm không thấy. Giai nhân vẫn thanh lệ như trước, phương dung không chút tàn phai mà lại càng xinh đẹp động lòng người.
Ánh mắt đôi mày, mũi miệng ngũ quan dáng người, tất cả đều lung xinh tuyệt xảo.
Những năm gần đây, Lâm Hiên thấy đủ loại nữ tử xinh đẹp lệ sắc nơi Tu Tiên giới nhưng bình tâm mà nói, người có thể so sánh cùng Vân Trung tiên tử trước mắt không nhiều.
Nguyệt Nhi! Chẳng qua tiểu nha đầu có phần ngây ngô, giơ tay nhấc chân không thanh lệ tuyệt tục như Tần Nghiên.
Khổng Tước cũng là tuyệt đại giai nhân, khí chất không thua Tần Nghiên nhưng thần thái cũng phải chịu nhường một phân. Cho dù đang đấu pháp, động tác của Tần Nghiên tựa hồ như là đang bay múa vậy.
So với nàng thì hai tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ lại chật vật hơn nhiều, đó là một nam tử hơn tứ tuần cùng một mỹ phụ vẫn còn phong vận.
Không cần phải nói, chính là phu phụ tông chủ Tuyết Minh Môn.
Nam tử đang thao túng một đôi pháp bảo Kim Câu.
Mỹ phụ sử dụng bảo vật tương đối kỳ lạ, có hình dạng như mỏ chim hạc. Thứ này Lâm Hiên đã thấy qua trên người lão giả béo lùn đệ tử Tuyết Minh Môn. Nam tử sử dụng thì không nói làm gì, nữ nhân dùng thì có điểm bất ngờ.
Thần thông hai người không kém, dù vậy Tần Nghiên lại tiếp nhận hơn phân nửa thế công.
Xem thần thông của nàng đã vượt quá cảnh giới sơ kỳ, tựa hồ ngang ngửa với Điền Tiểu Kiếm.
Về phần bảo vật của Tần Nghiên thì lại khác hắn, Cửu Thiên huyền công qua tay Huyền Phượng tiên tử cải biến, ít nhiều cũng có điểm khác nguyên bản.
Đó là một dải lụa bay mú giống như Giao Long, cũng là pháp bảo song thuộc tính.
Thứ này trong Phượng Vũ Cửu Thiên quyết có đề cập. Gọi là Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng, luyện chế cũng cần Nam Minh Ly hỏa, không ngờ Tần Nghiên cũng tìm được.
Chẳng qua ngẫm lại nàng là môn hạ Thiên Nhai Hải Các, còn có bái Vân Châu đệ nhất nữ tu làm sư phụ, chuyện này không có gì là kỳ lạ.
Sở học Tần Nghiên dù không nhiều như Lâm Hiên nhưng đối với bảo vật băng thuộc tính lại phát huy đến mức cực hạn.
Nghe nói Vân Châu đệ nhất nữ tu kia am hiểu Lạc Vân Phiêu Tuyết Quyết, Tần Nghiên nếu là học trò cưng của nàng vậy đã được học qua.
Lạc Vân Phiêu Tuyết Quyết là thần thông đỉnh cấp nhưng Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết càng thêm huyền diệu. Hơn nữa cùng Cửu Thiên Huyền Công nhất mạch truyền thừa.
Nghe nói tu luyện tới cực hạn, có thể phát huy ra cửu thành thần thông của thần điểu phượng hoàng.
Có điều người sáng tạo ra nó là Huyền Phượng tiên tử đã phi thăng, chưa hoàn thành mấy tầng sau cùng nên trong tay Lâm Hiên cũng không có.
Đó là do Huyền Phượng tiên tử chờ sau khi phi thăng Linh giới, vừa khổ tu vừa sáng tạo thêm.
Đương nhiên Lạc Vân Phiêu Tuyết Quyết uy lực vô cùng cường đại, hơn nữa Tần Nghiên còn danh sư chỉ điểm.
Thời khắc này nàng kết hợp Cửu Thiên huyền công cùng Lạc Vân Phiêu Tuyết Quyết, uy lực thật khiến người há hốc mồm.
Đặc biệt Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng kia, bình tâm mà nói, uy lực tựa hồ còn hơn Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.
Tuy phẩm cấp hai bảo vật ngang nhau nhưng Lâm Hiên không có nhiều thời gian để dụng tâm bồi dưỡng Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Tần Nghiên thì khác. Từ lúc luyện thành Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng liền toàn tâm toàn ý tế luyện bảo vật này.
Ý niệm trong đầu Lâm Hiên xoay chuyển, hai mắt dừng lại ở một lão giả vận thanh bào tinh thần quắc thước. Tu vị không thua cảnh giới Nguyên Anh Hậu Kỳ, nhưng cổ quái chính là linh lực bàng bạc không hề có sinh khí.
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại
Khôi Lỗi Thuật!
Ở U Châu, thậm chí là Thất Tinh Vân Hải thì Khôi Lỗi Thuật đã thất truyền. Nhưng tại nơi Vân Châu thập phần phồn vinh này. Từ nơi Vũ Vân Nhi, Lâm Hiên biết còn lưu truyền kỳ nghệ này. Có điều Khôi Lỗi trước mắt thật không thể tưởng tượng nổi.
Chế tác được Khôi Lỗi cấp Ngưng Đan đã rất khó. Khôi lỗi Nguyên Anh thì vô vàn khó khăn. Về khôi lỗi cấp bậc đại tu sĩ thì chưa từng nghe nói qua.
Thanh bào lão giả này có bề ngoài không có gì bất đồng so với tu sĩ bình thường, nhưng cẩn thận quan sát thì do tài liệu trân quý luyện chế thành. Như vậy ngoại trừ các chỗ yếu hại thì độ cứng thân thể có thể sánh ngang với pháp bảo.
Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng khiến khôi lỗi không dám tự đại, chỉ dám dùng hai tay đón đỡ. Hai tay của nó hiển nhiên cứng rắn hơn rất nhiều so với những phần thân thể khác.
Về phần Kim Câu hoặc pháp bảo hình mỏ chim hạc có đánh trúng đầu bụng, lưng thì Khôi Lỗi không hề hấn gì.
Đương nhiên, khôi lỗi cũng có nhược điểm là kinh nghiệm chiến đấu, thần thông bí thuật thua xa tu sĩ hậu kỳ. Tuy vậy vẫn là một kẻ địch đáng sợ.
Lâm Hiên không vội ra tay, lặng lẽ thả thần thức đứng hộ pháp giùm ba người.
Khôi Lỗi này chỉ là một công cụ do người khác sai sử, đối phương rất có thể đang ẩn thân trong bóng tối, chờ cơ hội ra tay.
Ba người khí thế hừng hực đánh với Khôi Lỗi, không phát hiện ra Lâm Hiên.
Rất nhanh điện quang tử hồng sắc chớp lóe, Khương Thị song hùng đã đến trước mắt. Hai huynh đệ này thấy cảnh tượng thì cũng sợ hãi. Thần thức đảo qua thì vẻ mặt càng trở nên cổ quái.
Lâm đ*o hữu kia rõ ràng đi trước nhưng sao không thấy bóng dáng?
"Không ngờ gặp hai vị Khương huynh ở chỗ này. Thật tốt quá, xin hãy ra tay tương trợ, sau này bổn tông nhất định sẽ cảm tạ hai vị" Chu Thiên Vân mừng rỡ nói.
Khương Thị song hùng liếc nhau, mở to miệng phun ra một cột sáng. Mặt ngoài quang trụ còn có những sợi điện hồ tử hồng sắc xèn xẹt.
Thanh bào lão giả thấy thì nhíu mày. không hổ là khôi lỗi Nguyên Anh Hậu Kỳ, ngay cả nét mặt thần thái cũng giống như thật.
Tay trái phất một cái, một bàn tay lập tức biến thành ánh sáng ngọc màu bạc sau đó chụp một cái, lập tức huyễn hóa ra một tấm võng bạc rất lớn.
Phốc phốc.
Hai đạo quang trụ bắn vào tấm lưới thì chỉ như gió vào nhà trống.
Khôi Lỗi chợt phi độn về phía trước. Nháy mắt liền đến trước mặt khiến hai huynh đệ Khương Thị. Kinh mà bất loạn, thân hình hai Khương Nhị vừa chuyển đã hiện ra phía sau ca ca, hai tay đỡ lấy đầu vai ca ca.
Trên mặt Khương Đại hiện vẻ tàn khốc, khí tức đột nhiên tăng vọt đến gần cảnh giới hậu kỳ. Hắn trợn hai mắt, tiếng xương cốt bạo liệt vang lên, cánh tay phải bạo tăng vọt, ẩn chứa sức mạnh kinh người.
Mặt ngoài bàn tay được bao phủ tử hồng sắc điện hồ, năm ngón tay nắm lại hung hăng đánh một quyền về đầu đối phương.
Có điều Khôi Lỗi lại xem như không thấy. Ngân quang chợt lóe, quyền phải cũng hung hăng đánh tới.
Oanh!
Linh quang bắn ra bốn phía, ngân quang cùng tử hồng sắc hồ điện bao phủ thân hình cả ba người, sóng linh lực khuếch tán ta bốn phía.
Tần Nghiên cũng bị bức lui về phía sau, cảm thấy có điểm kỳ quái. Mục tiêu của khôi lỗi kia rõ ràng là nàng, tại sao lúc này lại chuyển hướng sang Khương Thị huynh đệ.
Khi nãy đã cố gắng hết sức đối địch. Tận dụng lúc này để khôi phục thể lực. Vẻ mặt Tần Nghiên chợt buông lỏng, bắt quyết niệm pháp chú, điều tức linh lực đang loạn chuyển trong cơ thể.
Nhưng một đạo hắc vụ lặng lẽ bay về phía nàng.
Nhìn thì chậm nhưng rất nhanh. Qua mặt được cả thần thức của Lâm Hiên, khi cách Tần Nghiên chỉ hơn một trượng thì hắc quang chợt lóe, hiện ra một một cung trang mỹ phụ.
Không có khí tức, cũng là Khôi Lỗi. Tu vị chỉ là Nguyên Anh Sơ Kỳ nhưng về phương diện ẩn nấp lại hiển nhiên độc đáo.
Đây chính là một âm mưu hiểm độc.
Để khôi lỗi Hậu Kỳ kia thu hút sự chú ý, Khôi Lỗi sơ kỳ này lại chớp thời cơ đánh lén.
Cung trang mỹ phụ vừa hiện thân thì trong mắt hiện vẻ tàn độc, tay phải giơ lên lộ ra một thanh kiếm sắc bén có lưỡi răng cưa, chợt lóe đâm về phía bụng Tần Nghiên. Một khi trúng đích thì lực sát thương vượt xa bảo kiếm bình thường. Tay còn lại thì biến thành một cái móc câu, trong kim quang chói mắt cắt về phía chiếc cổ trắng ngần của Tần Nghiên.
Công kích trí mạng nhanh như điện, Tần Nghiên muốn tránh cũng không được, bị trúng đòn thì chắc chắn thân thể bị hủy.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Tần Nghiên không còn chút máu, đối mặt công kích bất ngờ thì lâm vào tuyệt vọng.
Tần Nghiên tuy là thiên kiêu chi nữ nhưng lại thiếu ma luyện trong tinh phong huyết vũ. Trong nháy mắt, đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.
Mắt thấy Vân Trung tiên tử mỹ mạo khuynh thành sắp ngã xuống trong tay khôi lỗi thì thanh quang chợt lóe, một thiếu niên bình thường đã chắn trước mặt nàng.
Hắn đưa một tay đẩy thiếu nữ. Tay kia hiện lên một đạo hỏa diễm màu xanh biếc đón đỡ Khôi Lỗi.
Phốc!
Bích Huyễn U Hỏa thiêu đốt vạn vật, hay cánh tay Khôi Lỗi Nguyên Anh sơ kỳ liền biến thành khói bụi, hoảng sợ lui về phía sau.
Lâm Hiên không đuổi theo, vẻ mặt ngược lại có điểm cổ quái. Mới rồi cứu người như cứu hỏa, ở thời điểm đẩy Tần Nghiên ra đã đụng phải nơi nào đó không bình thường.
Hắn ôm lấy thân hình co dãn kinh người kia, cảm giác mềm mại hiện lên. Từ biệt hai trăm năm, không ngờ lại gặp mặt với phương thức như thế này.
Tần Nghiên khẽ cắn chặt hàm răng, trên dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy vẻ bối rối.
Nàng rất cảm kích ân cứu mạng nhưng đối phương thật quá mức lỗ mãng. Không biết cố ý hay là vô tình nhưng tấm thân nữ nhi há lại dễ dàng đụng đến?
Lúc này Lâm Hiên chậm rãi xoay người.
"Tần sư tỷ."
"Là ngươi!"
Thấy rõ khuôn mặt hắn thì Tần Nghiên lấy tay che miệng, trên mặt hiện thần sắc phức tạp. Kinh ngạc mờ mịt, vui mừng nhưng có vài phần khó hiểu.
Lúc này vẻ tức giận trên mặt đã tan biến nhường chỗ cho những áng mây hồng kéo đến.
Tần Nghiên thả ra thần thức, đánh giá Lâm Hiên từ trên xuống vài lần: "Ngươi, ngươi thật sự là Lâm sư đệ?"
"Không phải ta thì là ai?"
Lâm Hiên mỉm cười nói, trên mặt hiện vẻ vui mừng, hai trăm năm rồi nhưng cũng may Tần Nghiên không quên hắn.
Lâm Hiên đang muốn mở miệng thì Tần Nghiên chợt la lên: "Cẩn thận!"
Kỳ thật không cần nàng nhắc nhở thì Lâm Hiên cũng biết có kẻ đánh lén.
Là cung trang mỹ phụ kia, hai cánh tay của nàng đã bị hủy đương nhiên không sợ hãi. Ẩn Nặc thuật quả thật huyền diệu vô cùng. Đáng tiếc kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên vượt xa Tần Nghiên.
Chân mày cau lại, thân hình hắn nhoáng lên. Xoạt một cái, chân trái mỹ phụ biến thành một thanh loan đao hung hăng chém tới.
Lâm Hiên lập tức bị chém làm hai đoạn nhưng đáng tiếc chỉ là tàn ảnh. Chân thân hắn đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ tới phía sau khôi lỗi.
Hắn há miệng phun ra một đạo hỏa diễm xanh biếc vào thân thể đối phương.
Oanh!
Lần này toàn thân trong ma hỏa hừng hực, Khôi lỗi liều mạng giãy dụa nhưng vô dụng, sau một thoáng liền biến thành tro bụi.
Giơ tay nhấc chân liền sát diệt một tồn tại Nguyên Anh sơ kỳ, Tần Nghiên không khỏi mở lớn đôi mắt đẹp.
"Ngươi... Ngươi thật sự là Lâm sư đệ?"
Thế thời thay đổi, đã hai trăm năm qua đi.
Tu chất của Tần Nghiên là Thánh linh căn, lại thêm Cửu Thiên huyền công uy lực vô cùng. Sau khi Phiêu Vân Cốc bị diệt thì nàng tới Vân Châu.
Được thiên lão chiếu cố, nàng thuận lợi gia nhập Thiên Nhai Hải Các còn được ân sư coi trọng nhìn trúng.
Dến như tông chủ cũng rất ít khi được ân sư chỉ điểm. Nàng lại có thể tùy thời thỉnh giáo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có may mắn như vậy, Tần Nghiên đã kết Anh thành công, tốc độ như vậy thật kinh người. Thậm chí còn hơn ân sư nàng một bậc, chính là kỳ tài vạn năm khó gặp của Tu Tiên giới.
Nhưng một màn trước mắt khiến Tần Nghiên không thể tin vào mắt mình.
Lâm Hiên!
Lúc ở Khê Dược Giản nàng đã đoán hắn nhất định có ngày nhất phi trùng thiên, nhưng nghe nói hắn không có linh căn. Tại sao đã trở thành tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ?
Nghi vấn càng nhiều, vẻ mặt Vân Trung tiên tử càng lộ vẻ mờ mịt. Lâm Hiên thấy thì nhíu mày, hắn tuy ngây ngốc trong ái tình những cũng hiểu nàng không hề nghĩ đến cái gì mà "Ước hẹn Nguyên Anh đại thành, cùng nhau song tu."
Bộ dáng nàng không giống kẻ thay lòng đổi dạ mà giống như chuyện đó chưa từng xảy ra. Chẳng lẽ Truyền Âm phù không phải là nàng phát ra?
"Sư tỷ, từ khi chúng ta chia tay vẫn bình an chứ." Lâm Hiên cúi đầu che dấu vẻ dị sắc. Nhưng chẳng biết tại sao ánh mắt lại vừa lúc hướng về ngực Tần Nghiên.
Vân Trung tiên tử đỏ mặt như có vẻ xấu hổ, trong lòng cũng có điểm bối rối: "Ngươi vừa rồi..là vô tình hay cố ý đây?"
"Khụ, khụ!"
Lâm Hiên có điểm xấu hổ quay mặt: "Sư tỷ, trước hết chúng ta giải quyết địch nhân rồi hàn huyên sau."
Tần Nghiên gật gật đầu, chẳng qua lúc này thẹn thùng cộng thêm với vẻ băng thanh ngọc khiết khiến lòng người càng mê mẩn.
Lâm Hiên nhịn không được nhìn trộm vài cái, kết quả trong đầu vang lên tiếng hừ hừ không ngừng của Nguyệt Nhi.
Khác với không khí quỉ dị bên này, bên kia thì phu thê Chu Thiên Vân đã gia nhập vây công Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi kia.
Khương thị song hùng thực lực không kém, đơn đả độc đấu không phải là đối thủ của Tần Nghiên nhưng liên thủ thì vượt xa nàng.
Bốn tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ nhất thời bình thủ với thanh bào lão giả kia.
Tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào tai. Lúc này, Lâm Hiên cùng Tần Nghiên đã gia nhập chiến đoàn.
Rốt cục Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi chống đỡ không được, tròng mắt bắt đầu loạn chuyển.