Mục lục
Bách Luyện Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì?"

Tuy hắn dự liệu được Vân Ẩn tông có khả năng đã gặp phải phiền toái, nhưng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới lại nghiêm trọng đến tình trạng như thế.

Sao lại đến mức này?

Lâm Hiên cho rằng mình nghe lầm.

Cũng khó trách.

Trong trăm năm này, tuy hắn một mực bế quan không màng thế sự. Nhưng đại khái tình huống Vân Ẩn tông, Lâm Hiên vẫn tinh tường.

Mọi mặt đều phát triển không tồi, thậm chí có thể nói là cực kỳ phồn thịnh. Làm sao đột nhiên lại gặp phải họa diệt môn?

Cái này quả thực quá mức cổ quái rồi.

Nhưng hắn hiểu rằng, hiện tại không phải lúc để gặng hỏi điều gì. Chính là câu cứu người như cứu hỏa, cho dù trong lòng nghi hoặc, nhưng trước tiên cứ giải quyết nguy cơ rồi nói sau. Trì hoãn thêm một khắc, không chừng tổng đà bổn môn sẽ tổn thất thảm trọng.

"Đi!"

Ý niệm trong đầu chuyển qua, Lâm Hiên không dài dòng, toàn thân nổi lên linh mang, cuốn lấy Lâm Ngọc Kiều rồi hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh như chớp bay về phía tổng đà.

Khoảng cách từ Bách Hoa cốc tới tổng đà Vân Ẩn tông ước chừng chỉ hơn mười vạn dặm, đối với Lâm Hiên đúng là không đáng nhắc tới,

Rất nhanh đã tiếp cận Vân Ẩn sơn mạch. Chỉ thấy phía trước linh quang chớp lóe, đủ loại màu sắc phóng thẳng lên trời, tiếng bạo liệt, gào thét vang vọng không ngơi nghỉ...Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, quả nhiên đúng như lời Lâm Ngọc Kiều, bổn môn gặp phải đại địch, đến hộ phái đại trận cũng bị đối phương công phá.

Đáng giận, đúng là có người dám ức hiếp Vân Ẩn tông chúng ta sao?

Lâm Hiên giận tím mặt, cũng chẳng muốn biết địch nhân là ai nữa rồi.

Kỳ thực nếu muốn hỏi cũng không có cơ hội, hiện tại toàn bộ tổng đà đã loạn như rang đậu, khắp nơi đều thấy tu sĩ chia từng đôi chém giết, loại tình huống này làm gì có cơ hội mà hỏi han điều gì.

Vân Ẩn tông không chỉ bị công phá, hơn nữa bên ngoài cũng bị địch nhân chiếm lĩnh.

Cách đó không xa đang lơ lửng vài tên Tu Tiên giả lạ mặt, tuy đại đa số đệ tử Vân Ẩn tông, Lâm Hiên đều không nhận ra. Nhưng từ chấn động linh lực mà mấy tên gia hỏa kia phát ra, hắn có thể khẳng định đây không phải là đệ tử bổn môn.

Còn khách khí làm gì?

Tính cách Lâm Hiên tuy cẩn trọng, nhưng với thực lực hiện tại, hắn cũng không cần phải quá cẩn thận.

Lâm Hiên quang minh chính đại bay đi.

Một màn kiêu ngạo như vậy lại khiến mấy tên thủ vệ kia hiểu lầm, cho rằng đều là người một nhà. Bởi không cách nào biết được lời nói, khuôn mặt giấu trong độn quang, cho nên cả đám nhao nhao tiếp đón, cũng lớn tiếng la lên: "Diệp sư huynh trở về rồi sao, đúng lúc, ồ, ngươi không phải..."

Khi đến gần, tên gia hỏa kia mới phát hiện có gì đó không đúng, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc, buột miệng kinh hô. Nhưng đã không còn kịp, khóe miệng Lâm Hiên hiện lên vẻ cười lạnh. Hắn há miệng, tia sáng gai bạc lóe lên, một sợi tơ bạc li ti đã hiện ra. Gia hỏa xui xẻo này ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, đầu đã lìa khỏi cổ.

Đám còn lại quá sợ hãi.

Bị biến cố đột ngột này dọa cho sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.

"Ngươi...Ngươi là ai?"

Một lão đầu có chòm râu dê toàn thân run rẩy, kinh hãi thét lên một tiếng.

Trung niên vận hắc y bên cạnh thì phản ứng nhanh hơn rất nhiều, thấy tình thế không ổn, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về phía xa lao đi.

Phản ứng của hắn đúng là không tồi, đáng tiếc là mọi cố gắng đều phí công vô ích. Trong mắt Lâm Hiên tràn ngập sát khí lạnh như băng, đối với địch nhân hắn chưa bao giờ hạ thủ lưu tình. Tay phải nâng lên, năm ngón tay hơi cong, theo động tác của hắn, không gian xung quanh bỗng trở nên ngưng trệ.

Bành!

Bất luận là lão đầu đang run rẩy tại chỗ hay gã trung niên đang chạy trốn phía xa, kết cục đều chẳng khác gì nhau, toàn bộ thân thể biến thành một đoàn huyết vụ.

Ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội đào thoát.

Mà diệt trừ mấy tên tiểu lâu la này, đối với Lâm Hiên bất quá chỉ là tiện tay mà thôi. Trên mặt hắn vô kinh vô hỉ, tiếp tục hướng về trung tâm tổng đà mà bay đi.

Độn quang của Lâm Hiên vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn đã tiếp cận khu vực trọng yếu nhất. Chỉ thấy ở gần đại điện đã loạn thành một cục, bốn phía linh quang chớp động, tiếng bạo liệt vang lên không dứt...

Mười mấy tên Tu Tiên giả Động Huyền kỳ chia thành từng đôi, quấn lấy nhau không ngớt.

Mà đại bộ phận Tu Tiên giả cấp cao Vân Ẩn tông đều đang tập trung ở nơi này.

Tranh đấu với bọn họ là những tu sĩ quần áo trang sức không giống nhau, rõ ràng không phải Tu Tiên giả cùng một tông môn. Lâm Hiên đếm qua, ít nhất có tu sĩ của ba thế lực.

Vân Ẩn tông từ khi nào lại đắc tội nhiều cường địch như vậy? Trong nội tâm Lâm Hiên không khỏi cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mà đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên.

"Bạch đạo hữu, ngươi thực sự muốn ngọc nát đá tan sao? Lần này ba phái chúng ta huy động nhiều nhân thủ như vậy, Vân Ẩn tông các ngươi tuyệt đối không thể ngăn cản. Thức thời thì hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nếu không sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, nói không chừng cái mạng nhỏ cũng khó có thể bảo trụ. Chư vị tu hành không dễ, nên lựa chọn thế nào, chắc hẳn trong lòng cũng hiểu rõ."

Người nói chuyện thanh âm khàn khàn, nhưng tu vi cũng thật là kinh người, đã đạt đến Động Huyền hậu kỳ đại thành. Cách ăn mặc lại càng kỳ lạ, trang phục giống như quan lại ở thế tục, phối hợp với dáng người mập mạp, quả thực chẳng khác gì một viên quan phú quý.

Đang đấu pháp cùng hắn là một tu sĩ tóc dài, toàn thân vận áo bào trắng. Lâm Hiên nhìn qua có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai. Bất quá có thể khẳng định người này hẳn là một nhân vật trọng yếu của bổn môn.

Lúc này hắn không thèm liếc mắt, vẫn một mực thao túng một thanh Tiên Kiếm đen như mực, đâm ngang bổ dọc, thế công lăng lệ vô cùng.

Tu sĩ trang phục giống như quan lại kia giận dữ: "Hừ, không biết sống chết, ta nghe nói sư huynh các hạ là Thiên Toàn Kiếm Tôn năm đó bị Lâm tiểu tử diệt sát. Ngươi còn ở lại Vân Ẩn tông, chỉ sợ vận mệnh còn bi thảm hơn rất nhiều."

Nhưng tu sĩ áo bào trắng vẫn thản nhiên như không, tiếp tục thao túng bảo vật tiến công. Thấy dùng kế không có tác dụng, viên quan kia càng giận dữ, trong mắt hiện lên vẻ oán độc, cũng thao túng một bảo vật hình dáng như đồng xu, dốc sức sống chết với đối phương.

Mà ở xung quanh hai người, còn không dưới hai mươi chiến đoàn vẫn bất phân thắng bại. Một tu sĩ to lớn, mặc áo khoác rộng thùng thình, trong tay cầm một cây Lang Nha Bổng cực lớn. Hiển nhiên kẻ này tu luyện Luyện Thể thuật, cây Lang Nha Bổng trong tay mỗi lần nện xuống, đều giống như có thể quét bay thiên quân vạn mã.

Mà đối thủ của hắn lại là một tu sĩ dáng người cao gầy, vô cùng linh hoạt. Hắn không lựa chọn chọi cứng với tu sĩ cao lớn kia, mà lựa chọn du đấu.

Gần đó, một nam một nữ, dường như là song tu đạo lữ đang liên thủ ngăn địch, hai người am hiểu thuật bao vây tấn công, uy lực đương nhiên lớn hơn hai người bình thường rất nhiều. Đáng tiếc là đối thủ của bọn hắn là huynh đệ song sinh cũng am hiểu phối hợp, tiến thoái có nhau. trong nhất thời, cục diện vẫn ở thế cân bằng.

Xa hơn, một tu sĩ vận áo bào xanh thao túng một bộ pháp bảo phi châm, đang truy đuổi một gã tu sĩ áo đen.

Những chiến đoàn tương tự có rất nhiều, nhưng ngoại trừ những chiến đoàn vừa rồi, tu sĩ Vân Ẩn tông có thực lực ngang bằng với đối phương, còn lại, đại bộ phận đều đang rơi vào thế hạ phong. Nói là chật vật chống đỡ cũng chưa đủ, có lẽ sau một khắc sẽ thảm bại.

"Họ Bạch, ngươi thực sự muốn ngọc nát đá tan sao. Nói cho ngươi biết, hai tên Thái Thượng trưởng lão Vân Ẩn tông đều đã vẫn lạc, ngươi ở nơi này đau khổ chèo chống đại cục, cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi." Thực lực đối phương không kém, Tu Tiên giả bộ dáng giống một viên quan đem tất cả vốn liếng cũng khó có thể chiếm được thế thượng phong. Bắt đầu luôn miệng công kích vào tâm lý nhằm lung lạc đối phương.

Lần này xem ra đã có tác dụng. Nghe nói hai vị sư thúc vẫn lạc, tu sĩ áo bào trắng vốn cực kỳ trầm ổn thì bây giờ sắc mặt cũng đại biến: "Ngươi nói cái gì, hai vị sư thúc Bạch mỗ chính là cường giả Phân Thần kỳ, làm sao có thể dễ dàng vẫn lạc như thế?"

"Hừ, bản tôn lừa ngươi làm gì. Ta hỏi ngươi, có phải hai người bọn họ đã hơn ba tháng chưa trở lại tông môn. Lần này có mưu đồ với Vân Ẩn tông các người, đâu phải chỉ một mình Thái Huyền môn, còn có Linh Quỷ tông cùng Thiên Tinh cốc. Với thực lực của ba nhà chúng ta, diệt sát hai gã Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, đâu phải là quá khó khăn." Tu sĩ bộ dáng giống một viên quan cười ha ha, biểu lộ vô cùng tự tin, lại không hề giống như đang giả bộ.

Sắc mặt tu sĩ áo bào trắng càng lộ vẻ lo lắng, nhưng sau khi trầm mặc một lúc, cũng không lựa chọn khuất phục: "Ngươi không cần phải phí lời nữa, Bạch mỗ từ nhỏ đã lớn lên ở Vân Ẩn tông, vô luận thế nào cũng không bỏ mặc tông môn lúc nguy cấp, làm như vậy sẽ hổ thẹn với lương tâm..."

"Ngươi..."

Tu sĩ bộ dáng như viên quan vừa sợ vừa giận, thiếu chút nữa đã tức giận đến nổ phổi.

Nhưng không đợi hắn nói tiếp, đột nhiên vang lên một tiếng cuồng tiếu: "Thang sư điệt, đối với loại gia hỏa không biết tốt xấu này, cứ trực tiếp diệt sát là được, cần gì ở chỗ này phí lời làm gì!"

Lời còn chưa dứt, một cỗ linh lực cường đại đã ào ào phóng thẳng lên trời, không có một chút dấu hiệu báo trước nào, nhưng cỗ linh lực quỷ dị kia đúng là vô cùng cường đại.

Chỉ là linh áp dường như đã bao phủ phân nửa tổng đà Vân Ẩn tông.

Phù phù phù... Tu sĩ cấp thấp gần như không chống đỡ được một chút nào, trực tiếp ngã quỵ xuống. Ngay cả những lão quái vật Động Huyền kỳ, cũng chẳng khá hơn là bao, cả đám sắc mặt đỏ gay, ngay cả hô hấp trở nên khó khăn. Hiển nhiên cỗ linh áp này ảnh hưởng đến bọn hắn cũng không như bình thường.

Mà có thể làm được như vậy, đương nhiên không phải là Tu Tiên giả Động Huyền kỳ.

Chỉ thấy trên bầu trời cách đó chừng trăm trượng, không hiểu sao lại xuất hiện một đám sương mù. Sau đó, một đoàn hỏa diễm màu đen phóng thẳng lên trời, cho dù đang ở giữa một tràng cảnh hết sức hỗn loạn, nhưng vẫn nổi bật vô cùng.

Rất nhanh, hỏa diễm tán đi, giữa không trung xuất hiện một đại hán toàn thân vận chiến giáp màu đen.

Đại hán này thân cao hơn một trượng, cường tráng hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. chiến giáp trên người đen như mực, nhưng mặt ngoài lại mặt ngoài lại không ngừng lóe sáng, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, hơn nữa còn ẩn ẩn một tầng mây mù.

Thứ này không phải là phàm vật.

Ngoại trừ áo giáp, trên tay đại hán còn cầm một Cự Phủ hai lưỡi dài đến hơn hai trượng. Toàn thân bao phủ một màu đen nhánh, lưỡi búa lóe lên hàn quang khiến người ta sợ hãi, sắc bén không hề thua kém trường thương.

Do đó, uy lực của bào vật này cũng có chút đáng sợ, hai lưỡi búa có thể bổ chém, đỉnh có thể dùng như trường thương đâm tới, lực sáng thương đạt đến mức tận cùng.

Khỏi phải nói, linh áp đang bao phủ hơn nửa tổng đà, chính là do đại hán này phát ra.

Tu Tiên giả Vân Ẩn tông vốn đang rơi vào thế hạ phong thì giờ khắc này biều lộ cả đám càng giống như hồn phi phách tán.

"Là Ngô lão quái!"

"Không sai, Linh Quỷ tông vậy mà lại phái tên quái vật đáng sợ này tới."

"Làm sao bây giờ!"

Trong nhất thời, sự kinh hoàng bao trùm toàn bộ tu sĩ Vân Ẩn tông, trải qua thời gian mấy nhịp thở, cũng không biết là ai quát to một tiếng: "Rút lui!"

Giống như giọt nước tràn ly, vấn cả đám tu sĩ Vân Ẩn tông đã kinh hồn táng đảm lập tức tan tác chim muông.

Cũng không thể trách bọn chúng khiếp nhược, dù sao tu sĩ bổn môn ở đây, tu vi cao nhất cũng không quá Động Huyền hậu kỳ, làm sao có thể chống lại Ngô lão quái tiếng xấu lan xa?

Phải biết rằng lão gia hỏa này là một trong những Thái Thượng trưởng lão của Linh Quỷ tông, hơn nữa còn là kẻ tàn nhẫn hiếu sát nhất. Mà tu vi của hắn cũng không phải chuyện đùa, không chỉ có cảnh giới đã đạt đến Phân Thần kỳ, hơn nữa còn là Tu Tiên giả pháp thể song tu. Thực lực vượt xa tu sĩ cùng giai, thậm chí khiêu chiến vượt cấp trong mắt bọn hắn cũng không tính là gì.

Lựa chọn chạy trốn là không sai, nhưng vấn đề là bọn hắn có thể chạy đi đâu?

Địch nhân vốn đã đông hơn, nếu mọi người đồng tâm hiệp lực thì còn có thể miễn cưỡng đánh một trận. Hiện tại mỗi người đều lo chạy trốn giữ mạng, nếu vận khí tốt thì có thể thoát được một hai người, nhưng đa phần cũng chỉ chờ bị diệt từng bộ phận.

Đạo lý kia, tu sĩ Vân Ẩn tông không hẳn là không biết, nhưng có ai có dũng khí đối mặt với Ngô lão quái? Đương nhiên, cũng có người lưu lại, nhưng đa số đều do bị đối thủ cuốn lấy, không có cách nào thoát ra. Chỉ có tu sĩ áo bào trắng cùng rải rác vài người là không hề có ý tránh lui, dường như bọn hắn muốn chơi một canh bạc, cùng sống chết với Vân Ẩn tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK