Phó Thiên Hoành trên mặt lộ vẻ khó xử cười trừ nói :"Tiền bối bớt giận, mong tiền bối nể mặt Phó gia, nếu không sợ rằng..."
"Phó tiểu tử ngươi đang uy hiếp lão phu ?" Yên Sơn lão tổ ào ào quay đầu, hai mắt đục ngầu nhìn thẳng vào Phó Thiên Hành. Chỉ một ánh nhìn mà khiến phó gia chủ như rơi xuống hầm băng, lạnh lẽo từ đáy lòng tràn ra, run rẩy không giám ngước nhìn
Phó Thiên Hành với tu vi động huyền đỉnh phong, nhưng chỉ mới qua một cái nhìn đã bị lão quái chế phục. Đây chính là chênh lệch giữa động huyền và phân thần
Phó Thiên Hành đâu còn vẻ ung dung, hoảng loạn giải thích: ". Tiền bối bớt giận, cho dù vãn bối mượn thêm mười là gan cũng không giám chọc giận tiền bối..."
Yên Sơn lão tổ hừ lạnh 1 tiếng, âm trầm nói :"Chuyện này cùng phó gia không hề có chút quan hệ, ngươi nếu không muốn chọc giận bản lão tổ thì hãy bước qua 1 bên"
Trong mắt Yên Sơn lão tổ thì Phó Thiên Hành chẳng qua chỉ là con kiến hôi, nếu không phải lão e ngại thế lực phó gia sau lưng thì đã 1 chiêu bóp chết.
Phó Thiên Hành sụp mi cúi đầu, mặt mũi không quan trọng bằng tính mạng, hắn thành thật bước sang một bên, càng không nói đến chúng ma vốn không chút hiên hệ nào, đều nhất nhất tản ra
Lúc này cũng xem như một cơ hội cấp đáp án cho những kẻ nghi vấn tu vi chân chính của Lâm Hiên
Chỉ với 1 ánh mắt, Yên Sơn lão tổ đã đánh bại Phó gia chủ, nhưng đối với ánh mắt này Lâm Hiên lại không chút để ý. Muốn chỉ bằng 1 ánh mắt mà chế phục hắn, đây không phải là chuyện đùa sao ?
Đối mặt với linh áp đáng sợ của Yên Sơn lão tổ Lâm Hiên xem như không thấy, ánh mắt lạnh lùng đối kháng với lão quái không hề nhân nhượng
Đây chính là chênh lệch giữa Lâm Hiên và Phó Thiên Hành !
Yến Sơn lão tổ ngoài mặt không đổi sắc nhưng trong lòng cũng nhịn không được có chút lẩm bẩm. Bất quá tên đã rời cung không có khả năng dừng lại
Oanh !
Linh áp lũ lượt tràn ra, khiến những cổ ma dù đã tránh rất xa vẫn bị liên lụy, nhiều tên nguyên anh kỳ chống đỡ không nổi té xuống trực tiếp hôn mê
Lâm Hiên biểu hiện vẫn điềm nhiên như cũ !
"Phân thần, tiểu tử nọ khẳng định cũng là Phân Thần kỳ!" Lúc này toàn bộ chúng ma đều nghĩ như vậy, mà ngay cả Yên Sơn lão tổ cũng có suy nghĩ đồng dạng
Bất quá lão lại có chút nghi hoặc, vì sao tiểu tử này không buông uy áp đối kháng ?
Lâm Hiên chẳng thèm bận tâm chúng ma nghĩ gì, tay áo khẽ phất, 1 túi linh thú bay ra, thi khí tràn đầy, một quái vật vô cùng dữ tợn hiện ra, toàn thân một màu đạm ngân, sau lưng có một cặp cánh màu bạc lóe lên chói mắt
Ngân Sí Thi Vương!
Luyện thi vừa hiện thân, một cỗ uy áp cực kỳ đáng sợ ầm ầm tràn ra bốn phía, va chạm với uy áp của Yên sơn lão tổ phát ra những âm thanh đùng đùng. Uy áp vốn vô hình mà giờ khắc này lại như thực chất, một vài tên cổ ma bị gió lốc do uy áp va chạm tạo thành cuốn vào, một chút cặn bã cũng chẳng còn. Bất quá chẳng ai quan tâm đến hạng tôm tép đó
"Luyện thi Phân Thần kỳ!" Yên Sơn lão tổ tròng mắt co rút lại
Lâm tiểu tử không ngờ thực sự là đẳng cấp phân thần ! Dựa vào cảnh giới của luyện thi trước mắt liền có thể biết ngay tu vi chủ nhân. Muốn khống chế luyện thi thì chủ nhân phải có tu vi cao hơn, hoặc ít nhất là đồng dạng, đây đã là thường thức tại tu tiên giới
Đáng chết ! Yên Sơn lão tổ cực kỳ hối hận, đối phó với luyện thi này lão ko hề có chút nắm chắc, đừng nói tới cùng lúc chống lại hai tồn tại đồng cấp, kết quả như thế nào có thể nghĩ. Nhưng nếu bây giờ rút lui thì còn đâu mặt mũi mà gặp người khác ?
Yên Sơn lão tổ không chỉ tàn nhẫn mà còn rất coi trọng danh tiếng, nhất thời không biết phải xử trí như thế nào
"Hai vị tiền bối xin bớt giận, bất quá chỉ là một hồi đấu giá nho nhỏ mà thôi, không cần tổn thương hòa khí. Vãn bối biết mình không có tư cách xen vào, nhưng thỉnh hai vị vì mặt mũi Phó gia mà không nên động thủ" Phó Thiên Hành ngàn lần không muốn xen vào, nhưng hắn thân là chủ nhà cũng chỉ biết cắn răng đứng ra hòa giải
Cùng một người, lời nói cũng tương tự, nhưng kết quả lần này lại hoàn toàn trái ngược
"Được rồi, lão phu cùng Phó lão quái cũng có vài phần giao tình, xem như nể mặt hắn sẽ không động thủ nữa" Yên sơn mặt lạnh như tiền nói vậy, nhưng thực sự thì cảm giác như trời hạn gặp mưa, lập tức chớp lấy cơ hội xuống thang.
Tuy rằng tổn hao chút mặt mũi, nhưng so với động thủ với hai gã cùng cấp thì bên nào lợi bên nào hại lão còn cân nhắc được
Yên Sơn lão tổ lựa chọn nhượng bộ, Lâm Hiên cũng sẽ không ngu ngốc tiếp tục dọa người a! Hắn chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, cũng không thực sự cho rằng mình là phân thần kỳ lão quái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tâm niệm khẽ động, Ngân Sí Thi Vương lập tức bay trở về. Hai người không hẹn mà cùng lựa chọn giảng hòa, trước một khắc còn giương cung bạt kiếm lập tức tan thành mây khói.
"Hô." Chúng ma đều âm thầm thở dài một hơi. Cũng tránh khỏi cảnh trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết oan !
Sự tình phía sau thì càng đơn giản, Lâm Hiên một lúc thu luôn 3 áp trục bảo vật, sau khi đấu giá hội chấm dứt thì li khai không rõ tung tích. Mà Yên sơn lão tổ tuy vớt vát được chút mặt mũi, nhưng cũng không còn tâm trạng mà ở lại, rốt cuộc đi đâu không rõ
Ở một nơi nào đó, Lâm Hiên bình tĩnh đứng đó, bên cạnh là một mỹ phụ xinh đẹp cung cung kính kính
"Phó Hồng Tuyết bái kiến tiền bối."
Đây đúng là người lúc trước trao đổi phù lục với Lâm Hiên, sau khi nhận được tin tức sự việc ở đấu giá hội, đương nhiên đem Lâm Hiên đối đãi như tiền bối phân thần kỳ
"Tiên Tử từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ, sự tình lần trước Lâm mỗ nhờ vả không biết tiên tử đã có được câu trả lời?" Lâm Hiên không chút ý tứ giải thích, hiểu lầm này đối với hắn càng có lợi, vì thế đi thẳng vào vấn đề
"Tiền bối, Lão tổ còn đang bế quan, nhưng 3 ngày nữa sẽ xuất quan, vì vậy kính mong tiền bối đợi 3 ngày sau sẽ cùng lão tổ gặp mặt" Nàng cẩn thận trả lời, dù sao thì câu trả lời này cũng không thể vừa lòng đối phương, có khiến đối phương nổi giận hay không thật khó nói
Nhưng mà Lâm Hiên cũng không muốn làm khó nàng gật đầu nói: "Chỉ là đợi ba ngày sao, không vấn đề gì"
"Đa tạ tiền bối thông cảm" Phó Hồng Tuyết cúi người cảm tạ:"Vậy mời tiền bối đến trụ sở phó gia nghỉ ngơi 1 chút"
Lúc này nàng xem Lâm Hiên là lão quái phân thần, vì vậy không thể để đối phương ở dịch quán đơn sơ được, dù Lâm Hiên ko nói gì thì lão tổ cũng sẽ trách tội
"Ân." Lâm Hiên nhẹ nhàng gật đầu: "Mời tiên tử dẫn đường."
Trên đường Lâm Hiên cũng tranh thủ hỏi một vài điều, chỉ cần không phải bí mật, Phó Hồng Tuyết đều cung kính trả lời tường tận. Hai người đi sâu vào trong bạch phù thắng cảnh, khoảng chừng 1 canh giờ, trước mắt xuất hiện một dãy kiến trúc mỹ lệ. Nghênh khách lâu, chuyên dùng để tiếp đãi khách quý !
Hai người một trước một sau đi vào tòa lầu các tinh mỹ nhất. Vài đạo độn quang từ trong bay ra, là vài tên thị nữ cực kỳ xinh đẹp, tu vi ngưng đan kỳ
"Tham kiến sư tổ." Chúng nữ nhìn thấy Phó Hồng Tuyết lập tức thi lễ
"Tiền bối, các nàng là chấp sự đệ tử nơi này"