Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Sau ngày đó, thái độ của Dạ Chu với Đường Quả khác hẳn.
Quả nhiên không nói đến chuyện thành thân nữa, chỉ yên lặng làm bạn bên cạnh cô, đi cùng cô đến lấy cơ duyên của nguyên chủ.
Một ngày nọ, Đường Quả lấy trứng thần thú ra. Đúng, là trứng thần thú.
Cô làm sao có thể ăn trứng thần thú chứ. Đây là cơ duyên của nguyên chủ. Trong trí nhớ nguyên chủ, nó là bạn của nàng, cô làm sao có thể ăn bạn của nàng được.
Quả trứng mà cô ăn chỉ là trứng yêu thú cô đã lấy ở thế giới nào đó, tồn kho trong không gian hệ thống mà thôi.
"Anh họ, chàng khế ước với trứng thần thú đi."
Cô không định khế ước với nó. Dù cô có thể xé rách hư không, cô cũng không thể dừng lại ở thế giới này.
Mười năm. Dạ Chu đã đi cùng cô mười năm, tìm đến những cơ duyên của nguyên chủ. Thực lực của cô cũng đã tới cảnh giới nguyên vương.
Mười năm từ nguyên tướng đến nguyên vương, có lẽ trừ Dạ Chu ra, không ai có thể làm được.
Cô hỏi cảnh giới của Dạ Chu, lúc cô đến nguyên vương viên mãn thì chàng đã ở nguyên đế trung kì, xem như là người mạnh nhất thế giới này. Dạ Chu chỉ mới hơn ba mươi đã đạt được cảnh giới mà người mấy trăm năm cũng không đạt được.
Trứng thần thú sau khi khế ước mới có thể thức tỉnh lực sinh mệnh. Gần đây cô mới nhớ ra.
Giao cho ai cũng không yên tâm, cho Dạ Chu là tốt nhất. Dù sao đồ tốt gì cô cũng để dành cho chàng.
Thế giới này Dạ Chu cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cho cô. Cô có chút khao khát cảm giác này, đương nhiên phải báo đáp chàng thật tốt.
"Em họ, ta không cần."
Dạ Chu thầm nghĩ, đây là cơ duyên của em họ, không đến phiên chàng dùng. Đồ tốt của thiên hạ này đều là của em họ mới đúng.
"Ta muốn chàng khế ước với nó, rốt cuộc chàng có đồng ý hay không?"
Đường Quả yêu cầu, Dạ Chu không từ chối nổi, đành không tình nguyện khế ước với trứng thần thú. Quả nhiên vừa mới khế ước xong, trứng thần thú xuất hiện lực sinh mệnh.
Nó bị Dạ Chu khế ước, tự nhiên thân cận với chàng. Nhưng nó dường như có chút nghi ngờ, còn lăn quanh Đường Quả một vòng.
Dạ Chu buồn cười, "Nàng xem đi, nó cũng nghi ngờ nàng mới là chủ của nó."
"Cứ đi theo anh họ, anh họ sẽ đối xử với mày thật tốt."
Lúc này trứng thần thú mới lăn về phía Dạ Chu. Dạ Chu ôm nó lên. Đã khế ước rồi, chàng nhất định phải đối xử với nó thật tốt.
"Anh họ, về Bình Thành một chuyến đi. Đã ra ngoài đến mười năm, ta muốn trở về nhìn một cãi, lỡ sau này không có cơ hội."
Dạ Chu cũng ngầm đồng ý. Lần này đi lâu, chàng cũng có chút nhớ anh cả trong cung. Tuy thường xuyên viết thư cho nhau, nhưng cũng không so được với gặp mặt trực tiếp.
Hai người hiện giờ là người mạnh nhất nhì đại lục, mau chóng lặng lẽ quay về Bình Thành.
Sau đó cả hai tách ra. Dạ Chu tiến cung, Đường Quả về nhà họ Đường.
Cô về đây là có mục đích. Một là xem hiện tại nhà họ Đường thế nào, bọn Đường Hạo Huy với Đường Hoan ấy. Còn mặt khác, cô muốn qua thăm tông tộc Đường thị, cô vẫn có hảo cảm với những người này.
Ngay lập tức, cô đi gặp tộc trưởng Đường thị. Tộc trưởng biết cô về, vội vội vàng vàng chạy ra đón.
Lúc nhìn thấy Đường Quả, ông lão chấn động. Lão đã là cảnh giới nguyên quân viên mãn, nhưng không nhìn ra được cảnh giới của Đường Quả.
"Đường trưởng lão." Ông lão vội vàng phản ứng lại, chắp tay tươi cười, "Chúc mừng Đường trưởng lão."
Danh Sách Chương: