Mục lục
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kem chống nắng, mang."

"Sữa rửa mặt, cũng mang."

"Còn con dao nhỏ này nữa, nhất định phải mang theo."

Lúc này đang là phát sóng trực tiếp, ngay cả ngủ cũng có camera quay bên ngoài lều, cho nên trên đường không có cơ hội bổ sung thêm đồ ăn.

Một tháng, muốn sinh tồn phải dựa vào chính mình.

Đường Quả không tiện từ chối, cứ mặc kệ Chu Ý nhét đồ vào cho mình.

Đúng, Đường Quả mang cả một vali đi. Chu Ý có nói nên mang túi, nhưng nhìn cả cái vali của Đường Quả, cô nàng không có cách nào phản đối.

Bởi đây là một người máy vali, chỉ cần có điều khiển từ xa, nó sẽ đi theo Đường Quả.

Ở đất bằng, nó sẽ trượt.

Đất lồi lõm, nó sẽ duỗi chân ra đi, bàn chân là dạng móng vuốt cắm sâu vào đất, không cần lo không đi được, còn biết leo núi leo cây.

Chu Ý rất tò mò, không rõ Đường Quả có được cái công nghệ đen này ở đâu ra.

Đường Quả mang cả một cái vali xuống, flycam mini vội quay qua đến gần cô.

Vali để trên đất. Những người khác chỉ mang một cái túi lớn, đột nhiên thấy vali của Đường Quả, lộn xộn thấy rõ.

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên w.attpad _phongnguyetnguyet_

Antifan cuối cùng cũng có cơ hội để phóng mưa đạn.

"Ha ha ha ha, cô ta tưởng mình đang đi du lịch hay gì?"

"Trời ạ cả cái vali lớn như thế."

"Có cả váy lẫn đồ trang điểm luôn?"

"Ha ha ha ha, cười chết mị. Chúa hề của năm."

"Chờ xem ảnh đế Lương mắng cô ta thế nào."

...

Lương Triều hóa đá, bận suy nghĩ xem nên thuyết phục Đường Quả thế nào để cô bỏ vali đi.

Mọi người kinh ngạc, Đường Quả không hề kéo vali đi, nó tự đi theo cô.

"Từ từ, cái vali cử động được?"

"Lầu trên đừng bất ngờ, hiện tại đã có vali tự động. Nhưng mà họ vào trong rừng rậm, các thím không cảm thấy đi rừng rậm mang vali rất tấu hài à?"

Lương Triều cũng không nhịn được hỏi, "Tiểu Quả, em xác định mang cái vali này đi?"

Anh còn đi tới nhấc lên, mặt ngay lập tức biến thành màu gan heo, quá nặng.

"Ha ha ha ha, ảnh đế Lương đáng yêu quá, còn muốn giúp Đường Quả xách hành lí."

"Ha ha ha ha, nhưng mà không làm được."

"Ảnh đế Lương chắc đang tuyệt vọng lắm, ha ha ha ha, ta chết cười mất."

Tô Hòa đeo một cái ba lô leo núi lớn, trong tay còn có một cái túi. Bạch Văn Văn cũng đeo một cái túi nhỏ hơn sau lưng. Hai người lặng yên nhìn Đường Quả.

"Ngu xuẩn."

Tô Hòa thấp giọng chửi một câu, nắm tay Bạch Văn Văn đi trước.

Mỗi người có một cái flycam mini, cho nên trên mạng hiện ra mấy cửa sổ liền.

Một khi mọi người ở cùng nhau, hình ảnh cũng hòa làm một.

"Tiểu Quả, cái vali này nặng quá, em có định bớt đồ ra không?"

Thật ra Lương Triều cũng cảm thấy ở trong rừng đến một tháng đối với con gái không khác gì tra tấn, anh hiểu rõ vì sao Đường Quả lại mang vali lớn như thế này.

"Không cần, đi thôi. Nó tự đi, không cần lo."

Người xem trực tiếp: "Nói khoác!!"

"Xem tí nữa cô ta khóc thế nào."

"Chờ tự vả."

Thường Nguyên thấy Đường Quả lấy ra một cái vali lớn tạo chủ đề cho tiết mục, cực kì hài lòng.

Nhưng mà cả một cái vali lớn như thế, ông không tin có thể mang vào được.

"Tiểu Đường, cô nhất định phải mang cái vali này vào à?"

"Đúng rồi."

Thường Nguyên cười, "Nếu cô đã quyết định như thế, tôi không ý kiến."

Đợi chút vào bụi cỏ cô sẽ hiểu.

Người xem trực tiếp cũng đợi, nhìn Đường Quả với Lương Triều mang một cái vali lớn đi về phía rừng rậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK