"Bọn họ không chào đón cô, không muốn giữ cô lại, không thích cô, không tin cô... Có tôi chào đón cô, giữ cô lại, thích cô, tin tưởng cô." Gương mặt lạnh lùng mang theo ấm áp bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt chỉ còn một mảnh chân thành.
Đường Quả hơi ngẩng đầu lên, "Chúng ta quen lắm à?"
"Giờ không quen, về sau từ từ quen."
"Không đi được." Cô cúi đầu, cười nhạt, "Tôi không cần anh tin tôi, cũng không cần anh bảo vệ tôi, anh biết đấy."
Thời Thừa biết chứ, anh biết rõ là cô rất mạnh. Anh cũng biết zombie bắt Nhan Niệm đi cũng là do cô điều khiển chúng. Nếu cô thực sự độc ác, zombie đã sớm cắn chết Nhan Niệm chứ không chỉ trêu đùa.
Có đôi khi, anh thật sự mong cô có tâm địa ngoan độc, để cái kết cuối cùng của cô không thê thảm như thế.
Đường Quả nếu đọc được suy nghĩ của Thời Thừa, chắc chắn cô sẽ cười nhạo anh. Cô độc ác thật, còn độc ác hơn nhiều so với tưởng tượng của người ta.
Một người độc ác không có nghĩa là sẽ gϊếŧ người như ngóe.
Edit: Phong Nguyệt
Beta: Jin Yin
Đăng trên watt--pad _phongnguyetnguyet_
"Bọn họ sắp quay lại rồi, cô muốn theo tôi không?" Thời Thừa nhẹ giọng hỏi, cấp dưới của anh bị dọa sợ đến ngây người, trước giờ họ chưa từng gặp qua dáng vẻ dịu dàng này của thủ lĩnh.
Đường Quả lắc đầu, tay chải mớ tóc lòa xòa, "Cảm ơn anh, tôi không đi."
Cô quá cố chấp. Thời Thừa muốn mắng cô một trận, nhưng nhìn gương mặt nhỏ tái xanh của cô, lại không nỡ.
"Theo tôi đi, được không?"
Giọng nói anh có một chút van nài. Anh không muốn chờ đến lúc đó. Anh muốn mau chóng đưa cô đi, không muốn cô bị người ta làm tổn thương.
Anh muốn cho cô sự bảo vệ tốt nhất, những ngày này không gặp được cô, mọi tin tức về cô anh đều chú ý.
Đường Quả cảm giác được tâm trạng lo lắng của Thời Thừa hỏi, "Tại sao tôi phải đi cùng anh chứ, anh bị nhan sắc của tôi làm động lòng à?"
Chẳng cần nói đến thủ hạ của Thời Thừa, ngay cả thành viên của tiểu đội Dương Quang cũng kỳ quái, hóa ra cô này còn tự luyến như thế.
"Phải."
Thời Thừa đáp, "Vậy cô đi theo tôi được chưa?"
Đường Quả mỉm cười, khóe mắt cong lên, thần thái khác hẳn, "Người liêu xiêu vì nhan sắc của tôi có rất nhiều, ai muốn tôi đi theo là tôi phải đi theo à?"
"Anh tỉnh lại đi."
Thời Thừa: "..." Độ khó chơi của cô này không phải ở mức bình thường.
"Cô không hết hi vọng với Nghiêm Nghị?"
Đường Quả trầm mặc, "Có chết tâm hay không cũng không quan trọng, chẳng có gì khác nhau." Nhưng nội tâm cô đang than phiền với hệ thống, "Nếu không phải còn một bước cuối cùng nữa, ta cực kì muốn đi theo anh ta đấy. Ta vẫn nhớ cảnh áo đưa đến tay cơm dâng tận mồm, ngày nào cũng được khen đẹp, được yêu thương. Ta muốn mặc váy, không muốn mặc mấy bộ quần áo thể thao khó coi này."
[Ký chủ, cô chấm anh ta rồi hả?]
"Ờ, ngoại hình hợp gu ta, tính cách cũng rất tốt, còn có gì đó cực kì hấp dẫn ta." Đường Quả cười thầm, "Hình như thế giới nào cũng có một người hấp dẫn ta như thế, khiến ta muốn được yêu thương."
"U mê chết đi được."
Cô là ma quỷ à.
Hệ thống trầm mặc một chút, [Ký chủ, cô không nghĩ đến vì sao những người này lại hấp dẫn cô à, hơn nữa lại còn có cùng một tính cách?]
Là hệ thống của ký chủ, nó nghĩ nó cần phải nhắc cô một chút.
"Quan trọng không?" Đường Quả cũng chẳng thèm quan tâm, "Nguyên nhân gì cũng được, khiến ta chú ý đã là thành công rồi."
Danh Sách Chương: