Mục lục
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Làm phiền cô rồi."

Nếu không phải biết có camera, gã tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta.

Không biết nể mặt ai cả.

"Tô Hòa, tôi nói cho anh biết: một tháng này đừng hòng tới chỗ tôi mượn đồ, cho ai tôi cũng không cho anh."

Tô Hòa đột nhiên quay người lại, đối diện với ánh mắt vui vẻ của Đường Quả. Cô nói tiếp, "Còn nữa, làm ơn nhớ kĩ tôi là hoa đã có chủ."

Những lời này khiến Tô Hòa tức chết, bị người bao mà còn nói như đúng rồi thế à?

[Kí chủ, Bạch Văn Văn hình như đang tiếp cận Lương Triều.]

Đường Quả nheo mắt lại, "Cô ta muốn tán tỉnh Lương Triều à?"

[Chắc... Chắc thế.]

"Khác gì tìm chết đâu?"

"Lương Triều sẽ không để ta thất vọng."

Đường Quả ẩn ý nhìn Lương Triều đang đứng bên bờ sông. Bạch Văn Văn đi đến bên cạnh anh, khen anh dựng lều giỏi, khen cái phòng tắm không tệ, có thể xin anh dạy bảo được hay không.

Thực ra ả ta đang nóng vội, nhiệm vụ không tiến triển chút nào. Tô Hòa thích ả nhưng ả vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Ả tìm đến Lương Triều có hai mục đích, một là tăng mức độ yêu thích của Lương Triều, hai, để Tô Hòa chú ý đến ả, tăng mức độ yêu thích của Tô Hòa.

"Thật ra A Hòa không còn ngại chuyện ngày trước nữa."

Bạch Văn Văn quan sát biểu cảm của Lương Triều, "Anh có rảnh thì khuyên Đường Quả một chút, cô ấy chấp nhất như thế, nên tìm về cuộc sống của riêng mình."

Lời này tính ra không có gì xấu, nhưng với điều kiện Lương Triều không có ác cảm với ả ta.

[Đinh, -5 giá trị yêu thích của Lương Triều, hiện tại mức độ yêu thích xuống thấp nhất -100, nhiệm vụ chinh phục Lương Triều, thất bại.]

[Kí chủ làm nhiệm vụ thất bại, chịu điện giật mười phút.]

Bạch Văn Văn trợn mắt, không kịp phản ứng gì đã cảm giác được điện giật, ngay lập tức ngã ra đất.

Không những kinh động người xem mà còn kinh động những người khác.

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên watt##pad _phongnguyetnguyet_

Tô Hòa chạy thật nhanh đến, bế Bạch Văn Văn lên, giận dữ trừng Lương Triều, "Anh bênh Đường Quả nhưng cũng không cần phải ăn hiếp Văn Văn đúng không? Cô ấy không biết gì cả."

Mặt Lương Triều lạnh đi, "Tôi không làm gì."

"Anh..."

"Lương Triều thật sự không ăn hiếp Bạch Văn Văn."

Đường Quả đi tới, nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của Bạch Văn Văn. Cả người ả ta run lên, đau đớn kéo dài đến mười phút. Đường Quả cười cười.

Vui thật.

Hệ thống: Vui ghê.

"Cô không có tình người chút nào." Tô Hòa thấy nụ cười của Đường Quả, không chịu được nữa, vội bế Bạch Văn Văn về lều.

Người xung quanh có chút xấu hổ, tản ra.

Lương Triều có bắt nạt Bạch Văn Văn hay không, xem lại ghi hình là được. Tô Hòa vừa đến đã nói anh bắt nạt người khác, thật sự quá độc đoán.

Và chẳng ai bỏ qua vẻ suиɠ sướиɠ khi người gặp họa của Đường Quả.

Người xem:

"Trông vui quá nhỉ."

"Đã nói rồi, cô ta không có lương tâm."

"Về sau chỉ cần nhìn mặt thôi."

"Không có tiền đồ."

"Người khác không vui lại đứng ở bên cười nhạo, loại này phải đen mãi mãi."

"Ông đây thích là được."

[Kí chủ, người mắng cô nhiều lên rồi.] Hệ thống không lo lắng, nó chỉ muốn buôn dưa lê với kí chủ đại đại thôi.

Đường Quả khui một chai rượu rồi uống, "Khá tốt."

"Ta sẽ bắt bọn họ phải trả giá."

Hệ thống mơ màng, kí chủ muốn trả giá cái gì cơ?

"Lương Triều, qua đây uống rượu."

Lương Triều nhận lấy ly rượu, không kiềm lòng được mà hỏi, "Em còn để ý Tô Hòa à?"

"Không, ai bảo em để ý anh ta?"

"Nếu em không quan tâm anh ta, vì sao... Vì sao phải làm những chuyện đó?" Còn là những chuyện cực kì khiến người ta chú ý.

"So với Tô Hòa, anh thấy em với Kiều Nghiệt có tương lai hơn nhiều."

Kiều Nghiệt đang xem phát trực tiếp, mày dãn ra, nhìn Lương Triều thuận mắt hẳn, lần sau nam chính để cậu ta đi thử vai đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK