Hơn phân nửa trong hố to là nước, đống đá bên kia cũng đã nóng lên gần hết.
"Lương Triều, ném đá vào trong hố là việc nặng, không thích hợp với tôi."
Lương Triều vui vẻ, " Để anh."
Người xem:
"Ảnh đế Lương, anh lại OOC rồi."
"Ảnh đế Lương, làm việc vui lắm à?"
Kiều Nghiệt nhìn người phụ nữ tươi cười trên màn hình, tươi nhất là khi cô sai bảo Lương Triều làm việc. Trong khoảnh khắc đó, hắn chợt muốn mình thay thế Lương Triều.
Nhìn bóng dáng ngu ngốc của Lương Triều, đôi mắt Kiều Nghiệt sâu thẳm, có lẽ... hắn có thể là khách mời đặc biệt?
"Wow, nước nóng thật này."
Lương Triều tò mò, thả tay xuống hố kiểm tra nhiệt độ. Sau đó, anh thấy Đường Quả mở vali, lấy ra hai cái vòi hoa sen.
Không giống với vòi hoa sen ở nhà, loại này có cả tay cầm giống cái kìm, và có cả cái ống nhỏ bên dưới nữa.
Đường Quả đưa cho Lương Triều một cái, nói, "Một đầu nối với ống nước, khi nào anh tắm thì chỉ cần ấn cái tay cầm này rồi sẽ có nước, không khác vòi hoa sen trong nhà là bao."
Khán giả:
"Quả nhiên là công nghệ đen, tuy rằng thần kì nhưng không có nghĩa là không làm được."
"Hiện tại tôi rất tò mò, người cho Đường Quả mấy thứ này không biết có phải nhà phát minh có thâm niên hay không."
"Tôi chỉ chú ý xem bao giờ mấy thứ này mới ra thị trường."
"Tôi muốn có cái vali."
"+1"
Lương Triều lấy được vòi hoa sen, cực kì vui vẻ. Không cần Đường Quả lên tiếng anh đã nói, "Anh đi dựng phòng tắm."
Đường Quả gật đầu, tìm chỗ ngồi xuống, nhìn các tổ khác bận rộn rồi xảy ra đủ loại chuyện hay ho.
Bọn họ chưa từng được huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã, dựng lều mãi không xong, phải dựng nhiều lần mới thành công.
Lúc nhóm lửa, còn vớ phải củi ẩm, kết quả xung quanh khói bay cuồn cuộn, cứ tưởng sắp cháy đến nơi.
Dù sao cũng để cho người xem haha cười to. Ở chỗ Đường Quả chỉ có thể 666, hiện tại nhờ biểu hiện của những người khác mà bọn họ mới cảm thấy cân bằng chút.
Ờ, không phải minh tinh nào cũng giống như Đường Quả, đã thắp sáng đủ loại kĩ năng sinh tồn rồi lại còn có công nghệ đen bên người.
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên watt!pad _phongnguyetnguyet_
Hai người Bạch Văn Văn với Tô Hòa mãi cũng không dựng được lều một cách tử tế. Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn sang bên Đường Quả, hai cái lều vải buộc vững vàng, chỗ khá kín, ba mặt núi vây quanh, không những an toàn mà còn có không gian riêng tư.
Cách cái lều không xa lại có một hố nước bốc hơi, cách hố nước không xa lại là một cái lều khác không biết dùng để làm gì.
"Vì sao bọn họ xong hết rồi?" Bạch Văn Văn không kiềm chế được mà oán giận, "Dân bản xứ ở thế giới này lợi hại thật nhỉ."
[Kí chủ không cần coi khinh dân bản xứ, nếu không có bổn hệ thống, cô sống ở thế giới này chỉ có thể bị dân bản xứ treo lên đánh.]
Bạch Văn Văn khó chịu trong lòng nhưng không dám nói gì.
Ả cầm bộ quần áo đã thay ra, chuẩn bị mang ra bờ sông giặt sạch.
Đương lúc ả đang muốn nhúng quần áo xuống, ả cảm giác được có người đến bên cạnh mình. Ả quay đầu lại thấy là Đường Quả, sợ tới mức thốt lên, "Cô qua đây làm gì?"
Ả chợt nhớ mình vẫn đang phát sóng trực tiếp, vội vẽ ra một nụ cười, "Đường Quả, cô có chuyện gì không?"
"Cô đang giặt quần áo à?"
Người xem:
"Cứ cảm thấy Đường Đường muốn làm gì đó."
"Đường Đường ơi, chị đừng xúc động mà. Đây đang livestream đó, đừng có giận mà đẩy người ta xuống sông nha nha nha."
Đường Quả nhìn đống quần áo vô cùng bẩn của Bạch Văn Văn, lên tiếng, "Chúng ta sẽ phải sống ở đây một tháng."
"Tôi biết, có vấn đề gì sao?"
Danh Sách Chương: