Đó là vì anh chuyên chế và muốn chiếm làm của riêng, lúc nào anh cũng muốn mang cô theo bên người.
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe được lời của anh cũng không quá vui mừng, chỉ cười gượng, nói: “Phải, hạ độc, độc rất hiểm.”
“Sao vậy, hình như em nghe thấy mấy câu này của anh cũng không mấy vui vẻ?”
Lời của anh là lời tỏ tình, cô lại không cảm động?
“Đâu có.”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, thình lình đưa tay, xoay mặt cô qua, ép cô nhìn thẳng vào mình, ánh mắt đen nhìn cô chăm chú: “Nói thật cho anh!”
“Thật sự muốn nghe?” Thời Tiểu Niệm nhìn anh, dè dặt hỏi.
“Nghe.”
“Cung Âu thực ra, giữa đàn ông và phụ nữ coi như là có thân thiết hơn nữa, cũng cần có chút không gian.” Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt anh, dùng tay ra hiệu, nghiêm túc nói: “Ví dụ như không gian trong công việc, ví dụ không gian gặp gỡ bạn bè.”
“Lúc em làm việc anh ở bên cạnh, anh không có bạn muốn gặp.”
Cung Âu đứng tựa vào bàn họp, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, lý luận của cô đoán chừng không thể thực hiện được với sự chuyên chế của anh.
“Anh không có bạn?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
“Không có.” Cung Âu nói: “Trên thế giới này chỉ phân thành người nịnh bợ anh, và không nịnh bợ anh.”
“...”
Phân chia rất rõ ràng.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, có chút không tin: “Anh thật sự không có bạn? Từ nhỏ đến lớn cũng không có bạn?”
“Không có, tại sao phải có bạn?” Cung Âu nhìn cô chằm chằm, con ngươi sâu thẳm: “Có phải em muốn đi gặp bạn nào không, lại là Mộ Thiên Sơ?”
“Không có, là biên tập của em, sau khi xảy ra việc lớn như thế, chị ấy vẫn chọn tin em.” Thời Tiểu Niệm nói, cũng rút tay từ trong tay anh về: “Nhưng là dự định thôi, biết anh cũng sẽ không đồng ý.”
Pháo đài cũng không thể một ngày mà xây thành.
Tính cách của anh cũng cần phải có thể gian để thay đổi dần.
“Biên tập của em, cô kia sao?” Cung Âu có chút ấn tượng.
“Ừ.”
“Không phải là đồng tính luyến ái chứ?” Cung Âu nghiêm túc hỏi.
“Làm sao mà có thể chứ, người ta có chồng, anh còn đem người ta ra đánh.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.
“Vậy không phải là lưỡng tính chứ?” Cung Âu nghiêm túc cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên không thể, anh nghĩ cái gì vậy?” Thời Tiểu Niệm không nói mà nhìn anh: “Không đồng ý thì không đồng ý, anh cũng không cần phải như vậy đâu.”
Cung Âu nhìn cô như vậy, có chút không vui mím môi: “Em vội cái gì, anh cũng không nói không cho em đến nơi hẹn.”
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm sáng lên: “Thật sao?”
“Em vừa mới nói, cô ta chọn tin em?” Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm dùng sức gật đầu, trong ánh mắt lộ ra ý cười: “Ừ, chị ấy tin em, Cung Âu, trên thế giới này nguyện ý tin tưởng em lại có thêm một người, em rất vui.”
Cô đứng trước mặt anh, nụ cười vô cùng rực rỡ, là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
“...”
Cung Âu có chút loạn trí mà nhìn nụ cười của cô, đưa tay xoa gương mặt mềm mại của cô.
Yêu cầu thật thấp.
Có nhà là hài lòng rồi.
Có người nguyện ý tin tưởng cô, cô liền cười thành như vậy.
Thời Tiểu Niệm vui vẻ mà nhìn anh, trên mặt mang theo một nụ cười sâu, Cung Âu vỗ vỗ đầu cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Thời Tiểu Niệm, anh sẽ khiến cả thế giới tin tưởng em.”
“Hả?”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác.
“Đi, cùng anh đi làm việc.” Cung Âu kéo cô đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn theo anh đi khỏi.
Cung Âu hạ mắt, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cô, vẫn có chút không thích ứng.
Thật sự anh đã bị cô từ chối thành thói quen rồi, cô đáp lại một chút cũng khiến cho thần kinh khắp người của anh hưng phấn không thôi.
...
Cùng Cung Âu làm việc đến tối, Cung Âu cũng đại phát từ bi mà cho cô đến chỗ hẹn, xe dừng trước một quán lẩu.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, nhìn Cung Âu mỉm cười: “Vậy em vào đây, em sẽ bắt xe trở về.”
“Ừ.”
Cung Âu ngồi ở đó, mặc dù cho phép, nhưng trên gương mặt anh tuấn nét mặt cũng không được tốt mấy, lạnh như băng, u ám.
“Làm sao vậy, không vui?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Ừ.”
Từ cổ họng của Cung Âu bật ra một tiếng.
Một người có tính chiếm hữu mạnh như vậy muốn anh để cho bạn gái của mình rời khỏi một hồi, đó là một loại giày vò rất lớn.
Thời Tiểu Niệm hiểu tính cách của Cung Âu, vì thế nói: “Vậy thì hai tiếng, hai tiếng em về ngay.”
“Ừ.”
Vẻ mặt của Cung Âu càng tệ hơn, ừ còn khó chịu hơn khi nãy.
“Được rồi, một tiếng rưỡi, em về ngay. Anh không cần chờ em, nghỉ sớm một chút.” Thời Tiểu Niệm quyết định không thương lượng nữa, nói ra thời gian bèn nhanh chóng xuống xe.
Lúc đóng cửa xe, cô có thể thấy được nét mặt của Cung Âu muốn bao nhiêu oán hận thì có bấy nhiêu.
Cô không nén nổi nụ cười.
Cô và Cung Âu thật sự đã dính vào nhau một thời dài, những người đàn ông khác chỉ mong có không gian tự do, Cung Âu lại khăng khăng không cần.
Thời Tiểu Niệm bước vào quán lẩu, đóng cửa thủy tinh nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy xe của Cung Âu đang chầm chậm rời khỏi.
Cô mỉm cười, xoay người đi vào bên trong, đi đến bàn tiếp tân: “Tôi đã đặt phòng, 404.”
“Hai chỗ của 404, có một cô gái đã đến rồi, xin mời lên lầu.”
“Vâng, cảm ơn!”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, bước trên nền gạch đỏ giả cổ đi lên lầu, đi thẳng đến cửa phòng, cô đẩy cửa đi vào: “Biên tập Hạ.”
Chỉ thấy Hạ Vũ ngồi một mình trước bàn lẩu, vẻ mặt đờ dẫn, ánh mắt xa xăm, môi khẽ nhếch, mái tóc dài ngang vai được làm gọn gàng dưới ánh đèn càng tỏ vẻ vô cùng hoạt bát.
“Biên tập Hạ?”
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn cô, bước đến ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay tháo kính mát và khẩu trang xuống.
Lúc này Hạ Vũ mới bừng tĩnh, kinh ngạc nhìn cô: “Sao em lại đeo mắt kính và khẩu trang?”
“À...”
Thời Tiểu Niệm không nói, Hạ Vũ nói thẳng, không đồng ý nói: “Em làm sao vậy, em cũng không làm sai cái gì, sao phải mang mắt kính và khẩu trang, để cho bọn họ nhìn, em cứ quang minh chính đại để cho bọn họ nhìn!”
“Thôi, không cần tạo thêm phiền phức không cần thiết.” Thời Tiểu Niệm khẽ cười.
Hạ Vũ không phải cô, không biết những khinh bỉ kia, ánh mắt khinh bỉ đặt trên người cô, điều đó còn hung dữ hơn mũi tên nhọn, còn quang minh chính đại nữa thì cũng sẽ bị ép đến lưng cũng không thể thẳng.
Hạ Vũ cau mày, nói thẳng: “Vậy em muốn cả đời ra ngoài đều phải mang kính và khẩu trang à?”
“Chờ đến khi việc này phai nhạt đi rồi nói sau vậy!”
Thời Tiểu Niệm cười khổ, cầm đũa lên bắt đầu cho nguyên liệu vào nổi lầu đang sôi sùng sục: “Sao đột nhiên lại muốn ăn lẩu vậy, trời nóng như vậy.”
“Chị muốn ăn cay để nâng cao tinh thần, chị cảm thấy hôm nay chị rất ngẩn ngơ.” Hạ Vũ vỗ vỗ gương mặt mình.
“Đúng rồi, lúc em đến chị còn đang ngẩn người?” Thời Tiểu Niệm hỏi, rót ly nước cho cô ấy.
“Em cũng không biết đâu, hôm nay cuộc sống của chị như đang trải qua một giấc mơ vậy!” Hạ Vũ ngồi ở đối diện cô, cường điệu nói: “Chiều nay, có người chạy đến công ty bảo chị làm một phần khảo sát, sau khi làm xong, tổng giám đốc của chúng ta liền chạy đến ký hợp đồng với chị, nói sau này cả công ty Manga Cách Uy đều là của chị! Tất cả phòng trong công ty đều là của chị!”
“Sao?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
“Hôm nay trên đường đến đây chị như đang bay mà đến, Tiểu Niệm, đột nhiên chị thành tổng giám đốc công ty! Chị biết em không tin, nhưng thật sự đã xảy ra!” Hạ Vũ có chút kích động nói, trong ánh mắt còn có chút lâng lâng.
Tại sao có thể xảy ra chuyện tốt như thế?
Thời Tiểu Niệm gắp một miếng rau nhúng vào nồi lẩu, đảo mắt nghĩ, cô hỏi: “Hạ Vũ, hôm nay chị đã làm phiếu khảo sát gì?”
“Không biết, dù sao cuối cùng cũng đo được chị yêu người khác giới tính.” Hạ Vũ nói: “Đại khái là một loại khảo sát chọn giới tính thôi.”
“Cạch...”
Đôi đũa đang gắp rau của Thời Tiểu Niệm rớt vào nồi lẩu, nét mặt có chút vặn vẹo.
Khảo sát chọn giới tính.
Cung Âu thật không gì so được nữa rồi, lại còn muốn đo điều này.
Hạ Vũ ngạc nhiên nhìn biểu cảm của cô, chợt nghĩ đến: “Trời ạ, chẳng lẽ chiếc bánh trên trời rơi xuống là của ngài Cung cho chị?”
“À...” Thời Tiểu Niệm nghĩ một chút, gật đầu: “Em chắc chắn là anh ấy.”
Ngoại trừ Cung Âu, đoán chừng cũng không có ai làm ra được chuyện nhàm chán như thế.
Hạ Vũ bừng hiểu nhìn Thời Tiểu Niệm, miệng ngoác to, có thể nuốt được một cái trứng gà: “Trời ơi, hóa ra đây chính là cảm giác làm bạn với cường hào. Không được, chị phải tỉnh táo.”
Tùy ý nâng đỡ cô thành tổng giám đốc công ty.
Vừa nói Hạ Vũ vừa kích động đi qua lại trong phòng, đi tới đi lui, đột nhiên kéo Thời Tiểu Niệm đứng dậy ôm chặt lấy, cảm ơn liên tục: “Aiya, đây chính là cảm giác ôm đùi của cường hào, thật thoải mái!”
Ôm đùi cường hào, vài phút đã lên đến đỉnh của đời người.
Thời Tiểu Niệm không biết làm sao: “Em không phải là cường hào, em cũng không phải là tổng giám đốc công ty, tổng giám đốc Hạ, sau này chị có thể chiếu cố đến em chút nhé.”
“Được được!”
Hạ Vũ cười sảng khoái, ánh mắt nhìn về chiếc khẩu trang và kính mắt bên cạnh, cuối cùng cũng bình thường trở lại, hỏi: “Đúng rồi, những tin tức kia là sao vậy, ngài Cung lại nguyện ý tin em, còn để em tiếp túc ở bên cạnh anh ta?”
“Vừa ăn vừa nói nhé!”
Thời Tiểu Niệm nói, ngồi xuống bàn cùng Hạ Vũ, sau đó từ từ nói hết sự việc.
Hạ Vũ nghe đến kinh hãi, khi thì tức giận, lúc thì rơi nước mắt, tình cảm phong phú vô cùng.
Ăn gần hết nồi lẩu, câu chuyện của Thời Tiểu Niệm cũng kết thúc rồi.