Quá lâu.
Lâu đến nỗi cô tưởng thời gian như ngừng trôi.
Hai người đứng đối mặt với nhau, bốn mắt nhìn nhau, Thời Tiểu Niệm cố duy trì sự bình tĩnh.
Cung Âu đứng ở trước mặt cô, cúi người, nhặt đôi giày nhỏ màu trắng từ trên mặt đất lên, hắn nâng đôi giày lên đặt vào lòng bàn tay của mình, hạ tầm mắt nhìn nó, môi mỏng hơi cuộn lên, tiếng nói trầm thấp, "Con bé đi đôi giày lớn như vậy à."
Giọng nói của hắn vẫn giống như trước đây, trầm thấp mà gợi cảm.
"…"
Có lẽ đã quá lâu rồi cô chưa từng nghe thấy tiếng nói của hắn, nên lúc này trái tim của Thời Tiểu Niệm không tự chủ mà nhảy lên.
Không phải là rung động.
Mà là một loại đau đớn không lời nào diễn tả được.
Cô có quá nhiều… quá nhiều hồi ức, mà mỗi một loại hồi ức đều như cắt vào da thịt của cô, gặm nuốt máu thịt của cô.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn đôi giày, sau đó quay người rời đi, bước chân cứng ngắc, nhưng thái độ quyết tuyệt lạnh lùng.
Cô vừa xoay người, cánh tay đã bị Cung Âu nắm chặt.
Thời Tiểu Niệm ổn định lại tâm tình, sau vài giây mới quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Cung Âu nhìn cô, ánh mắt lộ ra sự bá đạo, nói ra từng chữ từng chữ một, "Giày của em."
Một câu nói nhẹ nhàng .
Tựa như là một cuộc nói chuyện bình thường.
Giống như giữa bọn họ không có nhiều gút mắc vậy, tựa như ngày hôm qua bọn họ vẫn ngồi nói chuyện trong hòa bình, đúng là mỉa mai.
Hắn làm được, nhưng cô không làm được.
Thời Tiểu Niệm ổn định lại tinh thần, lãnh đạm mà xa cách nhìn hắn, chậm rãi nói, "Cung tiên sinh, đã lâu không gặp."
Cô biết, sau khi trở về nước thì chuyện nhìn thấy Cung Âu chỉ là sớm hay muộn.
Kỳ thực câu này, từ lâu cô đã luyện vô số lần ở trong lòng.
Đã lâu không gặp, Cung Âu, tôi không còn là Thời Tiểu Niệm- người mà để cho anh tùy ý làm thương tổn sỉ nhục rồi.
Chỉ vài chữ đơn giản, mà khóe môi của cô cũng đang nhẹ nhàng co giật, dùng hết khí lực toàn thân để nói ra.
Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu nhìn về phía cô càng thâm thúy hơn, giống như là muốn nuốt chửng cô vào người vậy, một lúc sau, hắn mới đáp lại cô, "Đã lâu không gặp, Thời Tiểu Niệm."
Thời Tiểu Niệm.
Lúc nào cũng niệm niệm.
Tiếng nói của hắn nặng nề, mang theo ảo giác vật đổi sao dời.
"Có thể buông tay chưa, Cung tiên sinh" Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt hỏi.
Tay của hắn còn cầm chặt cánh tay của cô, ở trong tay của hắn dường như cánh tay của cô có vẻ nhỏ bé hơn.
"Giày của em."
Cung Âu không buông tay ra, con ngươi đen sâu kín nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm hạ tầm mắt liếc mắt nhìn đôi giày trong tay hắn, xem thường nói, "Tôi không muốn."
Chiếc giày nhỏ bị hắn chạm qua, cô không dũng khí cho tiểu Quỳ đi.
Sự xem thường trong giọng nói của của cô chọc giận hắn.
Âm thanh mang theo sự giận dỗi của Cung Âu vang lên ở phía trên đỉnh đầu của cô, "Không muốn cái gì, giày hay là anh"
"…"
Nghe như vậy, Thời Tiểu Niệm triệt để ngây người, khó có thể tin nhìn về phía hắn, hắn lại có thể hỏi câu như vậy.
Là ai không muốn ai
Là ai hại cô đến nước này, là ai suýt chút nữa huỷ hoại cô
"…"
Ánh mắt của Cung Âu sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, mang theo khí tức cao cao tại thượng bẩm sinh.
Nhớ lại, giữa bọn họ, chỉ có hắn luôn luôn dùng loại ánh mắt này nhìn cô.
Cô đã quá mệt mỏi khi phải đón nhận ánh mắt như thế này rồi.
Vậy thì không cần phải dối trá đóng kịch gì nữa.
Một giây sau, Thời Tiểu Niệm tàn nhẫn mà hất tay của hắn ra, đôi mắt lạnh lùng trừng mắt về phía hắn, "Cả hai… tôi đều không muốn"
Nói xong, Thời Tiểu Niệm muốn đi, Cung Âu lại một lần nữa nắm lấy cánh tay của cô, không vui nói, "Thời Tiểu Niệm, em dựa vào cái gì mà nói không muốn, đã được sự đồng ý của anh chưa"
Nghe vậy, sự thù hận trong lòng của Thời Tiểu Niệm bị đẩy lên cao.
"Bốp"
Cô không chút do dự mà giơ tay lên vung về phía khuôn mặt anh tuấn của hắn, nặng nề tát xuống.
Cung Âu không né tránh, cứ đứng như vậy ở nơi đó, tùy ý để cô đánh tới, nhận cái tát này.
Mặt của hắn không suy chuyển, ánh mắt không dời đi chút nào mà vẫn nhìn chằm chằm vào cô, âm thanh mang theo sự bất mãn, "Đã lâu rồi không gặp, tại sao vừa gặp em đã cho anh một cái tát"
"Cái tát này là còn quá nhẹ, kỳ thực, tôi càng muốn giết anh hơn."
"Giết anh"
Trong mắt Cung Âu hiện ra sự run sợ.
"Đúng." Thời Tiểu Niệm thừa nhận, đôi mắt căm hận trừng hắn, giọng nói luôn luôn dịu dàng giờ khắc này lại tràn đầy sự oán hận, "Cung Âu, tôi xin anh sau này đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt của tôi nữa, nhìn thấy mặt của anh tôi chỉ cảm thấy buồn nôn."
Lại còn chất vấn cô, dựa vào cái gì mà không muốn hắn.
Sao hắn còn có mặt mũi mà hỏi mấy câu kia, làm như hắn là người bị vứt bỏ không bằng.
"Anh làm cho em cảm thấy buồn nôn "
Cung Âu hỏi, đôi mắt đen như dại ra, mờ mịt giống như một đứa bé chưa hiểu sự đời.
"Đúng. vì lẽ đó, xin anh hay biến mất ở trong tầm mắt của tôi đi."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người muốn rời đi, đi về phía cây phong, cô đi rất nhanh, giống như chỉ cần chậm một bước là có thể bị hắn làm cho buồn nôn.
Cung Âu đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của cô, trên gương mặt anh tuấn chỉ còn dư lại sự cô đơn.
Hắn đưa tay ấn ấn ngực.
Cảm giác rất không thoải mái, như có một ngọn lửa đang cắn nuốt toàn thân cuả hắn.
Không được tức giận, không được tức giận với cô.
Thời Tiểu Niệm đi tới cuối con đường cây phong, bỗng nhiên có mấy người mặc âu phục màu đen đi về phía trước, ngăn cản đường đi của cô.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm tức giận không có chỗ phát tiết, quay đầu nhìn về Cung Âu, Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô.
"Anh sẽ không cho em đi, Thời Tiểu Niệm."
Cung Âu nhìn cô, cằm hơi nâng lên, tỏa ra khí tức bá đạo ngông cuồng.
Lại như vậy.
Trong từ điển của người Cung gia, chưa từng có hai chữ tôn trọng.
Thời Tiểu Niệm mặc áo khoác đứng ở nơi đó, hai tay đút túi, trong đôi mắt lộ ra sự thoải mái, "Mấy thủ đoạn thấp hèn của Cung gia các người ngoại trừ bắt cóc, giam cầm thì không còn cái khác sao"
Một lần, hai lần đều là như vậy.
Muốn làm gì thì làm.
"Anh không nghĩ sẽ bắt cóc em." Cung Âu đi vè phía cô, đứng ở trước mặt cô, trên tai phải đeo chiếc đinh tai kim cương, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.
"Vậy anh muốn làm cái gì vậy" cho người chặn cô ở nơi này, không phải bắt cóc thì là cái gì.
"Anh muốn nhìn em." Đã lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy cp, cô vừa trở về nước, hắn cũng theo trở về.
"Bây giờ anh đã nhìn thấy tôi rồi, tôi có thể đi được rồi chứ" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng thốt, đưa tay phủi lá phong trên vai xuống, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.
"Em muốn đi đâu"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy bất mãn với thái độ hiện tại của cô.
"Không đúng à, hay anh muốn tôi lưu lại để đoàn viên với anh" cô hơi hất mái tóc dài ra sau, không nhịn được hỏi, "Anh còn chưa nhìn đủ"
"Không thấy đủ"
"…"
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, cô đột nhiên phát hiện, hắn của hiện tại và trước đây căn bản không có sự khác biệt, vẫn có thể nói ra những lời mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi một cách hùng hổ như vậy.
Đối với cô, một chút áy náy hắn cũng đều không có.
Ánh mắt Cung Âu nóng rực nhìn chằm chằm vào cô, quan sát từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt của cô, như ngọn lửa bỏng lướt qua khuôn mặt cô.
Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác mình đang bị ánh mắt của hắn hủy dung.
"Cung Âu, nếu như anh còn là một người đàn ông, thì hãy để tôi đi đi, đừng có mà hung hăng ép người, đê hèn." Thời Tiểu Niệm gằn từng chữ từng chữ một.
Cung Âu trầm mặc nhìn cô, không nói lời nào, ánh mắt vẫn thiêu đốt như cũ.
Lá phong chậm rãi rơi xuống.
Một lát sau, khóe môi của Cung Âu khẽ cử động, lộ ra một nụ cười tự giễu, nói, "Quá lâu không gặp em, anh cũng bắt đầu hoài nghi mình có phải là người đàn ông không rồi."
"…"
"Vậy chúng ta đi xác minh là được"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên, hắn đột nhiên lại gần cô thêm một bước, ôm cô lên, đôi tay nâng người cô lên, trực tiếp khiêng lên trên vai, nhanh chân đi ra ngoài.
Bọn cận vệ lập tức tách ra làm hai hàng nhường lối cho hắn.
Tầm mắt của Thời Tiểu Niệm như bị đảo lộn, cả người đổi chiều ở trên vai của Cung Âu, con mắt khiếp sợ, hai chân đạp loạn, vừa tức vừa hận thét lên, "Cung Âu anh điên rồi, anh có thả tôi xuống không thì bảo, anh muốn làm gì, tôi cho anh biết, đừng hy vọng tôi sẽ đem con gái giao cho anh, đừng hòng"
Cô không cho là Cung Âu tìm cô vì nguyên nhân nào khác, hắn chỉ muốn cướp con gái của cô.
Cung Âu không bị sự giãy dụa của Thời Tiểu Niệm làm ảnh hưởng, ngay cả lông mày hắn cũng không động đậy, một tay khiêng cô tiếp tục đi về phía trước.
Trong phòng quản lí của trung tâm thương mại.
Cung Âu ném Thời Tiểu Niệm vào một cái ghế salon màu đen làm bằng da thật, Thời Tiểu Niệm nhanh chóng đứng lên muốn chạy ra cửa, cung Âu đứng ở nơi đó như một gốc cây đại thụ che trời, dang tay ra ngăn cản cô.
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể trơ mắt mà nhìn vệ sỹ của hắn đóng cửa lại.
Cô nghe được âm thanh khóa cửa lại.
Trong phòng quản lí chỉ còn dư lại hai người bọn họ.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Cung Âu, thở thật sâu, mím chặt môi.
Cô quá rõ thủ đoạn của Cung Âu, hắn sẽ không dễ dàng để cho cô rời đi như vậy, trừ phi hắn đạt được mục địch.