-...
Ánh mắt Cung Âu rét lạnh, người phụ nữ này có cần phải vội vàng như vậy không, ai không biết còn nghĩ người mất tích không phải là em rể, mà là tình nhân của cô.
Hắn lạnh mặt bước lên phía trước, bắt lấy cánh tay của cô.
Ở phía nam là một khu rừng rậm rạp, không có ánh đèn.
- Mộ Thiên Sơ... Mộ Thiên Sơ...
Thời Tiểu Niệm vừa hô to vừa đi về phía khu rừng, một tay cô mở chiếc đèn flash lên, chiếu sáng đường, bỗng nhiên dưới chân vấp một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng Cung Âu kịp thời đỡ được.
- Cô có đi được hay không? Không đi được thì quay lại.
Cung Âu không vui nói.
Cô gái này không có một chút kĩ năng sinh tồn lúc dã ngoại mà còn đòi đi tìm người.
- Không sao, tôi có thể tiếp tục.
Thời Tiểu Niệm nói xong liền đi lên phía trước.
- Cô gấp cái gì chứ, nếu như anh ta gặp phải chuyện không may thì giờ này cũng bị phanh thây rồi.
Lời nói của Cung Âu đặc biệt độc ác.
-...
Thời Tiểu Niệm chỉ liếc nhìn anh một cái, sau đó không thèm để ý nữa, cô đi tiếp về phía trước.
Trong khu rừng quá u ám, khiến cô không tự chủ được mà nắm chặt lấy cánh tay của Cung Âu.
Cung Âu còn muốn nói gì đó nhưng bị hành động này của cô làm ngẩn ngơ, trái tim nhảy lên liên hồi.
Anh trừng mắt nhìn chằm chằm vào mười ngón tay của cả hai đang đan xen vào nhau, cả người giống như con rối bị cô dắt đi lên phía trước, dù bước đi nhưng tâm trí không còn ở trên người.
- Mộ Thiên Sơ... Mộ Thiên Sơ...
Thời Tiểu Niệm cũng không phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ liên tục hô to gọi người.
Nhà họ Mộ canh gác chặt chẽ, cô tin rằng không có người nào có can đảm lẻn vào hôn lễ bắt người đi... Chỉ sợ là Mộ Thiên Sơ tự làm theo ý mình, không biết bây giờ ở nơi nào.
Đường rừng khó đi, có vài lần suýt nữa bị vấp ngã, may nhờ có Cung Âu đỡ cô.
Bỗng nhiên cô bị té ngã, sau đó cô mới phát hiện ra, Cung Âu không còn ở bên cạnh.
Cô xoa chân đứng lên, dùng di động chiếu khắp mọi nơi, cô quá mải mê tìm người, đến nỗi Cung Âu ở bên cạnh biến mất mà không biết.
Anh đi đâu rồi?
Là chia ra tìm cái gì? Giống như anh vừa nói với cô gì đó, nhưng cô lại không nghe.
Thời Tiểu Niệm đứng yên tại chỗ một lúc, không thấy Cung Âu quay về nên cô đi tiếp vào phía trong, tiếp tục tìm Mộ Thiên Sơ.
- Mộ Thiên Sơ, cậu ở đâu?
Không biết đã đi bao lâu, cô dừng chân lại, nhìn về nơi cách đó không xa.
Dưới một gốc cây đại thụ, một người đàn ông mặc đồ tây màu xám đang dựa vào gốc cây, nếu như không có ánh đèn di động, có lẽ anh ta đã ẩn đi dưới màn đềm.
- Mộ Thiên Sơ?
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ kêu lên.
- Là anh sao? Mộ Thiên Sơ?
Người đàn ông quay mạnh đầu lại, nhìn thật sâu về phía cô, trong đôi mắt tràn ngập sự không thể tin.
Đúng là Mộ Thiên Sơ.
- Đúng là anh rồi.
Thời Tiểu Niệm thả lòng trái tim xuống, cô men theo cây lớn kia đi đến chỗ anh ta.
- Anh có sao không? Vì sao lại ở đây một mình?
Giật mình một cái, cô phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Mộ Thiên Sơ ngồi bệt trên mặt đất, đồ tây cũng đã dính đầy bùn đất, nhất là trên khuôn mặt còn có xây xước, còn có vết máu rõ ràng.
- Anh bị thương rồi, có chuyện gì quan trọng mà anh phải đến chỗ này?
Thời Tiểu Niệm tò mò hỏi, cô thò tay vào túi áo lấy ra một chiếc khăn giấy ướt cho anh ta.
- Đầu tiên phải làm sạch vết thương đã.
-...
Lúc đầu Mộ Thiên Sơ không nói gì, cũng không nhận chiếc khăn giấy của cô, chỉ là hoảng sợ nhìn chằm chằm cô, đồng tử co lại, giống như lần đầu tiên thấy người quái dị.
- Anh làm sao?
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên khi đối diện với ánh mắt của anh ta.
- Thời... Tiểu... Niệm...
Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, đọc từng chữ một tên của cô, anh ta nghiến răng đọc từng chữ, giống như một đứa trẻ vừa tập nói.
Thời Tiểu Niệm nghe anh ta gọi tên mình, cô có cảm giác không thích hợp, nhưng lại không biết không thích hợp đó ở chỗ nào.
- Anh...
Thời Tiểu Niệm vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên một nguồn sáng lớn chiếu đến chỗ cô, cực kì chói mắt.
Cô và Mộ Thiên Sơ không hẹn mà dùng tay che chắn ánh sáng kia.
Một giây sau, liền nghe được những bước chân vội vàng chạy đến, Thời Tiểu Niệm vừa thả bàn tay che ánh sáng xuống, trên mặt đã bị người ta vung một bạt tai.
Một cái tát này vừa hung ác lại vừa nặng.
Cô bị đánh ngã một bên... A, khóe miệng đã có mùi máu tươi, trong lỗ tai cũng ong ong choáng váng.
Thời Địch mặc một chiếc váy ngắn xinh đẹp, đứng trước mặt cô, kích động trừng mắt nhìn cô, giọng nói vốn ngọt ngào nay trở nên bén nhọn khác thường.
- Thời Tiểu Niệm, tôi biết ngay chị sẽ không có ý tốt gì, chị lại dám trói Mộ Thiên Sơ mang đi! Chị luôn miệng nói cái gì mà bỏ cuộc, kết quả thì sao, đúng là loại kĩ nữ không biết xấu hổ! Chị còn bày sắc mặt cho ai xem hả?
Phía sau Thời Địch là những người thân và bạn bè của cô ta, giờ phút này đều dùng ánh mắt xem thường nhìn Thời Tiểu Niệm.
Càng nói càng kích động, Thời Địch lại vươn tay muốn đánh cô.
Lúc này Thời Tiểu Niệm đã có đề phòng, giơ tay chặn lại, giọng nói cũng lạnh xuống.
- Thời Địch, tôi có thể tha cho cô chuyện suy diễn lung tung, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha cho cô chuyện dám đánh chị của mình như vậy!
Dù cô có chút quan tâm đến cái nhà này, nhưng không có nghĩa là cô có thể nhẫn nhục cho người ta ức hiếp.
- Tôi đánh chị thì thế nào?
Lúc này, Thời Định không hề giống với hình tượng thục nữ trên màn ảnh như thường ngày nữa, bộ váy trên người cũng rách nát vài chỗ vì đi trong rừng, cả người chật vật, khuôn mặt tràn đầy oán hận.
- Có người chị nào phá hoại hôn lễ của em mình vậy sao? Chị vẫn luôn ghen tỵ với tôi, chị dây dưa với Thiên Sơ, chúng tôi đã dễ dàng bỏ qua cho chị, nhưng hôm nay chị lại làm ra chuyện không biết xấu hổ này!
Thời Địch hận không thể bước lên xé nát cô ra làm từng mảnh.
- Đủ rồi!
Một giọng nói suy yếu truyền đến.
Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, lên tiếng cắt đứt mấy người đang cãi nhau.
Nghe được giọng nói này, Thời Định nhanh chóng chạy đến bên Mộ Thiên Sơ, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.
- Thiên Sơ, anh ổn không? Sao anh lại bị thương nhiều như vậy? Có phải là do Thời Tiểu Niệm làm không? Có phải con tiện nhân đó làm không?
Thời Tiểu Niệm đứng một bên, chờ đợi Mộ Thiên Sơ giải oan cho cô.
Mộ Thiên Sơ cúi đầu, một tay bóp đầu, khuôn mặt đau đớn không chịu nổi, giống như đang phải chịu cực hình khổ sở, hai hàm răng anh ta cắn chặt vào nhau.
Thời Địch không ngừng hỏi, thay anh ta xoa bóp đầu.
- Ồn ào quá.
Mộ Thiên Sơ vừa bóp đầu vừa khổ sở phát ra vài âm thanh yếu ớt.
- Không... Không phải...
- Anh nói gì vậy, Thiên Sơ?
Thời Địch lo lắng hỏi lại.
Mộ Thiên Sơ không chống đỡ nổi nữa, bỗng nhiên anh ta nghiêng đầu qua, ngã vào lòng Thời Địch mà hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Mộ nhanh chóng bước lên, khiêng Mộ Thiên Sơ vừa bị ngất rời khỏi đó.
Thời Địch đứng lên từ mặt đất, căm hận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
- Thời Tiểu Niệm, nếu Thiên Sơ có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho chị!
Tiểu Niệm hiểu rõ, bây giờ cô có giải thích cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể nói một câu.
- Tôi không trói Mộ Thiên Sơ đưa đến đây, tôi đến đây là vì tìm anh ta.
Có lẽ đây là lỗi của cô.
Cô không nên đi tìm Mộ Thiên Sơ.
- Phải không?
Thời Địch oán hận trừng mắt nhìn cô.
- Được, vậy chị nói đi, thời gian không thấy Thiên Sơ chị ở nơi nào? Ở nơi nào?
Nghe được, Thời Tiểu Niệm ngập ngừng một giây rồi mới phản ứng lại.
- Tôi tùy tiện đi dạo trên bờ biển một chút.
- Có người làm chứng không?
-...
- Không có người làm chứng phải không? Thời Tiểu Niệm! Chị có biết lời nói của chị buồn cười đến mức nào không?
Thời Địch cho rằng cô đang nói dối, tức giận muốn đánh cô lần nữa.
Thời Tiểu Niệm nhìn ra nên lui về sau một bước.
Bỗng nhiên một hình bóng đến trước mặt cô, chưa kịp thấy rõ, chỉ cảm thấy dưới đáy mắt có gì đó lóe lên.
Một giây kia, cô còn ảo tưởng là Cung Âu đứng chắn trước mặt cô, giống như một vị sứ giả, trong lúc cô bị người ta chế nhạo, hắn xuất hiện, để rồi, cứu vớt cô.
"Chát---"
Một bạt tai ác hơn tát lên khuôn mặt của cô, lúc này Thời Tiểu Niệm đã tỉnh táo lại.
Cha nuôi đang đứng trước mặt cô, tức giận không kìm được mà trừng mắt nhìn cô, gân xanh trên mặt nổi hết lên, lớn tiếng quát mắng.
- Nhìn xem cô gây ra chuyện gì rồi! Cô còn làm cho tôi mất mặt mũi đến chừng nào mới chịu?
-...
Má tôi đau đến chết lặng.
Thời Tiểu Niềm đưa tay lên che mặt, đồng thời đưa mặt nhìn về người cha nuôi này.
Đây là gì đây, không làm rõ ràng mọi chuyện đã đổ tội hết lên đầu cô?
Xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn lại, từng ánh mắt khinh bỉ và chê cười đều tập trung trên người cô.
- Hôm nay bạn bè gần xa ở đây hết, tôi xin tuyên bố, tôi đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ta! [COPIED FROM T R U Y E N F U L L . V N] Tôi xin tự mình đi báo cảnh sát, làm chứng chuyện cô ta bắt cóc Thiên Sơ!
Cha nuôi chỉ tay vào đầu cô, như là không thèm nén bực tức mà quát lên, sau đó, ông ta xoay người kéo Thời Địch rời đi.
- Đi! Chúng ta đi! Để cô ta cho pháp luật trừng trị!
- Tiểu Niệm...
Nghe được những lời này, mẹ nuôi chỉ có thể lẳng lặng đứng bên những người kia mà ngây ngốc nhìn cô, đôi mắt bà đã đỏ cả lên, muốn đi về phía Thời Tiểu Niệm, nhưng bà bị cha cô lôi đi mất.
-...
Thời Tiểu Niệm đứng một mình tại chỗ, một tay che lấy chiếc má sưng đỏ.
Đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Để cho pháp luật trừng trị cô.
A...
Giống như ý muốn trong lời nói kia, có nghĩa rằng, trên mặt pháp luật thì cô không còn quan hệ gì với họ nữa.
Nhưng mà, giống như không sao hết, dù sao thì cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, bây giờ lại khôi phục lại thân phận mồ côi mà thôi.
Tất cả đang trở về với điểm xuất phát.
Nhưng dù cô có nghĩ như thế, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà trào ra.
Bỗng nhiên, một ánh sáng chiếu lên trong khu rừng tối đen, cô nhìn vế phía đó, chỉ thấy Phong Đức dẫn một đội bảo vệ đi về phía cô, nhìn cô với ánh mắt phức tạp...
Hiển nhiên anh ta đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
-...
Thời Tiểu Niệm vươn tay lau nước mắt của chính mình.
- Thời Tiểu Thư, cô không sao chứ?
Phong Đức đi đầu, giọng nói anh ta lộ ra chút quan tâm.
- Tha thứ cho tôi vừa rồi không đứng lên làm chứng cho cô, vì tôi biết như vậy chỉ tăng thêm phiền phức cho cô... Đã làm phiền rồi.
Nếu như nói cô là người phụ nữ của Cung Âu, tối nay ở cũng chỗ với anh ta, thì còn phát sinh thêm nhiều chuyện khác nữa... Mà thôi.
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu.
- Cám ơn anh.
- Công ty của Cung tiên sinh xảy ra chút chuyện nên anh ấy phải về trước, để chúng tôi ở lại chỗ này.
Phong Đức vừa nói vừa đưa cho cô một hộp thuốc.
- Đây cũng là đồ Cung tiên sinh nhờ tôi giao cho cô, trong rừng này nhiều loại côn trùng lắm.
-...
Thời Tiểu Niệm giật mình nhìn xuống, vươn tay nhận lấy hộp thuốc.
Hóa ra Cung Âu đã rời đi.
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy hình như anh ta có nhận một cuộc điện thoại, sau đó nói với cô cái gì mà đứng yên tại chỗ đừng động đây, để anh ta tìm bảo vệ đến. Chỉ là lúc đó cô quá mải mê tìm Mộ Thiên Sơ, nên đã coi nhẹ lời anh ta nói.
Cung Âu.
Rõ ràng vừa rồi cô còn nghĩ đứng trước mặt mình chính là anh, nhưng kết quả là bị cha nuôi tát một cái.
Sau đó, cô lại bắt đầu thấy mình không hiểu nổi Cung Âu.
Là vì anh đã từng giống như thiên sứ cứu mình một lần, cô lại cho rằng anh ta sẽ tiếp tục xuất hiện nhiều lần sao?
Thời Tiểu Niệm, mày đúng là quá ngây thơ.
Thời Tiểu Niệm cầm hộp thuốc trong tay, đi về phía trước cũng Phong Đức.