"Anh"
Mona trầm trọng cố gắng hô hấp, nói không ra lời.
"Giết đi, sao không giết" Cung Âu trừng mắt nhìn cô ta quát, đôi mắt dần dần tràn đầy tơ máu, hiện ra sát khí.
Tựa như hắn mới là kẻ đáng sợ chuẩn bị giết người.
Mona bị khí thế của Cung Âu ép xuống, trong nháy mắt đầu trở nên trống rỗng, nhưng rất nhanh cô ta phản ứng lại, nói, "Em muốn thấy Tịch Tiểu Niệm em muốn thấy cô ta"
Kế hoạch của cô ta vốn là muốn gặp Tịch Tiểu Niệm, loại người như Tịch Tiểu Niệm nhất định sẽ vì con trai mà hối hôn, không nghĩ tới Cung Âu cái người điên này lại đến đây.
Ngày hôm nay cô ta mới phát hiện, Cung Âu là kẻ điên đáng sợ nhất.
"Đừng hòng" Cung Âu trực tiếp từ chối, chỉ về phía cô ta nói, "Ngày hôm nay cô thả con trai của tôi ra, tôi sẽ cho cô toàn thây, bảo đảm không gây phiền phức cho người của gia tộc Lancaster, nhưng nếu cô vẫn cố chấp muốn giết con trai của tôi, mỗi ngày tôi sẽ cho cô sống được mà chết cũng không xong"
"…"
Mona nhìn hắn, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, một tay vững vàng mà siết Cung Diệu, một tay nắm dao găm.
Trong giây lát này, cô ta thật sự bàng hoàng, không biết nên làm gì.
Muốn cô ta thả, cô ta không cam lòng cứ chết đi như vậy; nếu như không thả, cô ta sẽ lôi cải gia tộc chôn cùng, Cung Âu là người có năng lực này.
Lúc này, điện thoại di động trên người của Cung Âu vang lên, Cung Âu nhận điện thoại, là Phong Đức gọi điện thoại tới.
"Thiếu gia, nghi thức chuẩn bị bắt đầu rồi."
Phong Đức ở đầu điện thoại kia nói.
"Tôi biết rồi."
Cung Âu lạnh lùng thốt, cúp điện thoại, đôi mắt đỏ tươi trừng Mona, tiếng nói âm lãnh như ma quỷ tới từ địa ngục, "Suy nghĩ kỹ chưa, nhanh lên một chút, tôi còn vội đi kết hôn"
Đối mặt với sinh mệnh của con trai, không ngờ hắn còn có thể nói ra một câu vội vàng đi kết hôn.
Rốt cục cũng mời được đám quý phụ danh viện đi, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước gương trang điểm thở phào nhẹ nhõm.
Tán gẫu cùng những người kia thực sự là một cực hình mà, cô phải thường xuyên cẩn thận xem mình có nói nhầm hay không, có làm cho Cung gia mất mặt hay không.
Người bên cạnh lập tức tiến lên trang điểm lại cho cô, dặm lại phấn lót trên mặt.
"Thiếu phu nhân, nghi thức sắp bắt đầu rồi, đi thôi."
Charles đi tới phía sau Thời Tiểu Niệm cung kính nói.
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười gật đầu, đưa tay đáp lấy tay cuả Charles, đứng lên rời đi, nữ hầu gái lập tức nâng đuôi váy giúp cô.
Lễ cưới được cử hành ở trong rừng sâu.
Khí trời sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua rừng cây chiếu xuống sân cỏ, các tân khách với trang phục hoa lệ tụ tập cùng một chỗ để trò chuyện, những người hầu liên tục đi lại giữa đám người, phục vụ đồ ăn thức uống cho các tân khách.
Các nhạc công mặc đồ trắng đang diễn tấu những nhạc khúc êm tai nhất.
Nghi thức được cử hành ở trong một cái đình màu trắng theo kiến trúc phương tây, Mục Sư đã sớm chờ ở nơi đó.
Thời Tiểu Niệm ở phía sau mấy cây đại thụ cố gắng hít sâu, mấy hoa đồng phía trước đã xếp hàng ngay ngắn, toàn bộ yên lặng đứng ở nơi đó.
Thời Tiểu Niệm cố gắng nhớ lại một lượt tất cả các nghi thức được cử hành trong hôn lễ, nhất định phải để lễ cưới diễ ra thật tốt, cố lên.
Qua lễ cưới, cô sẽ không cần phải luyện tập mấy cái nghi thức lễ nghi kia nữa.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt được trang điểm tinh xảo của cô, một chiếc lá rơi vào trên áo cưới trắng tinh khôi của cô.
Cô lẳng lặng mà cùng đợi, chờ đợi nhạc khúc mở đầu của lễ cưới vang lên.
Nhưng rất lâu, nhạc khúc không vang lên.
Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy Phong Đức đứng cách đó không xa, lo lắng tới tới lui lui, cầm điện thoại di động trên tay bấm một lần lại một lần.
"Cha nuôi." Thời Tiểu Niệm giương giọng gọi ông.
Phong Đức đi về phía cô, trên gương mặt lo lắng hiện ra một nụ cười, "Có thể là tín hiệu xảy ra chút vấn đề, con cố chờ thêm một chút, ta đi đón thiếu gia."
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm không rõ chuyện gì đang xảy ra nên đã gật đầu.
"Ừ." Phong Đức quay người rời đi, Thời Tiểu Niệm gọi ông lại, "Đúng rồi, cha nuôi, ngài tìm cả sinh đôi nữa, đưa bọn trể đến tham dự lễ cưới, con luôn cảm thấy có chút hoảng hốt khi không nhìn thấy bọn trẻ."
"Được, ta biết rồi, ta sẽ dẫn sinh đôi tới nữa." Phong Đức cười rời đi.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục lặng lẽ chờ đợi.
Lần chờ đợi này rất lâu, ngay cả Phong Đức cũng không trở về, Mục Sư cũng chờ đến mức cảm thấy lo lắng, không ngừng mà hỏi thăm người bên cạnh.
Dần dần, các tân khách đang ngồi trên bãi cỏ cũng dồn dập nhìn đồng hồ, nhìn xung quanh khắp mọi nơi.
Charles đứng ở bên cạnh Thời Tiểu Niệm cũng gọi từng cuộc điện thoại một, không nhận, Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, mí mắt cứ nháy liên tục.
Cô mím môi lại, không hiểu sao cảm thấy trong lòng hoảng hốt.
"Xảy ra chuyện gì, Cung Âu đâu"
La Kỳ mặc một chiếc váy dài màu lam được thiết kế theo kiểu cung đình đi về phía Thời Tiểu Niệm, chiếc váy khoe lên vòng eo tinh tế cuả bà, chếch vai được đính một món trang sức làm bằng đuôi khổng tước, đỉnh đầu đội mũ làm nổi bật lên khí chất đặc biệt ung dung quý khí của bà.
"Phu nhân, tôi cũng không rõ lắm, Phong quản gia đã đi mời."
Charles đứng ở một bên nói rằng.
"Mấy giờ rồi mà Cung Âu còn chưa tới, lại hồ đồ cái gì" La Kỳ bất mãn nói, "Mau bảo người đi gọi đi."
"Vâng, phu nhân."
Charles gật đầu rời đi.
Thời Tiểu Niệm mắc chiếc váy cưới trắng tinh khôi đứng ở nơi đó, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, đôi tay lại nắm chặt bó hoa trong tay.
"Con và Cung Âu không có chuyện gì chứ"
La Kỳ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong mắt có ngờ vực.
Thời gian gần đây tâm tình của Cung Âu liên tục thay đổi, trở nên rất kỳ quái, bà có chút lo lắng ở trong hôn lễ Cung Âu lại gây ra cái gì.
"Có thể là hắn gặp chuyện gì đó nên bị trì hoãn."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, trong đôi mắt lại có chút sầu lo.
Không thể nào.
Đây là lễ cưới của bọn họ, nghi thức sắp bắt đầu rồi, Cung Âu không thể bị chuyện gì tùy ý trì hoãn, trừ phi chuyện này rất trọng yếu.
Cô mặc váy cưới nên không cầm điện thoại di động theo bên người, không liên lạc được với Cung Âu.
"Tốt nhất là các con không có bất kỳ vấn đề gì, vốn cưới con cũng đã không phải là cái chuyện gì vinh quang, <Đọc nhanh nhất tại Truyện F.U.L.L chấm > hiện tại nếu lễ cưới lại xảy ra vấn đề gì, Cung gia chúng ta thật sự sẽ rất mất mặt." La Kỳ một cách lạnh lùng, mặt lộ vẻ lo lắng cùng không vui.
Thời Tiểu Niệm yên tĩnh đứng ở nơi đó, cay đắng ngoắc ngoắc môi, nhìn La Kỳ nói sang chuyện khác, "Cung Tước đâu, ông ấy còn chưa tới sao"
Từ khi vào ở Cung gia, Thời Tiểu Niệm chưa từng gặp Cung Tước một lần nào.
Hôm nay là lễ cưới của Cung Âu, vậy mà ông ấy còn chưa ra mặt
"Lễ cưới còn chưa bắt đầu, ông ấy ra ngoài làm gì, thu thập cục diện hỗn loạn của các con sao" nghe vậy, ngữ khí của La Kỳ trở nên đặc biệt là nghiêm nghị, không vui nhìn chằm chằm vào cô, như thể cô đã nói cái gì đại nghịch bất đạo vậy.
"…"
Thời Tiểu Niệm yên lặng mà câm miệng, bây giờ là Cung Âu đến muộn, cũng không phải là cô đến muộn.
Một lát sau, đám người ngồi trên thảm cỏ càng thêm táo loạn, không ít người hướng về bên này xem, La Kỳ càng ngày càng bất an, Thời Tiểu Niệm ôm bó hoa trong lòng mà toát mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên, một trận náo động từ phía sau truyền đến.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy một người hầu dáng vẻ vội vã hướng về bên này chạy tới, hổn hà hổn hển hô, "Phu nhân, nguy rồi, Holy thiếu gia bị bắt cóc, bị thương máu me đầy mặt, sợ là không được rồi."
Nghe vậy, bó hoa trong tay Thời Tiểu Niệm rơi xuống, ngơ ngác nhìn người hầu kia, "Cô nói cái gì"
Cái gì gọi là không xong rồi
Cái gì gọi là bị bắt cóc
"Thật sự, người phụ nữ kia ôm Holy thiếu gia lên xe, không biết lái đi đâu rồi, Nhị thiếu gia đuổi theo cô ta, cho người đánh gục cô ta, nhưng tất cả mọi người đều không dám a."
Người hầu lo lắng nói.
Các tân khách cũng nghe đến phong thanh, đồng loạt rời đi đến xem xảy ra chuyện gì.
Cung Diệu.
Cung Diệu của cô.
Thời Tiểu Niệm liều lĩnh chạy ra bên ngoài, chạy thẳng ra, đuôi váy vừa dài vừa nặng làm cho cô vấp ngã, cả người Thời Tiểu Niệm ngã trên mặt đất, ngã ngay trước đôi mắt của mọi người.
Cô không để ý đến đau đớn mà đứng lên, cầm món trang sức khá sắc trên đầu, dùng sức mà rạch đuôi váy một cái, trong sự chú ý của tất cả mọi người cô xé đuôi váy sau đó chạy ra phía ngoài.
Cung Diệu, chờ chút… mẹ… mẹ đến đây.
Thời Tiểu Niệm liều mạng chạy về phía trước, nhưng rất nhanh, cô liền ngừng lại, chỉ thấy một chiếc xe lạng lách đánh võng lái về phía này.
Rất nhiều người theo phía sau.
Có người hầu, bảo tiêu, Phong Đức, còn có Cung Âu.
Trên người Cung Âu còn mặc lễ phục cầm trên tay một khẩu súng săn, vừa đi vừa cầm súng lên ngắm bắn về phía lốp xe.
"Ầm."
Tiếng súng kịch liệt vang lên, xe xiêu xiêu vẹo vẹo lái vào thảm cỏ chỗ tổ chức lễ cưới, đâm ngã cổng vòm, va vào trụ hoa, khiến cho khách khứa sợ chạy tán loạn.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nhìn, Cung Âu còn đi theo phía sau xe, trên gương mặt chỉ còn dư lại sự hung tàn, đôi mắt đầy tơ máu, giơ sung san trong tay ngắm bắn, lốp của chiếc xe kia lại bị thủng một chỗ, càng thêm nghiêng vặn vẹo chạy về phía trước.
Rốt cục, thời điểm đụng vào đình phương Tây, xe mới ngừng lại.
Cung Âu còn giơ súng lên.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm chạy tới.
"Đứng ra sau anh"
Cung Âu quát, điều chỉnh tư thế cầm súng, nâng súng săn lên cao, nhắm vào chiếc xe bộ thương vụ này, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
"…"
Thời Tiểu Niệm lui về sau một bước, chỉ thấy cửa xe thương vụ xe đột nhiên được đẩy ra, Cung Diệu bị trói tay chân an vị ở bên cạnh cửa xe, quay mặt về phía bọn họ, trên mặt và trên cổ của bé nhuộn đầy máu tươi.
Mà một con dao găm còn đang được dí trên cổ bé.
"Holy"
Thời Tiểu Niệm thấy thế cả người trống rỗng, tan nát cõi lòng gọi ra.
Tại sao lại như vậy.
La Kỳ đứng ở nơi đó, nhìn thấy Cung Diệu nhuộm đầy máu tươi căn bản là không có cách tiếp thu, lập tức hôn mê bất tỉnh, may được Charles bên cạnh đỡ lấy.
"Nổ súng a, Cung Âu, anh không phải đủ tàn nhẫn sao, xem Tịch Tiểu Niệm có đủ tàn nhẫn khi đứng nhìn con trai mình bị giết không"
Mona trốn ở trong xe cầm dao găm dí vào cuống họng của Cung Diệu, lớn tiếng mà hô, ngữ khí lộ ra tàn nhẫn thoải mái.
"Đừng" Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Cung Âu lớn tiếng mà hô, "Mona, cô không được làm tổn thương con trai của tôi, cô muốn cái gì tôi đều cho cô"
Cô nghe được âm thanh của Mona.
"Tôi muốn cô chết"
Mona giương giọng hô.
Theo tiếng vang này của cô ta, Cung Âu lại sầm súng, tàn nhẫn mà bắn vào cửa xe, cách thân thể Cung Diệu không vượt qua 30 centimet.
"Ầm"
Mona cũng thấy kinh hãi, kéo Cung Diệu né tránh.
"Đừng, Cung Âu anh làm gì vậy" Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu dọa sợ rồi, chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, đôi mắt đầy tơ máu, một tay nắm chặt lấy ống tay áo của Cung Âu, "Anh như vậy sẽ làm Holy bị thương."
Cả người Cung Diệu đã nhuôm đầy máu.
"Em tin hay không tin anh"
Cung Âu đứng ở nơi đó, thấp mâu nhìn về phía cô.
Trang điểm tinh xảo đến đâu cũng không che giấu được sắc mặt trắng xám của cô, cô ngơ ngác nhìn Cung Âu, sau đó gật gật đầu, "Em tin anh."