Hai người giằng co một hồi.
“Đừng ăn.” Thời Tiểu Niệm đến gần Cung Âu, hạ giọng nghiêm túc nói, “Anh ăn nữa em sẽ không đăng kí với anh.”
Cô thực sự sợ hắn ăn hỏng dạ dày.
“Em dám lấy cái này uy hiếp anh?”
Cung Âu trừng mắt về phía cô.
“Vậy anh còn ăn không?” Thời Tiểu Niệm nghiêm trang nói.
Cung Âu hung hăng trừng cô, vẫn đặt đũa lên bàn, chán nản nói, “Không ăn!”
“Ngoan.”
Thời Tiểu Niệm tươi cười rạng rỡ, giọng nói giống như dỗ trẻ con.
Cung Âu nhìn người làm nữ mang đồ ăn đi, sắc mặt khó coi đến lợi hại, hô hấp dồn dập, chỉ vào người làm nữ kia, “Cái này, cái này, cái này, mấy người các ngươi ngày mai không cần tới làm nữa!”
Đúng vậy, đây chính là giận chó đánh mèo trong truyền thuyết.
“...”
Nhóm người làm nữ vẻ mặt mờ mịt đứng ở nơi đó, không biết mình đã làm sai điều gì.
“Không có việc gì, Cung Âu nói đùa với các người thôi.” Thời Tiểu Niệm từ trước bàn ăn đứng lên, đẩy đẩy Cung Âu mất hứng, “Đi thôi, chúng ta đi sắp xếp phòng cho các giáo viên, hoạt động một chút, tiêu cơm một chút.”
Buổi sáng đã nói muốn sắp xếp, kết quả đến bây giờ còn chưa làm.
“Được ah!”
Cung Quỳ lập tức nhảy dựng lên, vui vẻ nói.
“Đã lĩnh lương của anh rồi sao còn phải xếp phòng?” Cung Âu không vui hỏi.
“Đây là dạy bọn nhỏ tôn sư trọng đạo, cùng nhau cùng nhau!”
Thời Tiểu Niệm kéo Cung Âu lên, Cung Âu bất đắc dĩ đi theo cô.
Một nhà bốn người sau khi ăn xong cứ như vậy bắt đầu hoạt động, xếp phòng cho các giáo viên, thiết kế bảng tên phòng, phân phát đồ dùng tắm rửa, thật rất bận rộn.
Trên tầng hai, Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu treo số phòng, Cung Âu đối với loại hoạt động tôn sư trọng đạo này không có một chút hứng thú, một tay lần mò liền mò đến hông Thời Tiểu Niệm, môi mỏng hơi mở nói đến trên môi Thời Tiểu Niệm.
Cung Diệu ngồi chồm hổm dưới đất làm đồ thủ công.
Còn lại Cung Quỳ không hạn chế một kiểu mà nằm úp sấp trên hành lang, viết thiệp.
“Thầy giáo Smith!” Cung Quỳ cầm thiệp hướng những người lớn giơ lên, “Dad, Mom, các người xem con viết tiếng Trung có đúng không?”
Thời Tiểu Niệm đang bị Cung Âu mạnh mẽ ôm vào trong ngực, mười ngón tay hai người quấn quít mà trang trí một tấm biển, hiệu suất còn chậm hơn hai đứa bé.
Nghe được âm thanh của Cung Quỳ, Thời Tiểu Niệm vội vã cựa Cung Âu ra, ngồi xổm xuống nhìn về phía Cung Quỳ, nói, “Tiểu Quỳ viết rất giỏi.”
Cung Âu liếc liếc mắt, đùa cợt mà cười nhẹ một tiếng, “Năm chữ viết sai hai chữ.”
“...”
Cung Quỳ le le lưỡi.
“Ba dạy con!”
Cung Âu đi tới bên người Cung Quỳ ngồi xổm xuống, vòng thân thể nho nhỏ của cô bé trong ngực mình, tay lớn nắm chặt tay nhỏ của cô bé dạy cô bé viết chính xác chữ Trung.
“Oa, Dad viết chữ thật đẹp a.” Cung Quỳ thán phục nói, “Con muốn nói với các thầy giáo bắt chước chữ của Dad.”
“Con gái Cung Âu ta có triển vọng!”
Cung Âu hết sức hài lòng Cung Quỳ sùng bái.
“Dad, viết thêm vài chữ nữa, Dad viết thầy giáo Smith, em rất thích thầy, nếu thầy không nghiêm mặt nữa em càng thích thầy hơn.” Cung Quỳ nói.
“...”
Cung Âu tâm tình tốt, cũng liền cầm lấy tay nhỏ bé của cô giúp cô viết từng chữ.
Thời Tiểu Niệm nhìn hai người bọn họ, trên mặt tươi cười, chuyển mắt nhìn về phía Cung Diệu, chỉ thấy cậu ngồi chồm hổm ở nơi đó cầm que nhỏ xuyên qua quả cầu nhỏ màu đen.
Cô đi đến chỗ Cung Diệu, ngồi xổm xuống ở bên cạnh cậu, ôn nhu hỏi, “Con đang làm gì thế? Có cần mẹ giúp không? Con ghép mô hình phòng tặng cho thầy giáo sao? Vì sao dùng cầu đen, không dùng màu sắc?”
Nhiều màu sắc hấp dẫn.
Cung Diệu giơ tác phẩm thủ công trong tay lên, nhìn về phía cô, nói, “Con đang làm cấu trúc phân tử.”
“...”
“Cái này là cấu trúc phân tử kim cương, mẹ xem con có làm sai chỗ nào không.” Cung Diệu đưa tác phẩm cho cô, vẻ mặt tin cậy mà chờ cô cho đáp án.
“...”
Cấu trúc phân tử.
Cô tốt nghiệp cao trung xong đã trả hết kiến thức cho thầy giáo.
Thời Tiểu Niệm có chút quẫn bách mà nhận tác phẩm của Cung Diệu, nỗ lực nhớ lại một chút kiến thức năm đó, “Holy, bây giờ các con đã học hoá rồi?”
Cô nhớ cô là sơ trung mới bắt đầu học.
“Thầy giáo nói, bọn con không học theo giáo trình như bên ngoài, chỉ dựa vào tiến độ học tập của bọn con.” Cung Diệu chăm chú hồi đáp, “Tiến độ của Tiểu Quỳ cũng không giống con.”
“...”
Được rồi.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ cầm cấu trúc phân tử đờ ra.
Vừa nghe thanh âm của Cung Diệu, Cung Quỳ bị Cung Âu vòng trong ngực lập tức hét lên, “Ai nha, thầy giáo cũng nói, học không quan trọng, hứng thú mới là quan trọng nhất.”
“Hứng thú của anh chính là học.”
Cung Diệu nói mà không có biểu cảm gì.
“Hứng thú của em là chơi!”
Cung Quỳ lập tức nói.
Thời Tiểu Niệm cười rộ lên, Cung Âu nhìn cô, từ trong tay cô đoạt lấy khung cấu trúc phân tử, lắp lại vài tiểu cầu, tốc độ nhanh nhất có thể, khiến người ta hoa mắt.
Một giây kế tiếp, Cung Âu đưa cấu trúc phân tử tới trước mặt Cung Diệu, giọng cao cao tại thượng, “Bây giờ biết sai ở đâu chưa?”
“...”
Nhìn cấu trúc phân tử sửa đúng, Cung Diệu nhìn về phía Cung Âu, sau đó gật đầu, “Rồi ạ.”
“Vẫn không tính là quá đần.”
Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi chồm hổm ở một bên, lặng lẽ chớp mắt hai cái, yếu ớt mà hỏi, “Anh còn nhớ những thứ này à?”
Lẽ nào công việc ở N.E có liên quan đến những thứ này sao? {{Truyện F.U.LL chấm V.N}}
“Vì sao không nhớ?” Cung Âu vênh váo hỏi ngược lại, “Học mà quên, thì học có ích gì?”
“...”
Thời Tiểu Niệm không lời chống đở, được rồi, xem ra cô có cần phải học cùng Cung Diệu, Cung Quỳ, cư nhiên học qua còn quên.
Cô ngồi sát Cung Diệu, học theo cậu lắp các loại cấu trúc phân tử, Cung Diệu cũng không nhớ kỹ, trung bình trong ba cái có một cái cần Cung Âu điều chỉnh.
Chỉ chốc lát sau, trên hành lang liền bày một hàng cấu trúc phân tử.
Một nhà bốn người hoàn toàn lệch khỏi hoạt động tôn sư trọng đạo, đều ở đây lắp cấu trúc phần tử.
“Con thấy chúng ta thật hạnh phúc a!”
Thanh âm non nớt của Cung Quỳ bỗng nhiên vang lên, cô bé ngồi chồm hổm, đôi tay nhỏ bé chống khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng tinh quái tựa như người lớn nhỏ.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, tiếp tục ghép cấu trúc phân tử.
Cung Quỳ bỗng nhiên thán ai một tiếng thật dài, “Ai.”
Ba người còn lại đều nhìn cô bé, Cung Quỳ ngồi chồm hổm ở nơi đó, trên mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình ưu sầu, rất khôi hài, “Chúng ta hạnh phúc như thế, anh Bob không có ba mẹ, không giống tiểu Quỳ có ca ca, con thấy anh ấy thật đáng thương ah, nhất định trốn đi len lén khóc.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Quỳ, rơi vào trầm tư.
Đứa bé kia thật là đáng thương, người khác đều là một nhà đoàn viên, cậu lại chỉ có thể ở viện mồ côi cô đơn, trong bốn năm này tính cách cũng sai lệch.
“Anh nào?” chân mày Cung Âu cau lại.
“Bob, anh không nhớ sao?” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu.
“Ai cơ? Anh phải nhớ sao?”
Cung Âu vừa chỉnh lại cấu trúc phân tử cho Cung Diệu, vừa nói, hoàn toàn không có một chút ấn tượng.
Hắn đối với mấy chuyện này đúng là quên thật mau, Thời Tiểu Niệm nói, “Chính là đứa con Đường Nghệ vứt bỏ, bây giờ đã lớn rồi, anh còn nhớ rõ không?”
“Đường Nghệ là ai?”
Cung Âu quên sạch.
Chính là người đã trải qua một đêm xuân với anh, Thời Tiểu Niệm chua xót, đem lời này nghẹn trở về, thấp giọng nói, “Quên đi, về phòng sẽ nói với anh.”
Cô không thể nói trước mặt hai đứa bé, Đường Nghệ chính là người hạ thuốc anh.
“Chúng ta đón anh ấy về ở có được không?” Cung Quỳ hỏi, có chút lo lắng, “Dad, anh ấy rất đáng thương, ở viện mồ côi tức giận cắn người, bọn họ giam anh ấy, bây giờ lại đuổi anh ấy.”
“Em chỉ có quyền đề nghị.”
Cung Diệu nói.
“...” Cung Quỳ đứng lên đẩy đẩy Cung Âu, lắc tới lắc lui, “Dad, Dad đồng ý đi! Có được không, nhà chúng ta nhiều người, nhiều phòng, có thể cho anh ấy ở nha.”
“Được rồi, ba sẽ cân nhắc.”
Cung Âu bị Cung Quỳ lắc nhíu mày lại.
“Yay!”
Cung Quỳ vui vẻ đến nhảy dựng lên, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Thì ra cô bé nói cái gì hạnh phúc tất cả đều là làm nền cho cái này.
Tính cách Cung Quỳ và Cung Diệu hoàn toàn khác nhau, nhưng rất thông minh, chỉ là điểm khôn khéo ấy không dùng vào việc học, xem ra cô bé là thật để chuyện Bob ở trong lòng.
Trở lại phòng ngủ, dưới sự nhắc nhở của Thời Tiểu Niệm, Cung Âu mới nhớ lại nữ nhân kia, “Thì ra là con đàn bà đê tiện kia.”
Thời Tiểu Niệm ngồi trước dương cầm gật đầu, “Vậy anh chuẩn bị làm thế nào? Tiểu Quỳ đòi đón thằng bé về ở, holy không muốn.”
Vô luận quyết định gì đều sẽ làm tổn thương một đứa trẻ.
Cung Âu ngồi xuống giường, lạnh lùng nói, “Dựa vào cái gì anh phải nuôi con trai người đàn bà kia? Năm đó cô ta sợ anh trả thù, chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, con trai cũng không để ý, còn muốn để anh nuôi con trai cô ta?”
Buồn cười.
Không có khả năng.
“Em khi đó cho rằng Đường Nghệ ít nhất là thực sự thương yêu đứa bé này, không nghĩ tới cô ta có thể không quan tâm nhiều năm như vậy.” Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, “Gặp phải người mẹ như vậy, là nỗi bất hạnh của Bob.”
“Anh sẽ bảo Phong Đức phái người đi tìm cô tam, để cô ta dẫn con về!”
Cung Âu lạnh lùng thốt.
Lúc này Thời Tiểu Niệm rất đồng ý với phương án xử lý của Cung Âu, “Ừ, em cũng nghĩ thế, nhận thằng bé về nuôi, em lo lắng an toàn của tiểu Quỳ và Holy, để thằng bé ở bên ngoài lại lo lắng thằng bé bị khi dễ. Bác sĩ khoa tinh thần nói, đứa bé này quá thiếu tình thương của mẹ, lại có bệnh tự kỷ, đây ảnh hưởng không tốt đến nó, trở lại bên cạnh mẹ có thể khá hơn một chút.”
Đường Nghệ là một người mẹ không có trách nhiệm, nhưng bây giờ chỉ có sự xuất hiện của cô ta mới có thể khiến cho Bob tốt lên.
“Em nghĩ thật nhiều.” Cung Âu cười lạnh một tiếng, “Con trai của ai thì người đó nhận về đi! Còn Đường gì kia, đợi khi tìm được anh phải cho cô ta một chút đau khổ!”
“Hả?”
“Năm đó cô ta dám hạ thuốc anh, còn gạt anh sinh con trai, ung dung tự tại nhiều năm như vậy, anh có thể không cho cô ta biết tay?” Cung Âu lạnh lùng thốt.
Đều đã qua.
Đó là đoạn ký ức nghĩ lại mà kinh, nhớ tới liền khó chịu, nhưng Thời Tiểu Niệm quý trọng hiện tại, đối với chuyện trước kia không muốn nhớ oán mang thù, nhớ lại cũng không phải chuyện gì tốt.