"..." Cung Âu khiển trách một nửa thì dừng lại.
"..."
Thời Tiểu Niệm vẫn chưa phát hiện, chỉ lo đứng không vững, còn xoa bóp vài cái rồi tự mình đứng lên tới, cô vỗ vỗ tay, hoạt động cổ, vừa muốn đá vào cẳng chân, người đã bị Cung Âu kéo.
Cô ngã ngồi vào trong ngực hắn, còn chưa kịp phản ứng, Cung Âu cúi đầu liền hôn môi cô, hừng hực mà hôn xuống, hai tay vững vàng ôm cô, giam cô trong ngực mình, một tay chui vào trong áo cô.
"Ngô, ân. "
Thời Tiểu Niệm né tránh nụ hôn của hắn, kinh ngạc nhìn hắn, "Không phải nói không được thảo luận việc tư trong công ty sao?"
Con ngươi đen của Cung Âu nặng nề trừng mắt cô, dục hỏa khó có thể biến mất, hắn một chữ cũng không nói, cúi đầu cắn môi cô lần nữa, hôn mút không ngớt, dùng răng cắn, như là đang dạy dỗ cô.
Thời Tiểu Niệm bị hôn đau.
Cung Âu ôm cô lên đi tới ghế, trực tiếp vứt cô xuống ghế, hắn cúi người xuống liền lấn người lên, hôn môi cô, hai tay thon dài dây dưa trên người cô.
Thời Tiểu Niệm bị hôn thần chí mê ly, ngay cả hít thở cũng quên.
Hai người hôn sâu trên sa lon, hôn khó bỏ khó chia, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, thuộc hạ nhiệt tình kia lại xông vào, "Tổng giám đốc, tôi mang thuốc đau đầu tới! Ngài uống hai viên đi!!"
"Cút cho tôi!"
Cung Âu nổi giận trực tiếp hô lên, trong mắt tất cả đều là tức giận.
"Dạ dạ dạ, tổng giám đốc. " Thuộc hạ sợ hãi, vội vã đóng cửa lại, hồn tan phân nửa, vỗ ngực, hù chết mình, chờ chút, có phải hắn vừa thấy cảnh gì đó không.
Thời Tiểu Niệm nằm dưới thân Cung Âu, hai mắt nhìn Cung Âu sắc mặt giận dữ, rống một tiếng kia với hắn cô không bị hù, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Tại sao cô không thèm để ý hắn là tính tình gì, hắn lại biểu lộ càng ngày càng nhiều đặc thù trước kia.
Cung Âu cúi đầu lại hôn lên môi cô một lần nữa, một phen hôn mút, hắn chợt đứng lên hướng về cửa bước đi.
"..."
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó sửng sốt, quần áo xộc xệch, ngồi dậy nhìn thân ảnh Cung Âu, hắn xảy ra chuyện gì?
Cung Âu đi tới cửa, làm động tác khóa cửa.
Thấy thế, má Thời Tiểu Niệm bắt đầu nóng lên, Cung Âu hướng cô đi tới một lần nữa, vừa đi vừa cởi cà- vạt trực tiếp ném xuống đất, ném áo khoác xuống đất, cúc áo sơ mi bị giật rơi xuống đất
Một giây kế tiếp, Thời Tiểu Niệm cảm giác mình giống như con mồi, cái gì cũng không làm được, trơ mắt nhìn con sói Cung Âu tấn công cô.
Cô không có sức chống cự, may mà, cô cũng không muốn chống lại.
Cô leo lên vai hắn, hôn lên.
...
Sau khi triền miên, Thời Tiểu Niệm mặc tây trang của Cung Âu ra ngoài áo lông của mình, ngồi trên ghế salon nhìn Cung Âu, Cung Âu ngồi ở chỗ kia, không nói một lời, trên người mặc môt chiếc áo sơmi mới, cúc áo được cởi mấy chiếc, cảm giác đẹp trai.
"Anh không phải là đang suy nghĩ làm cách nào để biểu hiện dáng vẻ lãnh đạm kia hoàn mỹ ở trước mặt em đấy chứ!?"
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hỏi hắn.
"..."
Cung Âu chuyển mắt nhìn về phía cô, ánh mắt tựa như thấy quỷ, Thời Tiểu Niệm không khỏi cười, "Đã đoán đúng?"
Cô có chút bất đắc dĩ, rõ ràng hắn vẫn nói chuyện giống như trước đây, hết lần này tới lần khác lạnh lùng hơn thành cái dạng này, đây là chuyện gì?
"Em biết hôm nay em đã làm trễ bao nhiêu việc của anh không?" Cung Âu lạnh lùng mở miệng, "Giờ anh phải làm thêm bao lâu?"
"Lại là lỗi của em?"
Sao cô làm cái gì cũng không đúng?
Thời Tiểu Niệm hướng dịch về bên kia, giơ chân mảnh khảnh trắng nõn lên đụng vào quần hắn, người dựa sát vào hắn, cặp mắt trắng đen rõ ràng thâm tình chân thành nhìn hắn, "Vậy không bằng để em làm lỡ thêm!!"
"..."
Cung Âu nhìn cô một cái, lập tức dời mắt, đẩy chân cô ra, "Em đi ra, anh còn phải đi họp, mặc quần vào. "
Cô không phải sợ lạnh nhất sao, nhìn lại chân xem, chân trắng thành như vậy sẽ doạ mọ người!
"Ah. " Thời Tiểu Niệm không tiếp tục náo hắn, cô biết thể lực của mình sắp bị Cung Âu chi nhiều hơn thu, cô tự tay cởi tây trang đưa cho hắn, "Trả lại cho anh. "
Cung Âu nhận áo trực tiếp mặc vào, trên cổ áo lập tức bay tới mùi thơm của phụ nữ.
Chết tiệt.
Hắn sờ tay áo, thấp mắt, chỉ thấy trên tay áo có một dấu môi son nhàn nhạt.
Hắn đã nói cô vừa rồi đột nhiên thoa son làm gì.
Hắn thở ra một hơi, lập tức nghĩ đến đôi môi mềm mại của cô, ngón tay nắn lấy cái miệng đó.
"Nếu anh thích em khâu cúc tay áo cho anh, sau này em giúp anh khâu lại tất cả cúc tay áo được không?" Thời Tiểu Niệm mỉm cười.
"..."
Thân thể Cung Âu nhất thời cứng đờ, đi nhanh về phía trước.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế cười rộ lên, còn tưởng rằng cô không chú ý tới dáng vẻ mờ ám của hắn. Hắn dù ăn cơm uống ngụm canh, loại chuyện nhỏ này cô cũng chú ý.
Cô nhìn hắn rời đi, nụ cười chậm rãi tắt.
Cung Âu à Cung Âu.
Em nhất định tìm hiểu chuyện em nghi ngờ, em nhất định muốn biết khắc chế cùng ẩn nhẫn trong mắt anh đại biểu cái gì.
Thời Tiểu Niệm rốt cục thuận lợi lấy được bệnh án của Cung Âu.
Hai ngày sau, một bác sĩ tâm lý Phong Đức biết ở nước Anh bay đến S thị, gặp mặt Thời Tiểu Niệm.
Theo như Phong Đức, trong lĩnh vực chướng ngại nhân cách cố chấp, có thể thắng được Lancaster Mona quá ít, vị bác sĩ này có thể không có năng lực nổi bật, nhưng tuyệt đối có thể tin tưởng, sẽ không gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, nhất định sẽ chuyên chú phân tích.
Ngày hôm đó, Thời Tiểu Niệm luống cuống tay chân xử lý tốt chuyên vặt ở Cung gia, lại dạy kèm tại nhà cho cặp sinh đôi một hồi liền ra cửa đưa văn kiện cho Cung Âu.
Trên đường, Thời Tiểu Niệm lái xe vào một câu lạc bộ.
Cô đi vào, được nhân viên dẫn đường, đi vào một căn phòng, trong phòng có mùi hương cà phê, một ông già xấp xỉ Phong Đức ngồi cửa sổ thưởng thức cà phê, mặt ôn hòa hiền lành, là một người Anh.
"Chào ngài, bác sĩ Walker. "
Thời Tiểu Niệm hướng hắn gật đầu.
"Chào cô, mời ngồi. " Walker đứng lên bắt tay Thời Tiểu Niệm, mời cô ngồi, trong tay Walker đích thực là một đống tư liệu, trong đó có bệnh án của Cung Âu, "Tịch tiểu thư muốn uống gì?"
"Thật ngại quá, bác sĩ Walker, tôi hi vọng ngài có thể hiểu tôi đang vội, ngài xem bệnh án của Cung Âu hai ngày rồi, không biết có nhận xét gì không?"
Thời Tiểu Niệm lo lắng nói, cô hao tổn tâm cơ trộm bệnh án này chính là vì cái này.
Bác Walker sĩ cười gật đầu, trả bệnh án trong tay lại cho cô, nói tiếng Trung lưu loát, "Phương pháp chữa bệnh này tôi thật sự chưa bao giờ nghe thấy, nói như vậy, người bệnh có vấn đề về tinh thần chúng tôi không đề nghị dùng phương thức cưỡng ép để điều trị, rất dễ khiến bệnh nặng thêm, nhưng theo như kết quả điều trị, lại là thành công. "
"Có ý gì? Đúng là bác sĩ tâm lý của Cung Âu không có vấn đề?" Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi, "Nhưng Cung Âu có rất nhiều chỗ không đúng, lẽ nào đây là một vài vấn đề sót lại sau khi điều trị sao?"
Cho nên mọi thứ đều chỉ là cô nghĩ nhiều?
"Tịch tiểu thư đừng vội, nếu cô không nói nhiều như vậy với tôi, tôi quả thực sẽ cho rằng đây là một con đường thành công vĩ đại. " Walker cầm bình nước lên rót một cốc cho vì cô, chậm rãi nói, "Còn như cô nói sau khi hắn say rượu ngôn luận, khả năng chỉ là say rượu, ví dụ như hắn toát ra đặc điểm tính cách trước kia, khả năng cũng chỉ là tình cờ thôi. "
"Bác sĩ Walker, ông nói như vậy đại biểu ông không có ý tưởng đúng không?"
Thời Tiểu Niệm vội vàng hỏi, căn bản không để ý tới uống nước.
"Tôi quả thật có một ý tưởng to gan, nhưng cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, trong lĩnh vực này, chúng tôi biết còn quá ít, ai cũng không bảo đảm được rốt cuộc
cam đoan được rốt cuộc cái nào loại khả năng tính. "
Bác sĩ Walker nói, có chút chần chờ.
"Bác sĩ Walker, xin hãy nói cho tôi biết. " Thời Tiểu Niệm nói, "Ngài biết không, lúc hắn say rượu rất thống khổ, tôi cảm giác được, tôi muốn giúp hắn, xin nói cho tôi, tôi nên làm gì để giúp hắn. "
Lúc Cung Âu uống thuốc ngã trước mặt cô nói ra những lời đó, cô thực sự rất đau lòng, cô không biết tại sao hắn nói biết trước sau không đồng nhất, một cuồng nhiệt, một băng lãnh.
Buổi tối hôm đó, cô nhìn hắn cũng có thể cảm nhận được nổi thống khổ của hắn.
"Kết hợp với lời cô nói, tôi có một giả thiết lớn mật đồng thời không thể tưởng tượng nổi. "Walker nhìn cô, chần chờ vài giây tiếp tục nói, "Tôi nghi, bác sĩ Mona không phải chữa bệnh cho Cung tiên sinh, mà là ép ngài ấy luyện tập khắc chế bốn năm. "
"..."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mở to mắt, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Cung Âu bị Mona ép luyện khắc chế bốn năm?
Thấy thế, Walker giang tay ra, "Tôi biết giả thiết này có điểm sai. "
"Bác sĩ Walker, mời ngài nói tiếp. " Thời Tiểu Niệm khàn khàn nói từng chữ từng chữ, cầm chiếc cốc trước mặt lên, ngón tay run rẩy.
"Đừng nhìn tôi ở cái tuổi này rồi, thành tích của tôi trong phương diện chướng ngại nhân cách cố chấp còn kém xa vị Mona tiểu thư này, những thứ này cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi. " Walker nói, "Tất cả người bệnh tinh thần đều thiếu năng lực tự kìm chế, ép hắn khắc chế, ép hắn tự trói buộc mình, từ phương diện nào đó mà nói cũng coi như là trị liệu. "
Cung Âu quả thực rất thiếu sức ràng buộc với mình, hắn đều muốn gì làm đó, cũng không tính toán hậu quả, toàn theo ý mình.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, ý bảo ông nói tiếp.
"Nhưng rất hiển nhiên, ngoại trừ ép buộc, trong bệnh án tôi thấy Mona tiểu thư không có bất kỳ phương thức trị liệu thông thường nào. " Walker nói.
"..."
"Sau khi tôi có giả thiết này, tôi có thể giải thích tương đối cho Tịch tiểu thư, Cung tiên sinh dùng bốn năm ép mình trở thành người bình thường, mà tiêu chuẩn bình thường là do bác sĩ Mona chỉ dẫn, hơn nữa hắn có cách nhìn riêng với người bình thường. " Walker nói, "Thí dụ như một mẫu người bình thường trong mắt hắn, có thể là người gần gũi với hắn, người thân, bạn bèu..."
"Là mô hình thu nhỏ của người nhà Cung gia. "
Thời Tiểu Niệm thốt ra.