"Tốt, tiểu thư."
Tài xế lái xe vè phía trước, sau đó dừng xe lại ở bên ngoài Thiên chi cảng.
Bên ngoài Thiên chi cảng có rất ít taxi, người ở đây không giàu sang thì cũng cao quý, nên tài xế riêng có cả đổng, sẽ rất ít người gọi taxi.
Thời Tiểu Niệm mang theo bao lớn bao nhỏ từ trên xe bước xuống, đi vào trong.
Lúc chia tay, Thời Tiểu Niệm không trả lại card phòng của Thiên chi cảng, mà cất đi, cũng không ai hỏi cô về nó.
Đối với Cung Âu mà nói, nơi này cũng chỉ là một trong số nhiều bất động sản của hắn, nên nhiều khả năng hắn sẽ không để ý đến nơi này, thế nhưng đây là nơi mà bọn họ ở cùng nhau trong một khoảng thời gian dài.
Vào lúc ấy, không có nhiều người hầu, không có quá nhiều bảo tiêu, cũng không có Mona.
Vào lúc ấy, lòng của cô còn chưa đặt ở trên người Cung Âu, mỗi ngày Cung Âu đều thay đổi phương pháp dính lấy cô, chiếm hữu cô.
Khi đó cô không thích phương pháp này của Cung Âu, thậm chí là căm ghét, cô trăm phương ngàn kế muốn đẩy hắn ra; nhưng bây giờ, chính hắn đá cô, khiến cho cô thương tích đầy mình.
Nếu ngẫm lại, có lẽ thời gian ở Thiên chi cảng là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô.
"Ầm."
Thời Tiểu Niệm mở cửa, mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào trong, liếc mắt liền thấy đôi dép lê màu hồng nhạt trong tủ giày.
Đây là đôi dép mà cô mua sau này, cảm thấy rất đẹp, thời điểm đi ngang qua nơi này cô liền đặt ở chỗ này.
Có lúc ngẫm lại, thời điểm người đàn ông thay đổi thì có muốn ngăn cũng không ngăn được, trước đây, cô hơi rời đi có mấy phút, thì Cung Âu đều sẽ đi khắp nơi để tìm cô.
Thế nhưng từ khi cô và hắn chia tay tới bây giờ, cô đi đâu hắn cũng không quản, cũng sẽ không hỏi một tiếng.
Thời Tiểu Niệm đổi dép lê, tầm mắt rơi vào đôi giày nam bên trong tủ giày.
Những đôi giày đã được để ở đây rất lâu rồi, cũng giống như tình cảm của Cung Âu với cô, chỉ chớp mắt một cái mà đã như ngàn năm trôi qua vậy.
Nha, thứ đó không phải gọi là tình cảm.
Mona nói, đó chỉ cảm xúc giành cho thú cưng di dời lên người cô mà thôi, cô chỉ là thú cưng của Cung Âu mà thôi.
Thời Tiểu Niệm mang theo đồ ăn đi vào, đi tới trong phòng khách, ngước mắt nhìn về phía bức tường, nhìn những hình vẽ to to nhỏ nhỏ đó, viền mắt lại bắt đầu chua xót.
Cô vốn cho rằng, rồi một ngày kia bọn họ sẽ kết hôn.
Cô nghĩ, sau khi kết hôn sẽ ở Thiên chi cảng, không cần nhiều người như ở đế quốc pháo đài, chỉ có hai người bọn họ, thêm cả bảo bảo sắp ra đời nữa
Hiện tại những thứ này đều là vọng tưởng.
Thời Tiểu Niệm thả mấy chiếc túi trong tay ra, cầm lấy bút vẽ, đi về phía bức tường trống không phác thảo vài đường nét trên tường, phác hoạ ra bé gái ngồi ở trong phòng khám của bệnh viện, bên cạnh đặt một tấm phim chụp.
Sinh đôi.
Cung Âu, anh biết không, em mang thai sinh đôi, con trai của anh.
Đương nhiên, anh không quan tâm chút nào.
Cơ mà anh bây giờ sống rất tốt, không cần quan tâm những thứ này.
Thời Tiểu Niệm nhìn hình vẽ, từ trước tới nay Cung Âu chưa từng nhìn thấy những thứ này, hiện tại cũng không cần hắn nhìn thấy.
Cô sẽ không ở căn hộ này, nhưng cô sẽ xem nơi này là nơi bí mật của mình.
"Bảo bảo, ngày hôm nay chúng ta ở ngay đây chúc mừng có được hay không"
Thời Tiểu Niệm thả bút vẽ xuống, tự nói với mình, sau đó mang theo món ăn đi vào.
Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp sạch sẽ, đem món đặt lên bàn, chợt nhớ tới buổi trưa Cung Âu ngông cuồng vọt vào trong nhà mình.
"…"
Chỉ vì ba quả trứng gà mà tìm tới cửa, còn dùng ngữ khí kinh thường để nói chuyện với cô, vừa báo cáo hành trình với Mona một lại vừa bắt cô nấu đồ ăn cho hắn.
Nghĩ tới những chuyện này, bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm không còn chút khẩu vị nào.
Thế nhưng cô nhất định phải ăn, không thể để mình bị đói.
Cô chỉ có thể tự nói với mình, Cung Âu bây giờ là người khác, không phải là Cung Âu trước đây- người đã nói yêu cô, Cung Âu bây giờ đang chữa trị bệnh, mà người đàn ông cô yêu đại khái chỉ là Cung Âu đang bị hoang tưởng mà thôi, không phải là "Người bình thường" Cung Âu cảu hiện tại.
Trong ký ức về ngôi nhà này, Cung Âu kia như thấm vào trong xương tủy của cô, luôn luôn cưng chiều cô, cái gì cũng đều có thể thỏa hiệp với cô.
Nhớ về quá khứ đó, trong lòng Thời Tiểu Niệm thoải mái hơn một chút, bắt đầu chăm chú chọn nguyên liệu chuẩn bị bữa tối.
Trong căn hộ sang trọng yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh.
Trong căn hộ rộng lớn này, mỗi một ngóc ngách đều lộ ra sự xa xỉ, hoa lệ, trên bức tường trong phòng khách có mấy hình vẽ hoạt hình khá lạc loài so với các thứ khác trong căn hộ, nhưng lại mang đến hương vị khác.
Cửa phòng ngủ khép hờ.
Màn đêm buông xuống, những tia sáng chiếu vào trong phòng ngủ càng ngày càng mờ, trên chiếc giường tròn lớn, một bóng người cao to nằm ở nơi đó, đôi mắt đóng chặt, sắc mặt trắng xám uể oải.
Cung Âu nằm ở trên giường, một tay gác lên trán, mũi bỗng nhiên giật giật.
Có mùi thơm từ bên ngoài bay vào, Cung Âu đè dạ dày của mình lại.
Mùi thơm ở đâu bay tới
Cung Âu chậm rãi mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã trễ thế này rồi.
Trên điện thoại di động hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Cung Âu nhíu mày lại, vẻ mặt buồn bực không ngớt, trực tiếp ném điện thoại di động sang bên cạnh, đứng lên, đưa tay cởi cúc cổ, mở cửa phòng đi ra ngoài, có vẻ mùi thơm này càng ngày càng đậm.
Phong Đức đã tới
Lão già này làm sao lại phiền phức như vậy.
Cung Âu nhíu mày đi về phía nhà bếp, lúc đi ngang qua trong phòng khách, theo bản năng mà liếc mắt về phía bức tường một cái, bỗng thấy bức tranh trên tường lại nhiều thêm một bức.
Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu đứng ở nơi đó, ngực đột nhiên chìm xuống, ý thức được cái gì, tim khẽ nhảy lên, hắn không chút nghĩ ngợi nhìn phía nhà bếp, đèn ở nơi đó đang được bật, sau đó nhanh chân đi tới.
Đi mấy bước, bước chân của Cung Âu như thả lỏng ra.
Bỗng nhiên, trong phòng bếp truyền đến tiếng động, Cung Âu phản xạ có điều kiện tránh sang cây cột bên cạnh.
Trốn xong, Cung Âu nhăn lông mày.
Hắn đang làm cái gì vậy, ở trong nhà của mình mà lại lén lút như kẻ trộm.
Cung Âu đang muốn duỗi ra chân đi, lại ngửi thấy mùi thơm nồng đậm bay tới, mùi hương như kích thích dạ dày của hắn, hắn thoáng thò đầu ra, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm đang bưng món ăn đi về phía phòng ăn.
Món ăn.
Món ăn mỹ vị.
Món ăn mà Thời Tiểu Niệm tự mình làm.
Cung Âu đứng ở nơi đó, nhìn thẳng vào, đôi mắt đăm đăm, hận không thể lập tức xông lên cướp lấy.
Vừa nghĩ tới buổi trưa hôm nay tan rã trong không vui, Cung Âu lại chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Không thể để cho Thời Tiểu Niệm phát hiện ra sự tồn tại của hắn, không thể để cho cô biết, kỳ thực hắn còn khao khát trù nghệ của cô.
Cung Âu đứng ở phía sau cây cột, thấy Thời Tiểu Niệm không hề phát hiện ra hắn, bưng từng món ăn đi vào phòng ăn, tính toán thời gian Thời Tiểu Niệm bắt đầu ăn, hắn mới rón rén đi về phía phòng ăn.
Hắn đi tới trước cửa nhà ăn, ló đầu liếc mắt nhìn, rồi nhanh chóng thu đầu về.
Nhìn thấy hắn muốn ăn cơm thì đem đổ toàn bộ đồ ăn đi, báo cảnh sát, đến khi một mình tới đây thì làm một bàn lớn rất nhiều món ăn.
Cô muốn làm gì, chúc mừng ngày hôm nay báo cảnh sát bắt hắn
"Chú Lý và dì Hạ đang bận, ngày hôm nay chỉ có mẹ và bảo bảo cùng nhau chúc mừng, sẽ không cảm thấy cô đơn đi, lần sau mẹ sẽ tìm nhiều người bạn đến để chúc mừng có được hay không" Thời Tiểu Niệm ngồi ở phòng ăn, không biết đang có một người đang đứng gần đó, cô ngồi ở trước bàn ăn có chút cay đắng.
Cô tự rót cho mình một cốc nước, sau đó tự cạn cốc uống một hớp.
Thức ăn trên bàn phong phú đa dạng, cô rất thích nấu ăn, tự phục vụ cho mình, rồi ăn cơm một mình.
"…"
Cung Âu đứng ở ngoài cửa, gương mặt anh tuấn đen lại.
Đúng là đang ăn mừng.
Ngày hôm nay báo cảnh sát bắt được hắn, nên mới vui như vậy, vui đến nỗi chạy đến Thiên chi cảng để chúc mừng
Thời Tiểu Niệm em quá đáng lắm rồi
Cung Âu cắn răng, chỉ muốn chạy vào lật bàn.
Mùi thơm của thức ăn bên trong không ngừng bay ra.
Hắn đứng ở ngoài cửa, thân hình thon dài dựa vào tường, ngửi mùi thơm này, lông mày nhăn lại, quả thực như tra tấn mà.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh.
Chỉ nghe được âm thanh nhai nhai nuốt nuốt của Thời Tiểu Niệm một, Cung Âu đưa tay ấn về phía dạ dày của mình, dạ dày bị âm thanh kia tra tấn không chịu được.
Càng lắng nghe, tâm tình cuả Cung Âu càng như được thả lỏng.
Trái tim của hắn bình lặng theo âm thanh nhai nuốt này, dạ dày trống rỗng cũng không tiếp tục đau đớn, giống như cái mà hắn chờ không phải là đồ ăn, mà chỉ là đang chờ Thời Tiểu Niệm mà thôi.
Có cô ở đây, dạ dày của hắn tự tốt lên rồi.
Một lát sau, Cung Âu dựa vào tường, cả người chậm rãi trượt xuống đến, không tiếng động mà ngồi ở trên sàn, đôi chân thon dài mở rộng ra, lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt đen kịt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Một người ở trong phòng ăn.
Một ngườiở phòng ăn ở ngoài.
Một mình cô cô đơn, nhưng hắn thỏa mãn.
Cung Âu yêu cái cảm giác cô ở bên cạnh hắn, dù cho cô đang tức giận, dù cho cô hận hắn, dù cho cô không biết đến sự tồn tại của hắn, chỉ cần cô ở đây là được rồi.
"No rồi."
Âm thanh mềm mại của Thời Tiểu Niệm truyền đến, như một dòng nước trong suốt chảy vào lồng ngực của hắn.
Nhanh như vậy đã ăn no rồi
Ánh mắt Cung Âu buồn bã, vậy tiếp theo cô sẽ làm cái gì
"Một người còn làm nhiều đồ ăn như vậy, mình thực là lãng phí." âm thanh tự giễu của Thời Tiểu Niệm truyền đến, cô tự nói với mình, "Cất đi thì không biết khi nào mới có thể đến đây, đến lúc đó thì cũng không ăn được, đóng gói lại mang về thì hơi ngại."
"…"
Đặt ở đó để hắn ăn
Chẳng lẽ cô còn muốn đổ đi, làm sao người phụ nữ này có thể hoang phí như thế, không biết tiết kiệm chút nào.
Gương mặt Cung Âu lại đen thêm một lần nữa, ngồi dưới đất, một chân cong lên, tay khẽ nắm lại, lắng nghe âm thanh bên trong.
Đừng đổ đi
"Quên đi, đi đút cho mèo hoang."
Thời Tiểu Niệm quyết định, sau đó dứt khoát đứng lên đi ra ngoài, chuẩn bị đi lấy túi đựng, đổ toàn bộ đồ ăn còn dư lại vào túi mang cho mèo hoang.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên đi ra nằm ngoài dự liệu của Cung Âu, nghe tiếng bước chân kia, ngay cả thời gian đứng lên Cung Âu cũng đều không có.