Cô chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu đứng ở nơi đó, vung một quyền lên trên tường, con ngươi đen tối tăm.
"Tối nay anh làm sao vậy, giống như thời điểm nói đến anh của anh thì liền đặc biệt kích động." Thời Tiểu Niệm có chút kỳ quái nhìn về phía Cung Âu.
Tình huống của Cung Âu làm cho cô cảm thấy hơi kinh ngạc, vừa bắt đầu Cung Âu còn rất tốt, cô thấy hắn khống chế lại tâm tình của mình rất tốt, coi như là đối chọi gay gắt với La Kỳ thì cũng là ngữ khí lạnh lùng, nhưng càng về sau, có vẻ như cả người hắn bạo phát lên vậy, âm thanh cũng càng lúc càng lớn.
"Không có."
Cung Âu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nặng nề mở miệng, đưa tay kéo cô qua, "Lại đây."
Thời Tiểu Niệm thuận theo đi tới bên cạnh hắn, Cung Âu đưa tay vòng lấy eo của cô, vững vàng mà ôm lấy cô, đầu dựa vào người cô, đôi con ngươi đen nhìn về phía La Kỳ trên giường, tiếng nói trầm thấp, "Thân thể của bà ấy vẫn rất tốt, ở Cung gia nhiều năm như vậy, bà ấy cũng đã gặp không ít chuyện, vậy mà kết quả nói té xỉu liền té xỉu."
Thời Tiểu Niệm tùy ý để hắn ôm, chuyển mâu nhìn về phía La Kỳ, nhẹ giọng nói, "Cha mẹ là như vậy, đều sẽ cảm thấy bọn họ còn rất vĩ đại đứng ở đó, chuyện gì cũng sẽ không làm họ lung lay được, mỗi một ngày đều là gió êm sóng lặng như đúc, nhưng ngẫu nhiên một chút, sẽ phát hiện bất tri bất giác bọn họ đã già rồi."
Già, là một chuyện không kịp đề phòng.
"…"
Ánh mắt của Cung Âu càng sâu trầm hơn, hai tay dùng sức mà ôm cô.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ra nâng khuôn mặt của Cung Âu lên, để hắn ngửa đầu nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, cô ôn nhu nói, "Cũng không biết có tính là chuyện tốt hay không, anh bị Mona nhốt bốn năm, nhưng bất ngờ là tính khắc chế của anh đã trở nên tốt hơn so với trước đây rất nhiều rồi. Em thấy anh có thể ổn định cảm xúc của chính mình, vì thế sau này anh nên nhường nhịn mẹ nhiều hơn đi, ngữ khí đừng nặng nề như vậy."
Tư tưởng của đời trước đều thâm căn cố đế, rất khó có thể thay đổi.
"Chỉ cần bà ấy không ràng buộc em, anh có thể."
Cung Âu trầm giọng nói, hắn vẫn có ranh giới cuối cùng của mình.
"Em cũng không có chuyện gì a." Thời Tiểu Niệm cười nói, "Tuy rằng em thật sự không hiểu danh vọng trọng yếu như thế nào, nhưng nhìn bọn họ như phụng mệnh trời, thì em cũng phải cố gắng để điều chỉnh hơn nữa."
"Em cần gì phải điều chỉnh." Cung Âu ngước mắt nhìn về phía cô, "Em mà điều chỉnh thành một người chỉ sống vì danh vòng, vậy còn là người phụ nữ của anh sao"
"…" đối với lời nói này, Thời Tiểu Niệm lại không biết nói sao, cô chỉ có thể cười cười, "Được rồi, em cũng không biết nói thế nào rồi."
Giống như không phải chuyện gì cũng chỉ cố một mặt, tất cả đều có hai mặt.
Hai người nói chuyện với nhau, Phong Đức, Charles mang theo bác sỹ đi vào tỉ mỉ kiểm tra một lần cho La Kỳ, kết quả kiểm tra gần như giống với lời Phong Đức, là bởi vì tức giận công tâm mà rơi vào hôn mê.
Bác sỹ tiêm cho La Kỳ một mũi.
Thời Tiểu Niệm ôm cái bụng náo loạn không đúng lúc, người được Cung Âu ôm chầm một cái, "Đi, chúng ta đi ăn cơm."
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm gật gù, cô thật sự quá đói, cần phải đi ăn.
Cô được Cung Âu ôm ra khỏi phòng, đôi mắt theo bản năng mà nhìn về phía hai bên mấy lần, Cung Âu thấp mâu nhìn về phía cô, "Nhìn cái gì"
"Cha còn chưa đến."
Thời Tiểu Niệm nói, hơi nghi hoặc một chút, xế chiều hôm nay cũng vậy, cô ở trong phòng canh giữ lâu như vậy cũng không thấy Cung Tước tới nhìn vợ của mình một chút, hôn lễ xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thấy Cung Tước xuất hiện.
Rất kỳ quái.
"Có khả năng ông ấy còn có việc."
Cung Âu trầm thấp nói.
Chuyện gì có thể trọng yếu hơn so với việc vợ mình ngất đi hai lần
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày lại, muốn nói lại có vẻ như là gây sự, chỉ hỏi nói, "Quan hệ cảu cha và mẹ như thế nào"
"Cũng được, sao đột nhiên hỏi cái này" Cung Âu hỏi, ôm cô rời đi.
"Chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
Thời Tiểu Niệm nói rằng.
"Bọn họ là thông gia, quan hệ vẫn được, mẹ luôn luôn nghe lời cha, nói chuyện cũng không có cãi nhau." Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa, theo Cung Âu đi về phía phòng ăn.
Bọn họ vừa tới, người hầu lập tức bưng thức ăn lên, Thời Tiểu Niệm giơ tay lên, tùy ý để nữ hầu lau tay giúp cô.
"Dùng cơm."
Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu, cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng cơm, mỹ thực thơm ngát vừa tiến vào trong bụng, nhất thời cô như có loại cảm giác sống lại một lần nữa.
Cung Âu thấy không phải là đồ ăn do Thời Tiểu Niệm làm thì không hứng lắm, tùy tiện ăn mấy miếng, con ngươi đen nhìn về phía cô, ánh mắt thâm trầm, tiếng nói từ tính, "Mẹ chính là một người như vậy, em không cần để bà ấy ở trong lòng."
Đau lòng cô.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười cười, "Em không sao, nếu em để ý thì em sẽ không nói với anh những lời vừa nãy, bà ấy có lập trường của mình, em hiểu rõ."
"Chờ bà ấy tỉnh, anh sẽ đưa em và con về S thị, đến thời điểm đó lại làm lễ cưới."
Cung Âu nói rằng.
"Lễ cưới với em không có vấn đề gì, chúng ta đi đăng ký là tốt rồi, em không muốn làm lớn, quá phiền phức cũng quá mệt mỏi." sau khi Thời Tiểu Niệm ăn một miềng cá nướng thì nói, "Lại nói, hiện tại thân thể của mẹ không tốt lắm, em nghĩ anh không nên cứ rời đi như vậy, nhất định phải ở lại."
"Em không thích nơi này." Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói.
"Nhưng em yêu anh." Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ lấy hắn rất nhanh trả lời, không có một giây do dự.
Hắn ở đâu, cô sẽ đồng ý bồi tiếp hắn ở đó.
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng hơi cong lên, "Nói thật hay, không hổ là người phụ nữ của Cung Âu anh."
"Vậy mà cũng phải kiêu ngạo"
Thời Tiểu Niệm cười hỏi.
"Tất cả mọi thứ trên người em đều đáng để anh kiêu ngạo." Cung Âu khá là đắc ý nói, cắt một miếng hoa quả bỏ vào trong đĩa của cô,
"Ăn nhiều một chút, sau này đừng tiếp tục để anh nghe thấy âm thanh đói bụng nữa."
"Tuân mệnh." Thời Tiểu Niệm nở nụ cười xinh đẹp, bỏ miếng hoa quả vào trong miệng ăn, trong mắt mang theo ý cười, "Đúng rồi, anh và Cung Diệu đã hòa hảo rồi à"
"Anh đã cho người sửa lại khóa cửa phòng ngủ rồi, cho dù em có khóa lại bên trong, thì anh mở bên ngoài cũng có thể mở, vì thế nên em không thể nhốt anh ở ngoài cửa."
Cung Âu liếc cô một chút, ngữ khí cuồng nhiên.
Muốn để hắn không vào được phòng của cô, không lên được trên giường của cô, nằm mơ.
"…" Thời Tiểu Niệm lập tức xạm mặt lại, "Đây là trọng điểm à"
Trọng điểm của cô là hắn và con trai giải trừ hiểu lầm, cha con lại hòa thuận có được hay không.
"Đây không phải là trọng điểm thì là cái gì " Cung Âu hỏi ngược lại.
"Anh và con trai a, hiện tại Holy không còn oán hận anh như trước đi" Thời Tiểu Niệm hỏi, hắn đã ở bên người Cung Diệu vài tiếng đồng hồ đấy.
"Không có, anh và thằng bé đàm luận rất khá, bây giờ thằng bé tôn kính vạn phần với anh."
Cung Âu nói.
"Vậy thì tốt." Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, "Ăn cơm ăn cơm."
Cô tiếp tục dùng cơm.
Mệt mỏi một ngày, hôn lễ ngày hôm nay của họ đã xảy ra bao nhiêu chuyện, tất cả mọi người bận bịu đến nỗi đầu óc choáng váng.
Sau khi Thời Tiểu Niệm đến xem cặp sinh đôi ngủ thì cũng cùng Cung Âu trở về ngủ.
Đại khái là quá mệt mỏi, Thời Tiểu Niệm vùi ở trong lồng ngực của Cung Âu ngủ rất say.
Không biết đã qua bao lâu, Thời Tiểu Niệm bị một trận tiếng động rất nhỏ náo tỉnh, trên người cũng không còn ấm áp như trước khi ngủ, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong phòng ngủ tối đen một màu.
Lúc này cô mới phát hiện cô không ngủ ở trong lồng ngực của Cung Âu, cô đưa tay sờ mò gối, cũng không tìm thấy Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm chuyển mâu, nhìn thấy một điểm ánh sáng mờ ảo.
Chỉ thấy Cung Âu ngồi ở bên giường đưa lưng về phía cô, cầm điện thoại di động trên tay không biết đang làm gì.
"Anh thức dậy làm gì"
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, nghi ngờ ló đầu qua xem, chỉ thấy điện thoại di động trong tay Cung Âu biểu thị hai giờ sáng, trên đó còn đang hiển thị cái gì đó.
Trọng điểm là, điện thoại di động này là của cô.
"Không có gì." Cung Âu lập tức tắt điện thoại di động, đặt điện thoại di động sang một bên.
Bóng tối lại bao phủ căn phòng.
Thời Tiểu Niệm ngáp một cái, lim dim bật đèn ngủ lên, từ trên giường ngồi dậy tựa ở trên đầu giường, mắt buồn ngủ mông lung mà nhìn Cung Âu.
Cung Âu ngồi ở bên giường, nghiêng mặt, ánh sáng của ngọn đèn nhỏ mờ ảo, khiến cho mặt của hắn càng thêm mờ ảo, càng lộ ra đường nét thâm thúy, khiến người ta không thấy rõ lắm vẻ mặt của hắn.
Thời Tiểu Niệm nhìn tay của mình, nói, "Làm sao, anh hoài nghi em cái gì à, nửa đêm nửa hôm mở điện thoại di động của em ra"
"Không có."
Cung Âu nặng nề đáp một tiếng, vén chăn lên ngồi vào bên cạnh cô.
"Tra được cái gì, em có đàn ông bên ngoài hả" Thời Tiểu Niệm chế nhạo hỏi.
"Em dám" Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô một chút, "Giết em"
"Anh bỏ được sao"
Thời Tiểu Niệm nương đến trên người hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười, tóc dài có chút rối buông xuống chếch vai, khóe mắt sinh mị.
Cung Âu thấp mâu trừng cô một chút, cúi đầu liền ngậm môi của cô, cọ xát một phen, nghiến răng nghiến lợi nói, " Giết em ở trên giường "
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền bị hắn ép xuống, toàn bộ tâm tư đều trầm luân trong nụ hôn hừng hực của hắn.
"A a."
Vốn là muốn hỏi gì cô cũng quên hỏi.
Ngày hôm sau, tiếng chim hót vang lên ở ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống toàn bộ Cung gia.
Thời Tiểu Niệm đến xem La Kỳ, La Kỳ đã tỉnh rồi, đang ngồi ở trên giường nghỉ ngơi, trên người mặc váy ngủ màu tím, mái tóc dài buông xuống, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy cô, trong mắt La Kỳ có vẻ bất mãn trách cứ, nhưng không phát tác lên.
"Mẹ, ngài vẫn khỏe chứ" Thời Tiểu Niệm đi tới hỏi
"Có cái gì tốt chứ, không bị hắn làm tức chết đã là tốt lắm rồi." la La Kỳ tức giận nói, ngước mắt nhìn cô một cái, "Cung Âu cam lòng để con dậy sớm như vậy sao"
"Còn có một số khách mời ở nhà, con dậy sớm một chút an bài cho bọn họ, đến đây muốn nghe một chút ý kiến của ngài." Thời Tiểu Niệm nói.
Nghe thấy cô còn nhớ đến chuyện của Cung gia, sắc mặt của La Kỳ hòa hoãn hơn, nói, "Được, con nói đi."
"Con nghĩ an bài như thế này, thân thể của mẹ không được thoải mái lắm, chúng ta tạm thời hoãn lễ cưới lại, hoặc là không làm cũng được. Còn khách mời, con sẽ chuẩn bị một chút lễ vật."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nói một chút, La Kỳ nghe gật đầu, tay đè lên đầu của mình, nói, "Ừ, cứ làm theo những gì con nói đi, mặc kệ người khác nói cái thị phi gì sau lưng, chúng ta cũng phải làm cho đúng lễ nghi."
Vào lúc này La Kỳ vẫn không quên lễ nghi.
"Tốt." Thời Tiểu Niệm theo ý của bà nói, "Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa con sẽ trở lại thăm ngài."
Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi.
"Khi nào thì các con đi" âm thanh của La Kỳ vang lên ở sau lưng cô, trong giọng nói lộ ra một chút bi ai.
Không cần phải nói, lấy cái tính tình kia của Cung Âu khẳng định bà ngược đãi Thời Tiểu Niệm, nhất định phải mang Thời Tiểu Niệm rời đi trong tức khắc.