Thời điểm Dương Phàn Cương đi đến nơi cha Mục xuy một tiếng, nói đối với Vũ Thiên: "Ta lại còn tưởng rằng là thằng nhóc Liệt Dương kia đến đây cơ đấy."
Vũ Thiên khẽ cười, lắc lắc đầu nói: "Chẳng có ai hoàn mỹ cả, người có tâm tư nhẵn nhụi giống như cha, bây giờ đã ít lại càng ít hơn rồi."
Tuy rằng Vũ Thiên là con rể, nhưng ở thời điểm đối mặt với người nhà họ Mục thì cũng phải làm người theo đuôi.
Bằng không cả một nhà già trẻ này xem chừng sẽ bị mất hứng.
Mà nếu như nói nhiều thêm hai câu với Phi Phi, thì nơi hậu viện nhà mình sẽ phải bị bốc lửa.
Bất quá mấy câu nói đó của Vũ Thiên quả thật đã điểm trúng mạch môn của cha Mục.
Cha Mục được con rể khen khéo, người lâng lâng chỉ còn thiếu nước phá tan nóc nhà bay ra ngoài.
Dương Phàn Cương nhìn thấy mọi người không để ý đến việc mình đến đây, còn bà xã nhà mình thì lại đang khóc không ngừng, liền biết ngay rằng chiêu này là đã đi nhầm rồi.
Tuy rằng ở mặt ngoài Dương Phàn Cương làm bộ
.
Danh Sách Chương: