Doãn Tiểu Nhu luôn luôn không nói được một lời nào.
Chỉ có điều là, xem bầu không khí hòa hợp này, nụ cười trên mặt cô ta nhìn lại còn khó coi hơn so với khóc.
Viên Kỳ Chí nhìn bộ dạng khổ sở của Doãn Tiểu Nhu, trong lòng cũng quặn đau từng đợt.
Tuy rằng anh luôn luôn kêu bất bình vì cô, nhưng khi anh đã tiếp xúc với Mục Vũ Phi cùng với tính tình của cô, thì về sau anh không thể không thừa nhận rằng, người phụ nữ này đúng là mẫu người mà họ chưa từng gặp bao giờ, nhưng có thể nói là một sự ngoài ý muốn trong cuộc sống.
Viên Kỳ Chí thấy Vũ Thiên hiếm khi có nụ cười tươi như vậy, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Một người là người phụ nữ mà mình có ý định, một người là người anh em đã có được hạnh phúc của mình, thật sự là rất khó có thể lựa chọn.
Viên Kỳ Chí hiểu được, Vũ Thiên thật sự đã yêu rồi.
Nếu như mình vẫn còn kiên trì đứng ở một bên của Doãn Tiểu Nhu, đi làm cái hành động chia rẽ đối với hai người bọn họ, sợ là anh lại thật sự phải mất đi người anh em này rồi.
"Tiểu Nhu à, “mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu." (*) Lúc này anh cũng chỉ có thể nói ra những lời an ủi này với Doãn Tiểu Nhu mà thôi.
Doãn Tiểu Nhu siết chặt mấy ngón tay lại, trong nháy mắt liền đã cào xước ra mấy đường vết máu.
Doãn Tiểu Nhu cố gắng cười vui, lắc lắc đầu.
(*) Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc
.
Danh Sách Chương: