Về sau này, khi được biết chuyện đã trải qua, Mục Vũ Phi hận không thể khắc lên trên ót của chính mình bốn chữ to: Chết chưa hết tội! Bản thân đùa bỡn lưu manh một hồi, đùa giỡn xong còn làm nát bét gốc rễ của Vũ Thiên như vậy.
Thật sự đúng là không có việc gì lại đi tìm việc mà làm? Không được, cô phải kiêng rượu! Nhất định phải kiêng rượu! Uống rượu vào sẽ làm hỏng hết việc mà thôi!
Nhìn thấy mặt mày của Vũ Thiên tối đen, Mục Vũ Phi ngầm thở dài một tiếng.
Hàng này thể lực càng ngày càng tốt rồi, cô phải nhanh chóng mua viên can xi hàm lượng cao để uống, @MeBau*[email protected]@ bằng không sớm muộn gì sẽ bị chết trong tay Vũ Thiên mất! Nghĩ thì nghĩ là như vậy, nhưng mà Mục Vũ Phi biết mình đã đắc tội với Vũ Thiên rồi.
Cô liền đi theo làm tùy tùng loại hàng kia, chịu khó hầu hạ trước sau một chút.
Rồi lại bưng trà đổ nước, còn tự mình nấu nướng một bàn thức ăn phong phú bổ dưỡng cho ông cụ trẻ kia hưởng dụng.
Nhận thấy thái độ nhận sai của Mục Vũ Phi rất tốt, sắc mặt của Vũ Thiên thoáng có chút điều hòa dịu đi.
Mục Vũ Phi vốn là người biết quan sát người khác qua lời nói và sắc mặt; [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), cũng không phải là chỉ biết miệng nói để lấy lòng, tức thời cẳng chân run rẩy xê dịch ghế tiến đến bên người Vũ Thiên, cẩn thận từng ly từng tí, hỏi dò Vũ Thiên: "Bạch Hiểu Hiểu nói muốn gặp em một chút, anh để cho em đi nhé?"
Vũ Thiên nhíu mày! Bạch Hiểu
.
Danh Sách Chương: