Thất Muội tự biết bản thân mình đã chạm đến điều cấm kỵ của nhà họ Vũ rồi.
Biết mình đã phạm phải sai lầm, liền vội vàng cầm lấy cái túi, mặt mũi xám xịt bỏ chạy trối chết.
Mục Vũ Phi vội vàng đi rót một chén nước ấm đưa cho Vũ Thiên.
Vũ Thiên cau mày xua xua tay, ý bảo anh không có việc gì.
Mục Vũ Phi vô cùng hiểu biết sâu sắc đối với Vũ Thiên, biết anh lúc này đang gắng gượng đối với bản thân, vội vã bảo bọn nhỏ đỡ Vũ Thiên lên đi nghỉ ngơi trước.
Vũ Thiên thấy mọi người lo lắng, liền không tiện từ chối.
Bất quá anh vẫn tự mình bám vào tay thang chậm rãi đi lên lầu.
Còn bọn nhỏ vây quanh ở bên cạnh anh cẩn thận từng ly từng tí, chỉ sợ bước chân của anh bất ổn liền ngã sấp xuống thì hỏng chuyện.
Ánh mắt của Mục Vũ Phi luôn luôn nhìn theo bóng lưng của Vũ Thiên.
Mãi cho đến khi anh và bọn nhỏ đã biến mất ở góc thang lầu, Mục Vũ Phi mới thu hồi ánh mắt lại, cụp mắt xuống.
Cô bình ổn lại nỗi lòng đang phập phồng lên xuống một chút, chậm rãi nói với mẹ Vũ: "Mẹ, mẹ hãy giúp con chuẩn bị làm giải phẫu cho anh ấy đi ạ."
Mẹ Vũ hỏi lại vẻ có chút lo lắng: "Nhưng mà Vũ Thiên, từ trước đến nay nó là một người bướng bỉnh ngay từ khi còn là đứa nhỏ! Con hiện tại có nắm chắc là mình sẽ thuyết phục được nó hay không ?"
Mục Vũ Phi cười khổ một tiếng, nói vẻ rất kiên định: "Vũ Thiên sẽ không muốn để cho bà xã của anh ấy sẽ gả cho người khác, cũng không hy vọng những đứa con của anh ấy sẽ gọi người khác là ba ba đâu ạ.
Cho nên anh ấy không được phép lựa chọn! Người nhà họ Vũ từ trên xuống dưới đều cảm khái không thôi! Nói đến cùng, vẫn là Mục Vũ Phi mới là người có năng lực như thế, có thể làm cho Vũ Thiên phải khuất phục, chủ ý này quả thực rất tệ rồi! Bọn họ cũng đều biết Mục Vũ Phi là người đã nói được thì làm được.
Nếu như cô thật sự làm như vậy, thì Vũ Thiên kia cho dù bản thân có bệnh nguy kịch thì cũng phải khỏi ngay!
Đầu xuôi thì đuôi lọt.
Mục Vũ Phi cùng người hầu trong nhà thu thập xong bàn ăn liền bưng chút hoa quả lên lầu.
Ở trong phòng ngủ bọn nhỏ đang ở trên giường nhỏ giọng cùng nói chuyện với Vũ Thiên.
Vũ Thiên chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng mới nhẹ nhàng mềm giọng trả lời câu hỏi của bọn trẻ.
Mục Vũ Phi nhìn đến cảnh tượng ấm áp này, khóe môi không khỏi cong lên.
Cô đặt khay đựng trái cây ở đầu giường, cầm lên một quả táo một bên nghe bọn trẻ nói chuyện, một bên gọt vỏ quả táo.
Nhưng mà nghe nghe qua câu chuyện, Mục Vũ Phi liền phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Hai đứa nhỏ này, thế nhưng lại đang nói cùng với Vũ Thiên chuyện khuê nữ con nhà ai ở trong lớp đẹp mắt!
"Ba ba, làn da của Ngư Ngư thật mềm như nước ấy, nhéo lên đó thật mềm mại!" Bối Bối cười hì hì nói.
Bảo Bảo nói ra vẻ lão luyện hơn: "Nhưng mà bây giờ bạn ấy còn nhỏ, về sau lớn lên ngộ nhỡ bộ ng ực lại chỉ bình thường thôi thì làm sao bây giờ? Anh vẫn cảm thấy phải to to hơn một chút mới được! Mẹ của bạn ấy vóc người đẹp như thế, tương lai bạn ấy lớn lên khẳng định là sẽ giống mẹ thôi!"
Vũ Thiên nghĩ nghĩ, liền nói: "Không có việc gì, hiện tại các con vẫn còn nhỏ, về sau không thích thì lại đổi."
"Lạch cạch" một tiếng, Mục Vũ Phi dứt khoát cắm con dao gọt trái cây vào trong một quả cam ở trên khay đựng trái cây kia.
Ánh sáng sắc lạnh của lưỡi dao vụt qua.
Ba cha con nhà họ Vũ nhìn thấy đều cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Vũ Thiên lập tức nghiêm mặt nói: "Các con vẫn còn nhỏ, vẫn chưa thể đàm luận về việc này, chờ đến khi các con trưởng thành đã mới tiếp tục đề cập tới chuyện này được!"
Bảo Bảo Bối Bối liền gật đầu, trăm miệng một lời nói: "Chúng con cần phải học tập thật giỏi, mỗi ngày đều phải hướng về phía trước, thi được vào đại học Thanh Hoa, tiếp theo mới là đối tượng!"
Mục Vũ Phi trợn trừng mắt.
Ba cha con đang ngứa da này, may mắn là phản ứng mau lẹ, bằng không Mục Vũ Phi cô đây vốn rất ưa thích dự định giáo dục cho cả ba cha con bọn họ! Nghe ba cha con nói chuyện đã trở về quỹ đạo, Mục Vũ Phi tiếp tục cúi đầu tiêu diệt vỏ quả.
Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi quay mặt trở lại dịu dàng, liền nói có chút cảm khái: "Từ trước đến nay, ở trong nhà anh vốn đều là được ông nội, ba ba và mẹ cưng chìu.
Cho đến khi kết hôn với em, em chính là người luôn luôn cưng chìu đối với anh.
Còn nhớ rõ, trước kia có một lần anh thấy thèm ăn ớt cay, em làm xong về sau bị vị cay kia làm cho tay bị bỏng rát cả một ngày, bôi bất cứ thuốc gì cũng không thấy đỡ."
Vũ Thiên nói rất đúng, chuyện đó đã xảy ra từ hồi bọn họ còn đang học ở trong trường học.
Khi đó khẩu vị của anh không giống với khẩu vị của Mục Vũ Phi.
Ví dụ như Vũ Thiên thích ăn táo, chuối tiêu, còn Mục Vũ Phi thì thích ăn xoài cùng trái vải.
Hai người đều thật sự rất kén ăn, bất kể là hoa quả hay là rau dưa, hơn nữa đều không có cảm tình đối với đồ ăn ưa thích gì đó của đối phương.
Nhưng mà Mục Vũ Phi lại hy sinh khẩu vị của mình, phụ họa với ưa thích của Vũ Thiên.
Khi đó hoa quả trong nhà thường xuyên được chuẩn bị chính là chuối tiêu và quả táo, còn có sơn trúc.
Có một lần Mục Vũ Phi bóc vỏ sơn trúc đưa cho Vũ Thiên, khi ấy Vũ Thiên đang xem ti vi, Mục Vũ Phi đưa qua cho anh bao nhiêu anh đều ăn hết.
Cuối cùng đến thời điểm Mục Vũ Phi thu thập đồ bỏ đi, Vũ Thiên mới phát hiện ra, Mục Vũ Phi vậy mà vẫn nhìn anh ăn! Sau này Mục Vũ Phi tiếp nhận việc quản lý sản nghiệp của gia tộc, thời gian cho giấc ngủ của cô càng ngày càng ít đi.
Rất nhiều đêm, khi đi ngủ, đều là anh đi ngủ trước.
Mục Vũ Phi phải mãi đến sau nửa đêm mới bằng lòng chịu đi ngủ.
Chỉ cần Vũ Thiên có một hành động rất nhỏ, Mục Vũ Phi đều sẽ vỗ vỗ lên thân thể anh, khẽ hôn lên trán của anh để cho anh tiếp tục ngủ yên giấc..
Danh Sách Chương: