Xuân Nguyệt thở dài, "Cháu biết ạ! Thế nhưng mà, từ khi còn nhỏ cháu cũng chưa từng bao giờ chân tâm thật ý mà nghĩ muốn một thứ đồ vật nào đó.
Đây là một lần tùy hứng duy nhất của cháu, cháu nghĩ muốn tranh thủ vì mình một chút."
Ông cụ già vỗ vỗ vào tay Xuân Nguyệt, hòa nhã nói: "Xem ra cháu thật sự đang rất phiền lòng, không để ý lời nói có thể nói một câu cùng ông được không?"
Xuân Nguyệt thật sự có cảm tình đối với ông cụ già này.
Hơn nữa cô trời sinh chính là một người có bản tính không thích giở trò lưu manh, bày ra bộ mặt giả tạo với mọi người.
Cho nên Xuân Nguyệt cũng không giấu giếm ông cụ bất cứ chuyện gì.
Cô nói xuất thân của mình thật sự có vấn đề, khiến cho người trong nhà giống như hổ rình mồi, chỉ muốn trừ khử cô cho rồi.
Nhưng mà cha của cô, ông vì muốn bảo toàn cho cô, nên không tiếc để chính mình làm con tin ở lại trong nhà, để có thể cho cô có một cơ hội có cuộc sống tự do.
Tuy rằng Xuân Nguyệt đã phải trải qua những ngày cực kỳ vất vả, nhưng mà cô cũng rất nỗ lực, vì cô phấn đấu cho bản thân mình và người cha của mình trong tương lai.
Nhưng mà cô chính là không thể buông tay đối với người đàn ông kia.
Cho dù có phải hy sinh tiền đồ lẫn sự nghiệp của anh, thì cô cũng nhất định không đồng ý buông tay với anh.
Dù sao cô cũng coi như là người có tiền, có thể nuôi sống người đàn ông kia, sẽ không để cho anh phải chịu khổ.
Ông cụ già nhẹ nhàng cười cười, hỏi: "Này cháu, về bạn trai của cháu, người trong nhà cháu có đồng ý với các cháu hay không ?"
Xuân Nguyệt cụp mắt xuống, nói vẻ có chút chua sót: "Sợ là sẽ không đồng ý đâu ạ! Cháu lựa chọn một loại công việc vơ vét của cải nhanh nhất, điều này làm cho thanh danh của cháu thật sự không tốt, có ở cùng với ai cũng đều là hại người khác.
Nhưng mà nếu cháu đứng ở trong nhà, tương lai liền nhất định sẽ đi vào cửa hào môn, đó là việc mà cháu không mong muốn nhất.
Cho nên, cháu lựa chọn bạn trai của cháu, mặc dù anh ấy không có tiền, nhưng lại có thể cho cháu một cảm giác an toàn."
Ông cụ già vỗ vỗ lên bờ vai của Xuân Nguyệt, tựa như có chút đau lòng đối với cô gái nhỏ này đã phải gánh vác rất nhiều chuyện.
Hai người lại nhìn nhau chẳng nói gì một hồi lâu, sau đó ông cụ già trước một bước, liền rời đi.
Nói ra tất cả những toan tính của mình như thế, Xuân Nguyệt không thể tưởng được ông cụ già kia lại chính là ông nội của Âu Văn Phú.
Đúng vậy, đó chính là ông cụ Âu, người chủ trì trong nhà họ Âu.
Sau khi rời đi, ông cụ Âu liền khôi phục lại gương mặt lạnh lùng của mình, thẳng lên xe nhà mình.
Âu Văn Phú bị điện thoại kêu lên đơn vị nói là có nhiệm vụ, nhưng mà đợi nửa ngày cũng không thấy thủ trưởng hạ đạt chỉ lệnh nhiệm vụ gì.
Tức thời anh liền phản ứng trở lại, chuyện này nhất định là quỷ kế của ông nội nhà mình rồi! Ông nội của nhà mình tất nhiên là đã biết chuyện giữa anh và Xuân Nguyệt rồi.
Cũng nhìn theo đủ loại biểu hiện kia, cũng chỉ là nhìn ra anh và Xuân Nguyệt chỉ là chơi đùa mà thôi.
Cho nên vừa chia tay Âu Văn Phú liền cùng Xuân Nguyệt gặp mặt với nhau.
Anh không biết ông nội đã để cho Xuân Nguyệt biết nan gian, vất vả như thế nào.
Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới bộ dáng mềm yếu cường ngạnh của Xuân Nguyệt sẽ phải đối mặt với ông nội của mình, trong lòng Âu Văn Phú liền quặn lên một trận đau.
Dưới cơn thịnh nộ Âu Văn Phú cũng đã không thể cố gắng giữ được sự tỉnh táo nữa.
Anh, lái xe giống như bay trên đường, liền hô gọi gió bão trở về nhà họ Âu.
Ông cụ Âu tựa như sớm liền đã chuẩn bị xong việc Âu Văn Phú đến, hãy còn ngồi ở trên ghế so pha nhàn nhã uống nước trà, trong tay còn đang cầm một.
túi tư liệu.
Âu Văn Phú chạm vào liền vứt chiếc chìa khóa xe … ở trên bàn trà, tức giận bừng bừng nói rằng: "Ông nội, cháu bất kể ông có muốn thế nào, nhưng mà ông ra tay hạ thủ đối với Xuân Nguyệt liền thì không được!"
Lời này vừa nói ra người trong nhà họ Âu, từ cao đến thấp đều chấn động rồi.
Tuy rằng bọn họ biết Âu Văn Phú trời sanh tính bướng bỉnh lỳ lợm, nhưng mà chuyện Âu Văn Phú đối nghịch với ông nội của mình thế này, đây chính là lần đầu tiên Âu Văn Phú được gặp! Đại ca của anh kéo kéo quần áo của anh ý bảo anh ngồi xuống trước, không cần chọc giận ông nội mới hay.
Ông cụ Âu liếc mắt nhìn anh một cái, nói vẻ có chút khinh thường: "Cuộc sống của anh bây giờ là ai đưa cho anh? Công việc là ai đã đưa cho anh? Không phải là anh đã quên rồi chứ, hải?"
Âu Văn Phú ánh mắt đỏ bừng, nhìn ông cụ Âu như đe dọ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu thừa nhận hiện nay ở nơi này, địa vị này là công lao của ông.
Thế nhưng khi mới vào ngành này lại là quyết định của chính cháu, cháu cũng đã phải bỏ ra nỗ lực! Cho dù là ông có tức giận, không để cho cháu ở đây nữa, trục xuất cháu ra khỏi nhà họ Âu, cháu cũng không có lời nào để nói!"
"Xem ra là anh đã tìm được người bao dưỡng bản thân rồi phải không? Cho nên cũng dám to tiếng với ông nội của mình như thế!"
"Đúng như vậy thì thế nào ạ? !".
Danh Sách Chương: