"Phi Phi, ngủ rồi à?" Giọng nói lười biếng của Vũ Thiên vang lên.
Anh hết sức dùng mọi thủ đoạn để trêu đùa cô.
Nhưng mà trêu đùa Mục Vũ Phi cả buổi cũng không thấy cô có phản ứng gì.
Vũ Thiên không hiểu nhìn thoáng qua, rồisau liền hôn mê rồi, Mục Vũ Phi vậy mà đã tức quá mà ngủ thiếp đi!
Vũ Thiên cười khổ, liền cào bừa một hồi ở trên tóc.
Anh biết là mình đã làm quá rồi.
Xem ra sau này phải chú ý đúng mực một chút, bằng không cô vợ nhỏ của anh thật sự sẽ có xu thế bạo ngược mất.
Một giấc ngủ này của Mục Vũ Phi cũng thực sự cực kỳ bực tức.
Cô cũng thực sự không biết mình khi nào thì ngủ thiếp đi.
Bất quá buổi sáng khi...tỉnh lại thì đã phát hiện ra Vũ Thiên không còn ở bên người nữa rồi.
Lửa giận trong lòng cô Mục Vũ Phi liền lại xuất hiện.
Thật là giỏi lắm, thật kiên cường lắm!
Mục Vũ Phi tự mình đi xuống lầu, đi đến nhà ăn gọi một chút sữa làm bữa ăn sáng.
Kỳ thực đối với sữa, Mục Vũ Phi thật sự là vừa yêu vừa hận.
Thể chất của cô cũng không tốt, uống sữa vào sẽ bị tiêu chảy, thế nhưng sữa lại ấm áp thơm ngọt, cho nên khiến cô muốn ngừng mà không được.
Lâm Uyển đang đứng ở sau lưng Mục Vũ Phi, cũng không có quấy rầy đến cô hưởng thụ bữa sáng.
Chỉ là gương mặt của cô ta vẫn giữ vẻ lạnh
.
Danh Sách Chương: