Không lâu sau, thân hình của Mục Vũ Phi liền đã sắp không còn vững vàng được nữa rồi.
Dựa vào vách tường lạnh lẽo, đầu óc của Mục Vũ Phi càng ngày càng thấy nặng trĩu hơn.
Cô gọi tên Vũ Thiên, nhưng mà tiếng gọi lại lại yếu ớt như tiếng muỗi bay.
Mục Vũ Phi nghe được tiếng động mạnh khi cửa phòng tắm được mở ra, còn mang theo một trận gió quất ở trên người cô, làm cho cô không nén nhịn được mà co rúm lại một chút.
Vũ Thiên nhìn thấy Mục Vũ Phi ngã xụi xuống trên mặt đất, vội vã đóng vòi hoa sen lại, cầm lấy chiếc khăn tắm bọc Mục Vũ Phi lại.
Thân mình Mục Vũ Phi xiêu vẹo tựa vào đầu vai của Vũ Thiên.
Cả người mềm nhũn không còn một chút khí lực.
Giọng nói của cô thật yếu ớt, nói: "Gần đây thành quả rèn luyện của anh thật không tồi! Em gọi anh nhỏ như vậy mà anh cũng vẫn nghe được."
Lời này của Mục Vũ Phi, Vũ Thiên nghe mà dở khóc dở cười.
.
Danh Sách Chương: