• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21


Nguyễn Nặc tức giận ngồi dậy, vén chăn lên. Cô xuống giường, mở cửa phòng nghỉ ngơi đi ra ngoài nhưng chợt thở dài, hôm nay ngoại trừ ở trong phòng làm việc của Từ Kha ra thì cô không được đi đâu cả.


Cô không thể làm gì khác hơn là quay lại ngồi lên ghế sô pha, mưa xuống nên hình như càng lạnh hơn. Nguyễn Nặc khép chặt lại chiếc áo choàng, chỉ chừa ra mỗi một tay để cầm điện thoại di động, xem tiếp bộ phim ban nãy.


Từ Kha cũng đứng lên, đi về phòng làm việc, quẹo qua khúc cua thì chỉ thấy cái áo choàng của mình đang bao lấy một người phụ nữ.


Dù không hợp nhưng lại đúng ý anh.


Ước chừng là nhàm chán mấy giờ đồng hồ thì cô mới nghe được Từ Kha chậm rãi nói ra một câu: “Tan làm, về nhà.”


Nguyễn Nặc lập tức cất điện thoại di động đi, đứng lên, ân cần đi đến giá treo áo lấy một cái áo choàng dự phòng cho anh, sau đó đi đến bên cạnh đưa cho anh: “Nghe nói là ăn lẩu vào những ngày mưa là một sự kết hợp tuyệt vời.”


Vốn dĩ anh cũng tò mò vì sao cô lại bỗng nhiên chủ động như vậy, hóa ra là vì cái ăn. Nhưng cô cũng chỉ cầm áo đến, không tránh khỏi thành ý chưa đủ. Từ Kha không lên tiếng. Anh đứng đối mặt với cô, nhìn áo choàng một hồi lại nhìn bản thân.


Nguyễn Nặc đã hiểu ý, đi đến mặc vào cho anh, nhưng vì thân hình anh cao nên cô mặc vào rất khó khăn. Đặc biệt là khi chỉnh lại cổ áo, cần kiễng chân lên một chút thì mới có thể nhìn thấy rồi chỉnh lại được.


Khi cô đứng trước mặt anh chỉnh lại cổ áo thì Nguyễn Nặc bỗng nhiên mất thăng bằng, vừa vặn ngã vào ngực anh.


“…” Nguyễn Nặc bị dọa sợ nên đứng thẳng người dậy ngay lập tức. Vừa rồi khi dựa vào anh mặc dù chỉ có mấy giây nhưng cô vẫn nghe rõ được nhịp tim đập mạnh mẽ mà có lực.


Thấy cô đỏ mặt rời khỏi mình thỉ Từ Kha rất hài lòng với phản ứng này của cô: “Nói với Từ Duy Du một tiếng, chúng ta đi đến tiệm lẩu ở phố Mộc Quế.”


“Nhưng mà không phải chị ấy nói buổi tối có việc sao?”


“Chị ấy sẽ đi.”


Nhìn thấy anh trong lòng hẳn là đã có dự tính nên Nguyễn Nặc cũng soạn tin nhắn đi hỏi thử. Đúng như dự đoán, hai phút sau cô nhận được tin nhắn trả lời. Từ Duy Du: “Tới ngay đây.”


Hóa ra là bởi vì Duy Du là một người đam mê ăn uống, nhưng bởi vì trong truyện tranh chị ấy không xuất hiện nhiều nên mới không phát hiện ra chuyện này.


Từ Kha đưa Nguyễn Nặc đến tiệm lẩu trước, phố Mộc Quế không phải là một con phố phồn hoa, ngược lại vì mưa to nên còn có chút vắng vẻ.


Vào bên trong tiệm lẩu, nhân viên của tiệm vội vàng đi đến đón khách, điều kiện chỗ này cũng không tệ lắm, vách ngăn giữa các gian được làm bằng cây trúc đem lại cho người ta một loại cảm giác bản thân đang đi vào rừng trúc.


Sau khi Từ Kha và Nguyễn Nặc ngồi xuống thì Từ Duy Du chạy đến rất nhanh, còn đưa theo một người khác, đó là Từ Lẫm.


“Từ Kha, cô Nguyễn.” Từ Lẫm cởi áo khoác ngồi xuống: “Nhiều người không ngại chứ?”


“Nó không để ý đâu.” Từ Duy Du liếc mắt nhìn Từ Kha, chuyện buổi chiều gỡ hot search chị ấy vẫn chưa tính toán với anh đâu: “Chị đã về lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tụ tập với nhau một lần nào cả.”


“Em nhìn xem, chị Từ làm gì cho anh cơ hội để mà ngại chứ.” Từ Kha hiếm khi nhếch khóe miệng lên.


Trong truyện tranh thì quan hệ của ba chị em bọn họ cũng không tệ lắm, sau lưng làm căng lên thì cũng là bởi vì chuyện của Ôn Nhã.


Thật sự hi vọng giây phút hòa hợp này có thể kéo dài.


Nguyễn Nặc đang xuất thần thì Từ Kha gắp một miếng thịt đã chín vào trong bát cô, lúc này cô mới hoàn hồn lại.


“Cảm ơn.” Cô nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó thổi thổi miếng thịt, hết nóng rồi thì mới cho vào miệng. Miếng thịt kia được nấu chín vừa vặn, non mềm lại vừa không bị sống.


“Tử Lẫm, nghe nói gần đây em vẫn còn nhận phim của đạo diễn Lý.” Từ Duy Du liếc mắt nhìn hai người kia, chị ấy thật là muốn nhìn thấy một lần khi Từ Kha ghen sẽ là như thế nào.


“Đúng, là một bộ phim tiên hiệp cổ trang.” Từ Lẫm gật đầu một cái, chờ chị ấy nói tiếp.


“Nghe nói bên trong có một vai tiên nhân là lốp dự bị của nam chính chưa được quyết định, chỗ này của chị có một người, không biết em có thể giúp tiến cử một chút không?” Từ Duy Du liếc mắt qua nhìn Nguyễn Nặc một cái. Mặc dù chị ấy có nguồn lực rất tốt ở hậu trường, nhưng muốn làm diễn viên thì cuối cùng cũng phải có nền tảng kỹ năng vững chắc mới được.


Người không có thực lực thì cho dù có một bộ phim tốt cũng sẽ chỉ hủy hoại nó mà thôi, đến lúc đó lại chuốc lấy tiếng xấu vào thân.


Chị ấy hy vọng Nguyễn Nặc sẽ dần dần trưởng thành, chứ không phải nổi tiếng nhờ tai tiếng.


Nguyễn Nặc cảm giác thấy bọn họ đều đang bàn luận về mình, ngẩng đầu lên thì đúng lúc đối mặt với Từ Lẫm.


Trong đáy mắt Từ Lẫm có chút kinh ngạc. Anh ta không ngờ đến rằng một người phụ nữ được nuôi trong nhà mà Từ Kha lại có thể cho phép cô tiến vào giới giải trí, chỉ là nếu như Từ Duy Du đã lên tiếng rồi thì anh ta cũng không tiện từ chối: “Được, trở về em sẽ nói với Kinh Tề một tiếng, bảo anh ta tiến cử.”


Khóe mắt Từ Duy Du luôn để ý đến động tác của Từ Kha, không có gì khác thường cả, ngược lại có chút thất vọng. Nhưng mà có thể tranh thủ vai diễn này giúp Nguyễn Nặc thì cuối cùng cũng đáng giá rồi.


“Cảm ơn.” Nguyễn Nặc lễ phép nói tiếng cảm ơn.


Nguyễn Nặc cẩn thận suy nghĩ lại một hồi. Bộ phim này là một tình tiết quan trọng trong truyện tranh, vai diễn của Từ Lẫm dĩ nhiên sẽ là vai nam chính, là một tiên nhân bị rơi vào ma đạo, mà nữ chính trong truyện tranh là Ôn Nhã, là công chúa ma tộc, một nhân vật yêu mà luôn luôn không có được, cuối cùng vì anh ta mà thậm chí còn hy sinh cả tính mạng.


Ngọn lửa tình yêu trước kia của hai người đã bắt đầu bùng cháy từ đây.


Nghĩ đến việc có thể chính mắt nhìn nam nữ chính phát triển quan hệ thì Nguyễn Nặc lại có chút kích động.


Haiz, cũng chỉ là một nhân vật mà thôi, có cần vui vẻ như vậy không.


Từ Kha lại gắp một một miếng thịt cho cô, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Ăn đi.”


“Vâng.” Nguyễn Nặc khéo léo ăn miếng thịt anh gắp cho. Có lẽ do sống chung quá lâu nên trên mặt anh cũng chẳng có biểu cảm gì, nhưng cô lại có thể cảm giác được anh đang không vui.


Aiz, tính tình thật là kỳ quái.


Đến tối hôm sau, Nguyễn Nặc thay lễ phục xong thì đi dạ tiệc với Từ Duy Du.


Lễ phục của Nguyễn Nặc có màu đỏ như rượu vang, đây là Từ Duy Du đặc biệt tìm người thiết kế riêng cho cô, ưu nhã lại không che lấp mất sự ngây thơ của cô.


Khi vào nhà hàng Kim Hoa, Từ Duy Du lấy thư mời ra, có một người phục vụ tiến lên mở cửa giúp hai người bọn họ, Nguyễn Nặc thấy bên trong đứng đầy người với muôn màu muôn vẻ.


Trong nháy mắt cửa được mở ra, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung đến đây, sau đó lại dần dần dừng trên người Nguyễn Nặc.


“Đi bên cạnh chị, đừng có chạy loạn, không được uống rượu.” Từ Duy Du thấp giọng nói với cô.


Trước đây chị ấy đã từng chứng kiến cảnh một vài người mới ra mắt mọi người trong tình cảnh như vậy, bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, ngay cả đi bộ cũng không vững, không ngờ tư chất tâm lý của Nguyễn Nặc này cũng khá tốt.


“Biết rồi.” Không mất bình tĩnh là thói quen của Nguyễn Nặc mà thôi, ở nơi càng lớn thì cô lại càng phải tự tin hơn, đây là sự giáo dục mà từ nhỏ cô đã được nhận.


Ở thế giới cũ, cô được bảo vệ rất tốt, người nhà cũng cố gắng hết sức tránh để cô không phải tham gia các loại yến hội. Nhưng khi đến đây thì rốt cuộc những thứ cô học được đã có thể dùng đến rồi.


Đầu tiên Từ Duy Du đi đến bên cạnh một người đạo diễn có quen biết: “Đạo diễn Ngụy, đã lâu không gặp.”


Người đàn ông được gọi là đạo diễn Ngụy kia nhìn thấy là Từ Duy Du thì vội vàng đứng lên, nâng ly rượu cười nói: “Tiểu Từ, không ngờ cô cũng đến.” Vừa nói, tầm mắt ông ta cũng từ từ rơi lên người Nguyễn Nặc: “Đưa người mới đến sao?”


Từ Duy Du lấy một ly rượu từ trong khay của nhân viên phục vụ: “Đúng vậy, còn cần đạo diễn Ngụy chiếu cố nhiều hơn đó.”


Nói xong chị ấy cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhìn về phía đạo diễn Ngụy.


“Được, cô cứ tự nhiên, tôi cạn đây.” Ông ta ngửa đầu uống hết ly rượu đế cao kia, lại bảo nhân viên rót thêm một ly nữa.


Ngoại trừ những người mà Từ Duy Du dẫn cô đi chào hỏi thì còn có rất nhiều ánh mắt háo sắc đang liếc nhìn mình, khiến cô rất khó chịu.


Từ Duy Du cũng cảm nhận được sự khác thường của cô, dẫn cô ra một bên rồi ngồi xuống: “Em đừng chú ý đến những người không có ý tốt kia.”


“Em sẽ cố gắng.” Nguyễn Nặc vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nữ minh tinh mà cô đã từng thấy trên ti vi, bây giờ đang nói chuyện phiếm với một người đàn ông trung niên mập mạp, tay của người đàn ông trung niên kia thỉnh thoảng lại ôm lấy eo của nữ minh tinh, nữ minh tinh cũng không có phản ứng gì, chỉ giả vờ từ chối rồi lại thuận theo.


“Trong giới này, mỗi một người đều có một con đường sinh tồn riêng cho mình.” Từ Duy Du quan sát biểu cảm của cô: “Có vào người sẽ chọn đường tắt để một bước lên trời, có vài người lại từng chút dựa vào sự cố gắng của bản thân, em nói xem, em là loại nào?”


“Loại đằng sau.” Nguyễn Nặc lập tức trả lời chị ấy, ánh mắt mang theo vẻ kiên định.


“Nếu em đã lựa chọn xong con đường của mình vậy thì dễ đi rồi. Người khác đi con đường như thế nào là sự lựa chọn của bọn họ, không liên quan đến em.” Từ Duy Du trực tiếp phá tan sự vướng mắc của cô.


Cũng đúng, không liên quan đến cô. Nguyễn Nặc gật đầu một cái: “Em biết rồi.”


Cửa mở ra rồi đóng lại, Từ Kha và Sở Từ đi vào.


“Sao nó lại đến đây?” Từ Duy Du nhìn về phía Nguyễn Nặc.


Nguyễn Nặc lắc lắc đầu: “Em không biết, anh ấy chỉ biết là em và chị sẽ tham gia dạ tiệc, nhưng mà anh ấy cũng không nói là muốn đến.”


Từ Kha cũng không đi về phía Nguyễn Nặc bên này, ngược lại ngay cả một ánh mắt anh cũng không liếc nhìn đến cô.


Trương Nghiên, người lần trước bị Từ Kha không thèm đếm xỉa đến lúc đứng trước cửa hội sở tư nhân cũng ở đây. Cô ta thấy Từ Kha đến thì chủ động đi đến bên cạnh: “Từ Kha.”


Vốn tưởng rằng lại rước lấy sự coi thường của anh thì không ngờ Từ Kha lại lần đầu tiên đáp lại: “Ừ.”


Một chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến trong lòng cô ta nhảy nhót vui sướng. Xem ra email gửi cho anh đã có tác dụng rồi, anh đã hoàn toàn từ bỏ người đàn bà kia.


Trương Nghiên tươi cười đi đến gần anh. Từ Kha không có phản ứng. Vì vậy cô ta lại càng lớn mật khoác tay anh, trên mặt đầy vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng gọi tên anh: “Từ Kha.”


Nguyễn Nặc lặng lẽ nhìn qua bên kia, trong lòng có chút khó chịu. Hóa ra cái gọi là quan hệ nam nữ giả bộ bên ngoài của anh không phải lúc nào cũng có thể áp dụng được, ít nhất thì chuyện này là không. Bây giờ anh tìm thấy một người thuận mắt thì không thèm để ý đến cô nữa.


Trương Nghiên khiêu khích nhìn Nguyễn Nặc một cái. Cô cứ chờ đấy, đồ yêu tinh.


Từ Duy Du cũng chú ý đến sự khác thường của Từ Kha, nhưng chị ấy rất hiểu em trai của mình, người phụ nữ kia gặp họa lớn rồi.


“Nghĩ cách kéo dài thời gian, đến khi buổi tiệc kết thúc thì cho đám người kia vào.” Bỗng nhiên Từ Kha cúi đầu nói với Trương Nghiên.


“Anh đau lòng cho cô ta?” Tay Trương Nghiên di chuyển từ cánh tay lên đến bả vai anh, còn muốn kề sát toàn thân lên người anh.


Từ Kha gạt cô ta ra, không trả lời mà đi sang một bên.


Vốn dĩ là cô ta có thể dựa vào Từ Kha gần như vậy cũng đã lấy được không ít sự chú ý, bây giờ bỗng nhiên lại bị anh đẩy ra thì trên mặt Trương Nghiên không nén nổi sự tức giận, vì vậy cô ta cầm điện thoại di động lên gọi: “Các người sống chết cũng phải chống đỡ cho tôi, đợi khi buổi tiệc kết thúc thì mới được thả người vào.”


Nói chuyện điện thoại xong cô ta đi đến bên cạnh Từ Kha, lại tiếp tục kéo lấy tay anh: “Đã làm xong rồi.”


“Ừ.”


Nguyễn Nặc cảm thấy hai người đứng đằng xa kia có chút nhức mắt, dứt khoát không nhìn nữa, dời sự chú ý đi chỗ khác.


Sau đó Từ Duy Du lại dẫn cô đi chào hỏi mấy người đàn anh đàn chị, Nguyễn Nặc nghiêm túc chào hỏi.


Không biết tại sao, chờ đến khi cô chống đỡ được đến khi buổi tiệc kết thúc thì bỗng nhiên trong lòng cô lại thấp thỏm một hồi, phảng phất như có cái gì đó không tốt đang đến gần.


Khách khứa cũng rời tản đi gần hết rồi, có một vài nữ minh tinh vốn cô đơn lẻ bóng lại kéo mấy thương nhân giàu có rời đi.


Khi Nguyễn Nặc đang định ra về thì bỗng nhiên có mấy người xông tới, đều mặc áo dài màu trắng.


Cô nhớ những bộ trang phục này, là của Sở nghiên cứu hiện tượng phi tự nhiên trong truyện tranh, hội sở nghiên cứu này chuyên bắt những con yêu quái về để hành hạ và nghiên cứu.


Chương 22


Chiếc ly đế cao trong tay bỗng nhiên rơi trên mặt đất. Những giọt rượu vang bắn lên chân cô giống như là bị nhuốm máu.


Nguyễn Nặc không có phản ứng, ngây ngốc nhìn mấy người mặc áo blouse màu trắng đi đến.


Một nhân viên cao gầy trong đám đám người nói: “Chào cô, có người tố cáo cô là yêu quái, ngụy trang thành người sống hòa nhập với công dân trong thành phố, bây giờ chúng tôi phải đưa cô về để kiểm tra.”


Từ Duy Du đi đến chặn trước mặt Nguyễn Nặc, híp mắt lại: “Chỉ với một cuộc điện thoại tố cáo mà các người có thể tùy tiện bắt người đi được hả?”


“Cô Từ, yêu quái là thứ mà xã hội này không thể khoan dung được, chúng tôi cũng không khẳng định người này là yêu quái, chỉ là làm một kiểm tra thông thường thôi, nếu như kiểm tra ra là một người bình thường thì chúng tôi sẽ thả người ngay lập tức.”


Từ Duy Du đang chuẩn bị tranh luận cùng bọn họ thì Nguyễn Nặc run rẩy đưa tay ra nắm lấy cổ tay chị ấy: “Duy Du, em đi làm kiểm tra.”


Dù trong lòng có đang vô cùng sợ hãi thì cô cũng không muốn thấy Từ Duy Du tranh luận với người khác vì một con yêu quái như cô, có thể sẽ phải gánh tội danh bao che trên lưng, không đáng giá.


“Nguyễn Nặc…” Từ Duy Du kéo tay cô, không chịu buông ra.


Tuy mới chỉ sống chung với Nguyễn Nặc chưa được một tuần, nhưng trong lòng Từ Duy Du đã biết cô là một người nhỏ bé, yếu đuối nhưng lại quật cường. Giống như là một đóa hoa lung lay trong gió, có thể bị tổn thương bất cứ lúc nào.


“Không sao đâu.” Nguyễn Nặc quay đầu lại nở một nụ cười ảm đạm với chị ấy, sau đó nhìn về phía mấy nhân viên của viện nghiên cứu, nói kiên định: “Tôi đi với mấy người.”


Từ Kha nhìn Nguyễn Nặc rời đi, trong lòng căng thẳng, lại hất tay Trương Nghiên ra lần nữa, đi về phía Nguyễn Nặc.


“Từ Kha, tôi biết anh cũng thích cô ta.” Trương Nghiên xông lên muốn ôm lấy anh từ phía sau nhưng lại bị Sở Từ kéo lại, bẻ ngược hai tay cô ta ra sau lưng, khiến cô ta chỉ có thể đứng im tại chỗ.


Sở Từ còn ghét bỏ khi phải nhìn hai cái tay anh ta bắt được: “Cô biết mà vẫn còn quấn lấy anh ấy.”


Trương Nghiên giống như là không nghe thấy lời nói của Sở Từ, hét lớn về phía bóng lưng của Từ Kha: “Anh sẽ hối hận, tôi sớm đã nói cho đám nhà báo rồi, cho dù anh có cách cứu cô ấy ra ngoài thì cô ấy cũng sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn dân thôi, chẳng thể sống được.”


Từ Kha không để ý đến cô ta, bước chân dần tăng tốc.


Nghe được lời nói của Trương Nghiên, Từ Duy Du đứng một bên cũng coi như là đã biết chuyện gì xảy ra, sải bước đi về phía Trương Nghiên, giơ tay lên tát một cái, giọng nói uy nghiêm: “Im miệng.”


Sở Từ khiếp sợ nhìn Từ Duy Du, chị gái của Từ Kha hung dữ vậy sao?


Trương Nghiên bị chị ấy đánh nên choáng váng, không giãy giụa nữa, hồi lâu cũng không lên tiếng.


Những nhân viên kia giống như là sợ cô sẽ chạy trốn, vây quanh cô rồi đi. Vừa ra đến cửa nhà hàng thì Nguyễn Nặc cũng cảm giác được có không ít máy chụp ảnh đang chĩa về phía cô chụp lia lịa, hiện trường ồn ào.


“Mau nhìn đi, hóa ra cô gái bạch nguyệt quang kia lại là yêu quái, chẳng trách lại xinh đẹp như vậy.”


“Nghe nói là còn ký hợp đồng với Châm Duyệt nữa, thật là con yêu quái không biết sống chết.”


“Đã đi vào sở nghiên cứu thì cũng đừng ra ngoài nữa.”





Toàn thân Nguyễn Nặc run rẩy mạnh hơn. Cô chỉ mặc mỗi một bộ lễ phục đơn bạc, tiết trời lạnh lẽo khiến cô cảm giác như ngay cả xương mình cũng đều đông cứng lại rồi.


Cô không để ý những nhà báo kia, đi về phía trước với ánh mắt trống rỗng, hai chân chết lặng.


Không thể ngờ đến tất cả những thứ này vừa mới bắt đầu thì đã phải kết thúc rồi.


Toàn thân Nguyễn Nặc đều bị sự tuyệt vọng bao trùm, cho đến khi có một cái áo choàng phủ lên người cô thì mới kéo cô về lại thực tại.


“Anh Từ.” Nhân viên nghiên cứu dừng bước lại, nhìn anh.


“Tôi đi cùng cô ấy.” Từ Kha bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng khi người khác nghe thấy thì lại mang theo ý không cho phép cự tuyệt.


Sau khi mấy nhân viên nghiên cứu nhìn nhau một hồi thì một người trong đó nói: “Được, chúng tôi tin tưởng anh Từ sẽ phối hợp tốt.”


Nguyễn Nặc từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, biểu cảm ngây ngốc dần biến thành khóe mắt ươn ướt.


Từ Kha đã sớm quên đi cảm giác trái tim đau nhức là như thế nào, nhưng bây giờ cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được rồi.


Sau khi lên xe, Từ Kha ngồi bên cạnh cô, để đầu cô dựa vào trong ngực mình, đôi môi mỏng dán sát vào lỗ tai lạnh như băng của cô: “Em là người, thỉnh thoảng cũng là mèo của tôi.”


Anh giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô: “Nguyễn Nặc, đừng sợ.”


Nguyễn Nặc thất thần nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô đọc được sự đau lòng trong mắt của anh. Cô hé miệng ra, nhưng trái tim sợ hãi lại làm cô không nói nên lời.


Đoạn đường này cô trải qua trong sự sợ hãi, cho đến khi có kết quả kiểm tra, hoặc rời đi, hoặc là ở lại, đều do một bản báo cáo này quyết định tất cả.


Từ Kha yên lặng ngồi cạnh cô, cho khi sắp đến nơi thì anh cởi cà vạt của mình ra, dè dặt buộc lên mắt cô.


“Anh Từ…” Những nhân viên nghiên cứu ở bên cạnh mở miệng ngăn cản.


Từ Kha nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái: “Tôi nhớ trong những hạng mục kiểm tra không cần phải xem mắt.”


“Ờm…” Nhân viên nghiên cứu trố mắt nhìn nhau, lại phá lệ một lần nữa.


Trên thực tế thì tập đoàn Quân Việt vẫn luôn tài trợ cho công việc nghiên cứu của bọn họ, Từ Kha cũng được coi là một nửa cổ đông nên bọn họ cũng không tiện nói gì.


“Từ Kha.” Nỗi sợ hãi về việc mất thị lực, cảm giác bóng tối bao trùm tạm thời lấn át nỗi sợ hãi trong nội tâm của cô đối với sở nghiên cứu: “Tại sao phải che mắt tôi lại?”


“Nghe lời, đừng nhìn gì cả, để cho bọn họ đưa cô đi kiểm tra là được rồi.” Từ Kha nhéo lên mặt cô một cái: “Nhớ lấy, cho dù như thế nào cũng không được phép bỏ xuống.”


Sau khi xuống xe, Từ Kha còn đi cùng cô thêm một đoạn đường nữa, cho đến khi đứng trước cửa khoa kiểm tra thì mới dừng lại, lấy áo khoác trên người cô xuống.


Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh của cô, lại không nhịn được nhéo thêm một cái nữa, sau đó mới để cô đi theo nhân viên nghiên cứu đi vào.


Chờ khi cô biến mất trong tầm mắt của anh thì Từ Kha mới nhìn các mẫu vật nghiên cứu ở hai bên.


Bất cứ thi thể nào ngâm trong formalin ở đây cũng đủ khiến cô kinh hãi đến mức trực tiếp biến thành hình dáng của con mèo Xiêm.


Có yêu quái gương mặt quái dị, trong mắt lộ ra sự hung dữ, lúc này đã bị mổ bụng.


Có yêu quái cười rất bình thản, nhưng toàn bộ tay chân đã bị chặt ra.





Nguyễn Nặc bị đưa lên một bàn mổ lạnh như băng, có một nữ nhân viên nghiên cứu đỡ cô đi vào bên trong.


“Cô Nguyễn, đi lên rồi nằm xuống đi, vì để giảm bớt đau đớn lát nữa tôi sẽ tiêm thuốc mê cho cô, sau đó mới tiến hành kiểm tra.” Cô ta nói chuyện cũng lạnh lùng như một cái máy.


Nguyễn Nặc gật đầu một cái.


Đoạn này trong truyện tranh là phân cảnh đen tối nhất.


Rất nhanh, cô cũng đã cảm giác được cánh tay mình bị miếng bông nhúng cồn bôi lên, sau đó mũi kim tiêm lạnh như băng liền đâm vào.


Trước khi mất đi cảm giác, cô bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Từ Kha.


Cũng đau khổ giống như vậy.


Khi Từ Duy Du và Sở Từ đuổi đến, chỉ nhìn thấy Từ Kha đang đứng ngẩn người ở hành lang nhìn những mẫu vật thí nghiệm.


Trương Nghiên bị người của Sở Từ trông chừng.


Cả đám nhà báo ở bên ngoài kia cũng bị Từ Kha cưỡng chế đưa đến cửa viện nghiên cứu cùng chờ đợi kết quả.


“Tấm lưới bày ra cho Trương thị đã được thu lại rồi.” Sở Từ nhìn theo ánh mắt của Từ Kha, khi tầm mắt chạm đến yêu quái bị chia năm xẻ bảy kia thì thấy rợn hết cả người.


Ở thế giới này không cho phép yêu quái tồn tại. Điều này luôn theo anh từ nhỏ đến lớn, Sở Từ còn biết thậm chí Từ Kha cực kỳ ghét yêu quái.


Thường ngày, anh im lặng không nói đến chuyện của yêu quái và còn từng chán ghét yêu quái như vậy, tại sao bỗng nhiên lại thay đổi cái nhìn?


Sở Từ hé miệng, muốn hỏi gì đó nhưng lại bị Từ Duy Du bên cạnh vỗ vỗ vào vai ngăn lại.


Chờ đợi vẫn luôn rất dài. Qua ba giờ đồng hồ, cuối cùng thì cửa của khoa kiểm tra cũng mở ra.


Nữ nhân viên nghiên cứu đi ra, gỡ khẩu trang trên mặt xuống, đưa báo cáo trong tay cho Từ Kha: “Cô ấy là người.”


“Ừm.”


Từ Kha lặng lẽ nhận lấy, sau đó chuyển qua cho Từ Duy Du, tự mình đi vào phòng kiểm tra.


Từ Duy Du biết, bây giờ bề ngoài của anh càng tỉnh táo thì nội tâm lại hoàn toàn ngược lại, đã đến bên bờ vực của lửa giận rồi, tốt nhất là không nên quấy rầy.


Từ Kha đi đến bên cạnh bàn mổ, thấy Nguyễn Nặc vẫn đang hôn mê, anh lấy áo choàng đắp lên người cô, bế ngang cô đi ra khỏi phòng kiểm tra.


Những nhà báo bị ép đứng ở cửa đã bị lạnh cóng vì gió thổi, thấy Từ Kha đi ra ngoài lại run lên lẩy bẩy, bọn họ sớm đã thủ tiêu hình và video ban nãy vừa mới quay chụp được, tránh rước họa vào thân.


Trương Nghiên đang bị người của Sở Từ giữ lại trước cửa sở nghiên cứu. Cô ta trợn to mắt nhìn một màn trước mặt này.


Tại sao, người phụ nữ này rõ ràng là không điều tra được thân thế, vậy mà vẫn còn có thể đi ra khỏi sở nghiên cứu.


Sau khi các nhà báo thấy Từ Kha đi ra ngoài thì không dám nhúc nhích, đáy lòng âm thầm mắng Trương Nghiên, nếu như không phải là cô ta báo cáo láo thì bọn họ cũng không phải đứng đây chịu tội, bây giờ lại còn đắc tội với tổng giám đốc Từ nguy hiểm nữa chứ.


Từ Kha cũng chẳng thèm nhìn bọn họ đã trực tiếp đi lên xe, tài xế không dám thất thần, chờ anh đóng cửa xe lại thì lập tức lái xe đi.


Từ Duy Du và Sở Từ chậm rãi đi ra từ sở nghiên cứu.


Từ Duy Du đi đến trước mặt Trương Nghiên, khóe miệng hơi nhếch lên, lấy bản báo cáo trong tay kia mạnh mẽ đập lên mặt cô ta: “Cô ấy là người.”


Những vệ sĩ sau lưng Trương Nghiên được Sở Từ ra hiệu thì buông tay ra để cô ta ngã nhào xuống đất, liếc nhìn tập tài liệu trong tay kia.


“Không thể nào, không thể nào…” Cô ta liều mạng lắc đầu.


Từ Duy Du nâng cằm cô ta lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng nói cũng đủ để cho những nhà báo xung quanh có thể nghe rõ: “Dựa vào cô mà cũng muốn đào được tài liệu về người của nhà họ Từ ư?”


Các nhà báo nghe được lời này của Từ Duy Du thì trong lòng rét run, đều dùng ánh mắt oán hận nhìn Trương Nghiên.


Sở Từ đứng phía sau Từ Duy Du lặng lẽ nhìn cô ta.


Từ Kha ôm thật chặt cô gái đang nằm trong ngực mình, sau ba giờ làm kiểm tra thì dường như sắc mặt cô càng tái nhợt hơn, ngay cả môi cũng mất đi màu sắc.


Anh đưa tay xoa nhẹ lên mặt cô: “Em yên tâm đi, những người ức hiếp em, tôi sẽ không tha cho một ai cả.”





Khi Nguyễn Nặc tỉnh lại thì cô vẫn đang ngủ trong lòng Từ Kha giống như ngày thường. Ngón tay cô hơi giật giật, đau, toàn thân đều rất đau.


Cũng không biết ngày hôm qua nhân viên nghiên cứu đã tiêm bằng kim gì cho cô, bây giờ cô chỉ cần hơi cử động một chút thôi là đã khiến cho toàn thân cũng đau đớn theo rồi.


Động tác của cô không lớn, nhưng Từ Kha vẫn cảm nhận được, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn thẳng vào cô.


Thường ngày đối mắt không ít lần, trước kia mỗi lần như vậy là cô lại muốn trốn tránh tầm mắt của anh, nhưng lần này cô mở mắt ra, cô không trốn nữa.


Bởi vì anh sớm đã nắm chặt lấy gáy cô, ép cô nhìn mình.


“Tôi không phải là người sao?” Nguyễn Nặc cho rằng mình chết chắc rồi, không ngờ bây giờ lại giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.


“Khi ở trên xe tôi đã nói em là người, em không tin tôi hả?”


Nguyễn Nặc đọc được sự không vui từ trong mắt anh, muốn tức giận với cô nhưng vẫn hỏi vấn đề này.


“Từ Kha, tôi đã trở lại rồi.”Nguyễn Nặc không để ý đến sự đau đớn trên cơ thể, chủ động ôm lấy anh.


“Mèo của tôi, ngoại trừ ở bên cạnh tôi thì còn có thể ở đâu được cơ chứ.” Anh nói giống như đây là chuyện hiển nhiên.


Quả nhiên chỉ ba giây sau, anh lại độc miệng trở lại, nhưng Nguyễn Nặc nghe mà lòng thấy ấm áp.


Chỉ là, bây giờ lại có một chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của cô: “Từ Kha, tại sao quần áo của tôi lại bị đổi?”


Hôm qua cô mặc bộ lễ phục màu đỏ đô, bây giờ lại đổi thành quần áo ngủ rồi.


“Tối hôm qua cả người em bẩn thỉu như vậy, em nghĩ tôi sẽ để cho em nằm trên giường tôi chắc?” Từ Kha chê bai nhìn cô một cái.


Nguyễn Nặc biết, đúng là Từ Kha có tính sạch sẽ, nhưng trọng điểm cô hỏi không phải nằm ở đây: “Vậy.. là ai thay quần áo cho tôi.”


“Tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK