• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45


Lâm Tiểu Di là người Duy Du sắp xếp cho cô, không cần nói đến quan hệ của Duy Du và Từ Kha, chỉ cần nhìn vào mức độ săn sóc thường ngày của chị ấy với mình thì cũng sẽ không cố ý gài bẫy cô.


Còn nhớ sau lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc gương đáng sợ kia rồi biến thành mèo, Duy Du luôn gác lại công việc để đích thân tới gặp cô, cho nên chị ấy hẳn là không biết Lâm Tiểu Di đang làm những gì.


Hóa ra người cô nên đề phòng nhất lại chính là người thân cận nhất, Nguyễn Nặc im lặng thở dài một hơi, trong lòng có chút vui mừng, vừa rồi cô đã nhờ Tiểu Di giúp cô chú ý xem có ai đến vị trí của mình trong phòng thay đồ sau khi cô rời đi không, bây giờ đã không cần nữa rồi.


Nhưng cô vẫn nghi ngờ một chỗ, mình là Lâm Tiểu Di không thù không oán, tại sao lại đột nhiên muốn đến hại cô, hơn nữa hình như là còn biết được nhược điểm của cô, khi bị sợ hãi thì sẽ biến thành mèo Xiêm La.


Nếu chỉ dựa vào khoảng thời gian ít ỏi mà hai người sống chung thường ngày thì hiển nhiên là không thể nào bị cô ta đoàn ra dễ dàng như vậy được.


Như vậy thì chỉ có thể là người mà Lâm Tiểu Di đang nói chuyện điện thoại kia.


Nguyễn Nặc cắn răng, từ từ vặn chốt cửa ra, bình tĩnh đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Di đang nói chuyện. Hình như cô ta chỉ chú tâm vào nội dung cuộc điện thoại, nghiêng người không chú ý đến có người đứng bên cạnh, cô ta vẫn cứ tiếp tục thảo luận.


“Lần này tôi sẽ không giúp cô làm nữa.” Lâm Tiểu Di cắn răng nghiến lợi nói, bàn tay nắm chặt lại, dường như nếu làm như vậy thì có thể để cho niềm tin của cô ta càng thêm kiên định hơn.


Nguyễn Nặc mở vòi nước, cứ để mặc cho dòng nước trong suốt xối qua tay mình. Thời tiết đúng thật là rất lạnh, khiến cả nước cũng biến thành nước đá, tay cô đã dần dần đỏ lên.


Nhưng cô hoàn toàn không phát hiện ra, đặt hết sự chú ý lên Lâm Tiểu Di đang gọi điện thoại ở bên cạnh.


Cũng không biết đối phương nói gì mà khiến Lâm Tiểu Di im lặng một hồi lâu.


“Được, tôi đồng ý với cô, đây là lần cuối cùng.” Sự kiên định của Lâm Tiểu Di cuối cùng cũng tan rã sau khi bị đối phương uy hiếp, dụ dỗ một hồi.


Khóe miệng Nguyễn Nặc lộ ra nụ cười châm chọc. Cô thật là tò mò đối phương đã dùng điều kiện gì mà lại khiến cho Lâm Tiểu Di thay đổi nhanh như vậy.


Nguyễn Nặc lấy một cái khăn giấy bên cạnh rồi lau sạch tay, nhân tiện đoạt luôn điện thoại bên tai của Lâm Tiểu Di.


Mới đầu Lâm Tiểu Di còn ngơ người không hiểu gì, nhưng sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Nặc, nhất thời cũng không dám cử động nữa. Biểu cảm trên mặt cô ta lập tức cứng đờ, ngay cả bàn tay vốn dĩ muốn đưa về phía Nguyễn Nặc để cướp lại điện thoại cũng dần dần phát run.


“Nếu như cô làm tốt thì đây là việc cuối cùng mà tôi nhờ cô làm, tôi đảm bảo.” Người ở đầu dây bên kia vẫn đang nói chuyện.


Từ đầu đến cuối Nguyễn Nặc cũng chỉ mỉm cười, yên lặng nghe, mắt nhìn thẳng vào người Lâm Tiểu Di trước mặt, bây giờ chuyện xấu của cô ta bị bại lộ, vẻ mặt kinh hoảng, không nói được lời nào.


Mà qua câu nói ban nãy của người ở đầu dây bên kia, Nguyễn Nặc đã có thể đoán được chủ nhân của giọng nói đó, chính là Ôn Nhã.


Quyển truyện tranh này phát triển xoay quanh Ôn Nhã, nếu như không phải chính tai nghe được thì Nguyễn Nặc cũng sẽ không tin tưởng một người được xây dựng theo hình ảnh dịu dàng, hiền lành như Ôn Nhã sẽ uy hiếp người khác đi hãm hại cô.


“Sao vậy, muốn đổi ý hả?” Không nghe được câu trả lời của đối phương nên ngữ điệu của Ôn Nhã hơi không vui, giọng nói cũng trầm xuống, khác xa so với giọng nói ôn tồn, lời nói nhỏ nhẹ thường ngày.


“Không đổi ý.” Nguyễn Nặc lạnh lùng nhận lời cô ta: “Cô Ôn à, cô còn muốn xem tôi làm gì nữa không, hay là nói ra hết một lần luôn đi.”


Ôn Nhã ngẩn người, dường như không dám tin kế hoạch của mình lại bị vạch trần ngay trước mặt như vậy, nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại: “Tôi muốn nhìn thấy cô ngã từ trên mây xuống đáy cốc.”


Nguyễn Nặc không dám tin Ôn Nhã sẽ ghi hận cô như vậy, rõ ràng là các cô cũng chưa đụng chạm gì cả: “Tại sao cô lại ghi hận tôi như vậy?”


“Tại sao?” Ôn Nhã cười nhạt một tiếng: “Nào có nhiều tại sao như vậy. Tôi cũng rất muốn biết tại sao cô có thể ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng khi đã cướp đi mọi thứ của tôi như vậy.”


Dưới ngòi bút của cô ta thì Ôn Nhã hoàn toàn chính là một đóa hoa trắng nhỏ lương thiện, nhưng chính bản thân cô ta lại không phải vậy nên Ôn Nhã là dáng vẻ lý tưởng nhất của cô ta. Từ sau khi cô ta xuyên qua cuốn truyện tranh mình vẽ, vẫn cho rằng có thể hưởng thụ sự ôn nhu của nam chính do cô ta tạo nên, còn có cả cảm giác sao trăng vây quanh kia nữa, đáng tiếc lại chẳng có cái nào cả.


Mà những thứ này lại hoàn toàn đưa hết cho con mèo Nguyễn Nặc này, cô ta không cam lòng.


Toàn bộ những nhân vật trong truyện đã bị hủy hoại, còn có cơ hội mà vai chính nên có nữa, tất cả đều là của Nguyễn Nặc, cô dựa vào gì mà lấy được những thứ này.


Ôn Nhã nắm chặt cây son vừa mở ra trong tay, không tiếc để nó bị đứt gãy trong tay mình, trong lòng bàn tay cô ta giống như là bị nhuốm máu đỏ tươi vậy.


Nguyễn Nặc lẳng lặng nghe Ôn Nhã nói, chính bản thân cô cũng biết, sau khi xuyên sách thì thế giới này đã biến đổi rồi, có lẽ là cô thật sự đã mang đến bước ngoặt chuyển tiếp cho thế giới này, nhưng cô không cảm thấy mình đã cướp đi cái gì của Ôn Nhã cả. Ôn Nhã yêu Từ Lẫm thì anh ta vẫn ở bên cạnh cô ta như cũ, chỉ là thưởng thức của Từ Duy Du thì cô không thể nắm bắt được.


“Ôn Nhã, tôi không lấy thứ gì của cô cả.” Nguyễn Nặc nói chắc chắn, nhưng trong lòng lại nghi ngờ, tại sao Ôn Nhã lại cho rằng cô cướp đồ của cô ta, hình như cô ta vốn dĩ cũng biết kết cục của câu chuyện, biết hết mọi tình tiết ở đây.


“Không sao, Nguyễn Nặc, tôi sẽ lấy lại từng thứ từng thứ một.” Bỗng nhiên Ôn Nhã lại bình tĩnh lại rồi nói ra những lời này, đưa tay lên liếc nhìn qua màu đỏ trong lòng bàn tay mình, cô ta không chỉ phải đoạt lại những thứ thuộc về mình, còn muốn khiến Nguyễn Nặc phải thân bại danh liệt.


Nguyễn Nặc còn chưa kịp đáp lại thì Ôn Nhã đã cúp điện thoại.


Nghe âm thanh tút tút truyền đến trong loa, Nguyễn Nặc thờ dài một hơi, trở thành kẻ địch của nữ chính trong truyện tranh cũng là chuyện khó đây.


“Nguyễn Nặc.” Lâm Tiểu Di sợ hãi nhìn Nguyễn Nặc, trong lòng nghĩ nếu như cô nói chuyện này cho Từ Kha, vậy thì xong đời rồi, cô ta không nên bị ma ám mà muốn Ôn Nhã cho cô ta khoản tiền kia, nhưng nếu như không làm vậy thì món nợ do cô ta mua những thứ xa xỉ kia cũng không trả nổi.


Nguyễn Nặc lãnh đạm liếc mắt nhìn cô ta: “Đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, cô đâu cần phải sợ đến mức này.”


Lâm Tiểu Di nghe được lời này của Nguyễn Nặc thì yên lòng lại, dù sao thì bình thường khi ở chung với Nguyễn Nặc, cảm thấy cô là một người thân thiện, vô cùng dễ gần: “Cảm ơn Nguyễn Nặc.”


Cuối cùng thì Lâm Tiểu Di cũng khẽ mỉm cười, Nguyễn Nặc nhất định là còn có thể chấp nhận cô ta.


“Tôi sẽ nói với Từ Duy Du, cô không thích hợp với công việc này. Bảo chị ấy đổi một người trợ lý khác cho tôi.” Nguyễn Nặc lạnh lùng nói: “Đến lúc đó chị ấy sắp xếp công việc gì cho cô thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.”


“Cái gì?” Bây giờ Lâm Tiểu Di mới biến sắc, làm trợ lý cho Nguyễn Nặc có lương cao, phúc lợi tốt, đây là cơ hội mà cô ta cố gắng nhiều năm ở công ty mới có được, làm sao lại nói bỏ là bỏ được.


Dựa vào quan hệ của Nguyễn Nặc và tổng giám đốc Từ thì thay đổi công việc cho cô ta là một việc vô cùng đơn giản, nói không chừng ngay cả cơ hội ở lại Châm Duyệt cũng không có.


“Nguyễn Nặc, em đã làm trợ lý cho chị lâu như vậy rồi, chị không thể không để ý đến một chút tình cảm nào như vậy được.” Lâm Tiểu Di bày ra vẻ mặt oan ức, chẳng qua là chỉ bị dù dọa một chút thôi, cũng không cần trừng phạt mạnh tay như vậy, cô lại cứ làm quá lên.


“Lâm Tiểu Di, từ khi cô trợ giúp Ôn Nhã hại tôi thì cô cần phải nghĩ đến kết cục này rồi. Tôi không có cách nào tha thứ cho cô, nói thẳng với Từ Duy Du là cô không thích hợp đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi rồi.” Nguyễn Nặc đẩy điện thoại vào trong ngực cô ta, sau đó đi ra khỏi phòng vệ sinh.


Cô chỉ vừa lên đăng đàn ấm ức đã gặp phải nhiều chuyện như vậy rồi.


Những vệ sĩ Từ Kha sắp xếp chỗ cô đều đang đứng chờ cô ở bên ngoài, Nguyễn Nặc mới vừa ngẩng đầu lên đã cảm thấy không đúng, tại sao bây giờ vẻ mặt của hai nữ vệ sĩ này lại nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cũng đồng loạt nhìn chằm chằm vào sau lưng cô.


Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Nặc đã được một người trong những nữ vệ sĩ của cô kéo ra, tránh thoát khỏi sự tấn công của Lâm Tiểu Di.


Một nữ vệ sĩ khác tiến lên, dễ dàng bắt lại Lâm Tiểu Di, đè ngã cô ta xuống đất.


Nguyễn Nặc nhìn nữ vệ sĩ mới vừa kéo cô ra với vẻ cảm ơn, sau đó xoay người lại đi đến chỗ Lâm Tiểu Di: “Hình như người không để ý đến tình cảm là cô mới phải, hoàn toàn chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân. Nếu như tôi tiếp tục giữ cô lại bên cạnh thì có phải sẽ lại phản bội tôi chỉ vì một khoản tiền khác không? Tôi sẽ không cho cô cơ hội này đâu.”


Bây giờ trên mặt Lâm Tiểu Di đã không còn sự đáng thương như vừa rồi nữa, ngược lại giống như một phần tử xấu xa đang vùng đường, thể hiện ra biểu cảm tự bản thân cho rằng dọa người nhất: “Nguyễn Nặc, không có người chống lưng cho cô thì cô chẳng là cái thá gì cả.”


Nguyễn Nặc quay đầu đi, không nhìn cô ta nữa. Nữ vệ sĩ hiểu ý đưa người đi.


Còn đưa người đi đến chỗ nào thì Nguyễn Nặc không biết, cô cũng chẳng quan tâm. Bọn họ là người của Từ Kha nên sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.


Cô đứng ở hành lang chỗ đón gió, bị gió lạnh thôi một hồi rồi mới trở về.


Dù trên người có ấm áp hơn đi nữa thì cũng không ấm đến trong lòng cô được.


Lần đầu tiên cô biết, hóa ra ở trong bóng tối lại có nhiều người đang chờ đợi để xem trò hề của cô, chờ cô mất hết tất cả như vậy.


Thế giới này thật là phức tạp.


Cô thật sự có thể sống mà đi tiếp sao?


Khi Nguyễn Nặc đang ngồi ngẩn người trên ghế dài, Ninh Tiên Du đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, cô ta vừa mới quay xong một cảnh, bây giờ mới hiếm khi rảnh rỗi.


“Ban nãy vẫn còn rất vui vẻ mà, sao bây giờ lại là vẻ mặt muốn khóc này vậy?” Ninh Tiên Du là một người phụ nữ xinh đẹp, diễn xuất lại nghiêm túc, để lại ấn tượng rất tốt. Còn tốt hơn nhiều so với một người đã nhiều tuổi, không có gì đột phá về kỹ năng diễn xuất, trong lòng chỉ biết thầm than phiền về những thứ chưa vừa ý.


Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Đột nhiên tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ khá lên nhiều rồi.”


“Quả nhiên, phụ nữ đều thay đổi rất nhanh.” Ninh Tiên Du nói một cách cởi mở: “Tôi không khuyên cô suy nghĩ đến những chuyện khiến cô không vui, bởi vì một lát nữa nó sẽ trở thành trở ngại của chúng ta, bạn thân của tôi thì mỗi ngày đều phải cười lên mới được.”


Dĩ nhiên Nguyễn Nặc biết bạn thân là ở trong phim, nên sau đó đã gật đầu ngay: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ diễn thật tốt.”


“Vậy là được rồi, cô đi dặm phấn lại trước đi, rất nhanh sẽ đến cảnh của chúng ta đó.” Ninh Tiên Du đứng lên, lười biếng vươn vai.


“Được.” Nguyễn Nặc sờ sờ lên khóe mắt, phát hiện không biết từ lúc nào mà mắt cô đã ươn ướt rồi.


Cảnh diễn hôm nay của Nguyễn Nặc vô cùng nhiều, thẳng đến ba giờ rạng sáng thì đạo diễn mới đóng máy.


Nguyễn Nặc lên tiếng chào hỏi với mọi người xong thì đứng dậy chuẩn bị trở về khách sạn.


Cô bất giác liếc nhìn điện thoại thì mới phát hiện ra đã muộn như vậy rồi, vốn đang định bước nhanh chân hơn,


Nhưng cô còn chưa kịp đi được bao xa thì bỗng nhiên lại bị người chặn lại rồi bế cô lên, Nguyễn Nặc mơ hồ nhìn về phía người đang bế cô kia: “Từ Kha.”


Chương 46


“Mệt không?” Xuyên qua ánh trắng yếu ớt, Từ Kha cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ bé của người trong ngực, mắt tràn đầy tia máu.


Thể lực cô vẫn luôn không được tốt, khi cô còn là méo Xiêm thì anh đã biết, công việc bây giờ lại làm đến trễ như vậy, hẳn là cô sớm đã mệt mỏi lắm rồi.


Nguyễn Nặc không dám giấu giếm cái gì khi ở trước mặt anh, khẽ gật đầu một cái, mắt lim dim để mặc anh bế mình về khách sạn.


Con mèo ngốc lần này đã có kinh nghiệm rồi, không nghĩ đến việc giải thích gì cả, Từ Kha đứng trong thang máy, vừa cúi đầu là có thể thấy khuôn mặt nhỏ điềm tĩnh khi ngủ say như mèo con của cô, cánh môi màu hồng phấn là nơi mềm mại nhất, khiến anh không nhịn được mà muốn tàn phá một phen. Nhưng khi ánh mắt chạm đến một vòng màu xanh nhạt dưới vành mắt kia thì lại không đành lòng nữa.


Hôm nay người đi theo bên cạnh Nguyễn Nặc đã báo cáo tình hình lại cho anh, những thứ nên xử lý thì đã được xử lý ổn thỏa rồi, vốn dĩ là nể mặt Từ Lẫm nên anh mới đối xử tương đối khách khí với Ôn Nhã, xem ra bây giờ không cần nữa rồi


Sau khi Từ Kha bế Nguyễn Nặc trở về phòng khách sạn thì phát hiện cô đã ngủ say từ lâu, vì vậy dứt khoát ôm cô ngồi trên ghế sô pha luôn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của cô, giọng nói trầm thấp lại mang theo chút cám dỗ: “Nếu còn không đứng lên tự mình đi tắm thì anh có thể làm giúp.” Ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Không tính phí.”


Nguyễn Nặc lập tức hé mắt ra, đôi mắt mông lung, mơ màng nhìn anh, cánh môi màu hồng phấn hơi mím lại, khi nói chuyện còn mang theo chút âm mũi: “Để em tự làm đi.”


Dứt lời cô ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng đẩy ngực anh ra, ngước mắt liếc nhìn cái khẩu trang anh đang đeo, đưa tay tháo ra giúp anh, khoảng cách giữa mặt anh và Nguyễn Nặc gần sát nhau, không thể không nói khuôn mặt của người đàn ông trước mặt này thật là hoàn mỹ, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng không tìm thấy được khuyết điểm, hơn nữa lại còn có gia thế của anh, chẳng trách lại có lớp lớp những người phụ nữ liên tục không ngớt muốn bám lên người anh đến vậy.


Từ Kha vốn dĩ chưa từng có ý nghĩ muốn ức hiếp cô vào lúc này, nhưng cho dù là một ánh mắt vô ý của con mèo ngốc này cũng sẽ khiến anh thất thần, cúi đầu xuống hung hãn hôn lên môi cô.


“Ưm.” Nguyễn Nặc vô lực nắm lấy bả vai anh, nhưng anh không nóng bỏng như trước kia nữa, mà chỉ là dán môi lên môi của cô, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn cô chăm chú.


“Đi tắm nhanh rồi còn ngủ.” Từ Kha ẩn nhẫn nói.


Nguyễn Nặc vội vàng gật đầu một cái, nhảy xuống từ trên người anh, đi đến tủ quần áo lấy quần áo rồi chạy vào trong phòng tắm.


Buổi tối khi đóng phim thì thói quen của mèo lại đến, cô muốn ôm Từ Kha, vì không để cho người khác phát hiện ra sự khác lạ của cô nên cũng may là cô đã chuẩn bị một cái gối ôm khi cô nằm ngủ, như vậy thì mới có thể che giấu sự lúng túng lúc đó của cô.


Aiz, cuộc sống không có Từ Kha thật là khó khăn.


Ngâm mình trong làn nước ấm áp, toàn thân Nguyễn Nặc cũng dần ấm lên, hôm nay là lần đầu tiên cô quay phim với thời gian dài như vậy, dù rất mệt mỏi, nhưng đây là công việc cô yêu thích, có khổ hơn nữa thì cũng có lòng tin có thể chịu đựng mà bước tiếp.


Nguyễn Nặc chỉ chừa lại nửa cái đầu ở bên ngoài, ngay cả chóp mũi cũng ngụp trong nước, từ từ thở ra bong bóng.


Khi không khí trong phổi dần dần cạn kiệt thì trong đầu Nguyễn Nặc lại hiện ra hình ảnh của bác sĩ Lục, lần này cô chịu đựng cơn khó chịu khi thiếu dưỡng khí, nhắm mắt lại cố gắng hồi tưởng những hình ảnh có liên quan đến bác sĩ Lục.


Đáng tiếc là trong đầu vẫn trống rỗng như cũ, dường như đoạn ký ức này chỉ xuất hiện vào những lúc tính mạng cô đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.


Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên, rời khỏi làn nước, lầm bầm lầu bầu: “Cũng không thể chỉ vì một đoạn ký ức vụn vặt mà ngay cả tính mạng mình cũng không để ý được.”


Ngay sau đó cô rời khỏi bồn tắm, mặc áo choàng vào, vệ sinh cá nhân xong rồi mới rời khỏi phòng tắm, khi cô vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì mới phát hiện Từ Kha đã sớm tắm xong, đang ngồi sấy tóc rồi. Hóa ra phòng trong khách sạn này có hai phòng tắm.


Từ Kha nhìn thấy mái tóc vẫn còn nhỏ nước của Nguyễn Nặc, vẫy vẫy tay ý bảo cô đến đây.


Nguyễn Nặc nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh, để mặc anh sấy tóc cho mình, tay không tự chủ được mà kéo kéo quần áo của anh, dùng nó để ức chế xúc động muốn ôm anh.


Nhìn ngón tay thon dài của cô đang kéo vạt áo mình, ý cười bên khóe miệng Từ Kha càng sâu hơn: “Mèo ngốc gần đây càng ngày càng dính người.”


Nghe thấy anh nói bên tai mình như vậy, ngay cả lỗ tai Nguyễn Nặc cũng đỏ ửng lên, đây rõ ràng chính là con mèo Xiêm La dính người, cô vô tội bị ảnh hưởng, câu nói “Em không có.” kia đang định ra khỏi miệng thì môi đã bị anh chặn lại rồi.


“Ngủ ngon.”


Từ Kha tắt máy sấy trong tay, để qua một bên, bế cô lên, nhẹ nhàng đặt trên giường.


Nguyễn Nặc quả thật là rất mệt mỏi, đang định chui vào trong chăn để ngủ nhưng cô còn chưa kịp làm ra động tác gì thì đã bị Từ Kha kéo vào bên cạnh, tựa đầu trên đùi anh.


“Làm sao vậy?” Nguyễn Nặc mơ mơ màng màng nói, tối mai mới có cảnh quay của cô nên bây giờ muốn đi ngủ trễ một chút nữa được.


“Em quên thoa kem dưỡng da mặt rồi.” Nói xong anh anh cầm lấy lọ toner và lotion ở trên tủ đầu giường, từ từ đổ vào lòng bàn tay mình, sau đó lại nhẹ nhàng chấm chấm lên mặt Nguyễn Nặc.


Cảm giác được trên mặt mình có chất lỏng dinh dính, Nguyễn Nặc nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy Từ Kha đang nghiêm túc thoa lotion và toner cho cô.


“Sau khi em tẩy trang thì da có hơi ửng đỏ.” Từ Kha giải thích. Ngày thường cô không cần trang điểm, da lại rất mềm mại, những loại mỹ phẩm kia gây rất gây hại cho da, chú ý một chút cũng tốt.


“Ừm.” Nguyễn Nặc gật đầu một cái, nhìn đôi mắt chuyên chú của anh, trong lòng có hơi do dự xem có nên nói cho anh biết là toner và lotion không được trộn lẫn với nhau hay không.


Thấy dáng vẻ do dự của Nguyễn Nặc, Từ Kha hỏi: “Muốn nói gì thì cứ nói đi.”


Nguyễn Nặc cắn cắn môi, bị anh phát hiện rồi, dùng ngón tay mở đôi môi đang khép chặt của cô, cuối cùng cô cũng không nhịn được nói thẳng: “Từ Kha, toner và lotion không được trộn chung với nhau, phải thoa toner lên trước rồi mới tới lotion.”


Nguyễn Nặc có thể thấy rõ động tác của Từ Kha ngừng lại, sau đó ngồi dậy, nhận lấy toner và lotion trong tay anh, bôi lên trước mặt anh một lần theo cách dùng thông thường.


Sau khoảng thời gian lúng túng ngắn ngủi, ngược lại Từ Kha nghiêm túc nhìn những mỹ phẩm dưỡng da của cô, trong lòng âm thầm ghi nhớ thứ tự và những điểm quan trọng.


“Nói chung là chỉ có vậy thôi.” Sau khi Nguyễn Nặc thoa mỹ phẩm dưỡng da xong thì dừng động tác trong tay lại, leo lên giường ngồi xuống bên cạnh anh, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức cách đó không xa, giả vờ không vui nói: “Cũng đã giờ này rồi mà còn chưa đi ngủ, ngày mai anh còn phải đi làm nữa đó.”


Từ Kha nghe thấy cô dùng giọng điệu của nữ chủ nhân để nói chuyện vô cùng lọt tai, cúi đầu nhẹ nhàng chạm lên môi cô một cái, rời khỏi rất nhanh, hai tay ôm lấy cô, để cô nằm xuống giường, sau đó nằm ngửa xuống bên cạnh cô, tay lần mò công tắc bên cạnh, tắt đèn bên trong phòng, mọi thứ xung quanh đều chìm vào bóng đêm.


“Ngủ ngon.”


Nguyễn Nặc an tĩnh vùi vào trong ngực anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.


Sáng ngày hôm sau khi thức dậy, Từ Kha ở bên cạnh đã dậy đi làm rồi, Nguyễn Nặc trở mình, đưa tay với lấy điện thoại di động ở tủ đầu giường.


Sau khi mở máy lên thì phát hiện cuộc gọi nhỡ từ Từ Duy Du, vì vậy cô đã gọi lại.


“Duy Du, xin lỗi, bây giờ em mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của chị.” Khi Nguyễn Nặc nói chuyện thì mang theo chút áy náy.


“Cũng không có chuyện gì cả.” Từ Duy Du nói với vẻ bình thản, nhẹ nhàng: “Có người chụp được ảnh Từ Kha đang bế người khác, cũng đã bán cho tòa soạn rồi. Nói là em tìm kim chủ, được bao nuôi rồi.”


Ngược lại Nguyễn Nặc rất tức giận. Cô vẫn luôn nghĩ rằng mình không có tên tuổi nên sẽ không bị người khác chú ý đến, ở nơi công cộng cũng sẽ không đắc tội với ai cả, không ngờ hóa ra là cô đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi.


“Em xin lỗi.” Nguyễn Nặc nhanh chóng kiểm tra. Một khi những hình ảnh kia bị lộ ra ngoài thì người khác sẽ phát hiện ra quan hệ của cô và Từ Kha. Cô không sợ những lời nói phỉ báng bịa đặt kia, mà là lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến Từ Kha. Tổng giám đốc của tập đoàn Quân Việt và một minh tinh tuyến mười tám không có thân phận, cũng chẳng có hậu thuẫn.


“Em không cần phải xin lỗi bất kỳ ai cả.” Từ Duy Du nói: “Thật ra thì buổi sáng chị cũng đã nói với Từ Kha rồi, công bố hay là giấu diếm thì đều do em quyết định. Nguyễn Nặc, em đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, với tư cách là bà chủ của em thì chị hy vọng tốt hơn hết là em nên giấu giếm chuyện tình cảm của mình. Dĩ nhiên, Từ Kha lại càng muốn tuyên bố quan hệ của hai người với công chúng bên ngoài.”


“Vậy nếu như mọi người biết quan hệ giữa em và Từ Kha thì có gây ra ảnh hưởng gì tới anh ấy không?” Cuối cùng Nguyễn Nặc cũng hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình.


“Đương nhiên là có rồi.” Từ Duy Du cười nói: “Đến lúc đó những người phụ nữ có ý đồ muốn gả vào nhà họ Từ kia sẽ giảm xuống đáng kể, sẽ khiến nó nhẹ nhõm hơn nhiều.”


Nguyễn Nặc bật cười. Vốn dĩ nhà họ Từ có căn cơ vững chắc, hơn nữa với năng lực quản lý của Từ Kha thì sao cô lại nghĩ rằng chỉ với một nhân vật nhỏ bé như mình sẽ gây ra ảnh hưởng cho anh được cơ chứ.


“Duy Du, công bố đi, em nghĩ anh ấy cũng nhất định muốn công bố quan hệ của hai chúng em.” Như vậy thì khi cô xuất hiện trong tầm mắt của công chúng cũng sẽ đóng con dấu thuộc về Từ Kha, đây chính là mong muốn của anh.


“Được.” Dường như Từ Duy Du cũng đã sớm đoán ra được câu trả lời của Nguyễn Nặc, trực tiếp nói ra kế hoạch tiếp theo: “Chị sẽ bảo Từ Kha thông báo về quan hệ của hai người tin tức ở trên tài khoản xã hội. Nếu như có người hỏi em thì cũng đừng trả lời gì cả…”


Nguyễn Nặc nghiêm túc ghi nhớ lời nói của Từ Duy Du. Chờ sau khi cô cúp điện thoại thì hít một hơi thật sâu, dường như làm vậy thì sẽ giúp cô có thêm động lực, không cần sợ hãi những chuyện phải đối mặt sắp tới nữa.


Sau khi Từ Duy Du cúp điện thoại thì bất đắc dĩ tìm số của Từ Kha, nói với vẻ khinh bỉ: “Thật là tiện nghi cho người đạo diễn vở kịch này đó.”


Nguyễn Nặc thức dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi lại trở về giường ngồi, khi lấy điện thoại di động mở lên để xem Weibo thì bị dọa cho sợ hết hồn.


Chỉ mới có mười mấy phút ngắn ngủi mà cô bỗng nhiên đã lên hot search rồi, thậm chí còn đứng ở vị trí thứ nhất nữa.


Cô mở hot search này ra, phát hiện hot nhất là bài đăng mới nhất trên tài khoản cá nhân Weibo của Từ Kha.


Nội dung chỉ có bốn chữ ngắn ngủi: “Cô ấy rất thích.” Có kèm theo hình ảnh là lắc chân trên chân của cô.


Mà ở phía dưới bài đăng Weibo này của anh còn có một bài đăng khác trên Weibo cũng rất hot, đến từ tài khoản chính thức của công ty giải trí Châm Duyệt, nội dung là bức ảnh chân dung của cô mà Từ Duy Du đã sắp xếp người chụp trước đây, trong đó những tấm hình đó còn có một bức là chụp cận lắc chân trên chân cô.


Thông báo chính thức quá rõ ràng như vậy khiến mặt Nguyễn Nặc có chút nóng lên. Cô đi đến ngồi trên ghế sô pha, mở Weibo của Từ Kha ra rồi đọc những bình luận bên dưới bài đăng kia.


Netizen 1: “Hu hu hu, nam thần đã thông báo chính thức, tôi thất tình rồi, cầu mong sự an ủi.”


Netizen 2: “Anh đã thông báo chính thức rồi, vậy chắc hẳn em trai cũng không còn lâu nữa đâu, chồng à, bao giờ chúng ta cũng công khai tình yêu đây? @Từ Lẫm.”


Netizen 3: “Hóa ra là nam thần thích loại nhan sắc như vậy à, chờ tôi đi một chuyến đến bệnh viện thì lập tức sẽ có một khuôn mặt thuần khiết như thế kia rồi.”


Nguyễn Nặc có chút kinh ngạc, không ngờ Từ Kha không phải người trong giới giải trí, vậy mà Weibo của anh trong nháy mắt đã có nhiều người tương tác như vậy rồi, trong những bình luận đó có không ít người nói cô không xứng với Từ Kha, nhưng khi Nguyễn Nặc nhìn thấy những dòng bình luận này thì trong lòng cũng chẳng có chút gợn sóng nào cả.


Chỉ cần trong lòng cô biết Từ Kha cần mỗi mình cô là đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK