• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Bắt côn trùng


Từ Kha vẫn còn đang ngủ, cho đến khi đầu ngón tay bị móng vuốt của mèo lay động mới từ từ tỉnh lại.


Nhưng anh không mở mắt ra ngay, bởi vì anh rất tò mò không biết con mèo này rốt cuộc muốn làm gì.


Nguyễn Nặc nhớ rằng trong lúc mình mơ mơ màng màng đã bò lên giường của Từ Kha. Tuy rằng quả thực là cô đuối lý, nhưng một nam một nữ ngủ cùng giường, người bị thiệt vẫn nên là cô.


Vì vậy cô muốn đòi một chút bồi thường.


Nguyễn Nặc dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, đưa tay của anh ấn lên màn hình máy tính bảng, máy tính bảng lập tức được mở khóa. Cô thuần thục mở ghi chép ra, sau đó bắt đầu đánh chữ.


Dùng vuốt mèo để đánh chữ thì chỉ có thể đánh từng chữ từng chữ một. Nhưng vì sự bồi thường của mình, cô vẫn kiên nhẫn ấn màn hình.


Z,U,O…


Cuối cùng cô cũng đánh xong một câu.


(Tuy rằng tối qua là tôi tự bò lên nhưng người bị thiệt lại là tôi. Vì vậy có phải anh nên bồi thường cho tôi không? Ví dụ như biến tôi lại thành hình người.)


Viết như vậy có lẽ là đủ khí phách rồi nhỉ? Nguyễn Nặc nghĩ như vậy rồi quay đầu nhìn lại, lại cùng Từ Kha bốn mắt nhìn nhau. Trong phút chốc cô lại trở nên hoảng sợ.


Từ Kha đương nhiên là thấy được chữ mà Nguyễn Nặc viết ở trên màn hình. Anh lật người kéo Nguyễn Nặc vào lòng, sau đó tắt màn hình máy tính bảng đi: “Đừng nghịch, ngủ lúc nữa đi.”


Nguyễn Nặc tuyệt vọng nhìn máy tính bảng bị đẩy đến đầu giường, đó là những chữ mà cô mất rất nhiều thời gian để viết ra, “Ô…”


Từ Kha cảm thấy con mèo này ngây ra thực sự rất đáng yêu, anh xoa xoa đầu nó rồi nói: “Còn làm ồn nữa thì sẽ cắt bớt đồ ăn của cô.”


Nguyễn Nặc lập tức im lặng, làm ra dáng vẻ của mèo ngoan ngoãn ôm lấy gối.


Từ Kha thực sự là buồn ngủ rồi. Lúc anh nhốt con mèo này vào trong nhà, còn mình thì ở trong một căn biệt thự khác vài ngày, bên cạnh không có nó, mỗi đêm anh luôn rơi vào trạng thái mất ngủ.


Hôm nay cuối cùng cũng có thể ngủ bù rồi.


Nguyễn Nặc không dám lộn xộn, dù sao thì quyền sinh sát của cô cũng đều nằm trong tay Từ Kha. Nhưng cô cũng không có tâm trạng mà đi ngủ, chỉ đành chơi với cái đuôi của mình trong tình huống không làm ảnh hưởng đến Từ Kha.


Lúc cô còn ở thế giới cũ cũng rất thích mèo, nhưng bố cô bị dị ứng với lông mèo, vì vậy cũng chỉ có thể nuôi mèo trong những video trên mạng. Cô nhìn thấy có rất nhiều con mèo đều thích chơi với cái đuôi của mình. Hiện giờ chơi thử thì thấy cũng rất thú vị.


Lông của cô trơn nhẵn mềm mượt, móng vuốt nhỏ của cô căn bản là không nắm được nó. Vì vậy lần nào cũng phất đuôi lên thử bắt lấy lông của mình.


Lúc Từ Kha tỉnh lại lần nữa thì thấy con mèo ngốc này đang buồn chán mà chơi với cái đuôi của mình, vậy nên anh nhấc tay đang ôm lấy cơ thể của nó ra.


Nguyễn Nặc bất giác nhận ra Từ Kha lại tỉnh ngủ, vì vậy liền nhanh chóng bò dậy đi đến trước mặt máy tính bảng, bàn chân nhỏ nhắn vỗ vỗ lên màn hình.


“Meo meo meo.” Mở khóa.


Từ Kha sớm đã biết cô đánh xong chữ rồi, cũng đã đoán ra ý nghĩa đại khái của động tác này của cô. Vì vậy anh cầm máy tính bảng lên, mở khóa.


Nguyễn Nặc đi đến, hi vọng rằng sau khi anh nhìn thấy dòng chữ đó thì sẽ lập tức cho mình cách để khôi phục hình dáng con người.


Kết quả anh chỉ nhìn lướt qua một cái: “Muốn bồi thường?”


Nguyễn Nặc vội vàng gật đầu.


Sau đó, Từ Kha mở app mua sắm trên mạng ra, nhập từ khóa ‘thức ăn cho mèo’.


“Muốn ăn vị gì thì tự chọn.”


“Meo?” Cái gì?


Từ Kha bế Nguyễn Nặc đến trước màn hình, ghé sát đến bên tai cô nói: “Mới chỉ một đêm mà đã muốn biết cách biến thành hình người? Không đủ.”


Tên Từ Kha đại biến thái này.


Trong lòng Nguyễn Nặc thầm mắng anh hết lần này đến lần khác, sau đó thò tay mèo ra đánh chữ trên màn hình.


[Hai đêm?]


“Không đủ.”


[Ba đêm. Đây là mức cao nhất rồi]


“Một tuần.”


Nguyễn Nặc do dự một chút. Cứ như thế này thì nếu như cô còn không đồng ý, vậy lần sau chắc anh sẽ đòi lên đến một tháng mất.


[Được rồi.]


Mặc cả với mèo xong, Từ Kha liền vén chăn xuống giường, ra ngoài rửa mặt.


Rất nhanh, Nguyễn Nặc cũng được người làm đưa sang một bên để sửa soạn.


“Dì đã nghe nói chưa, hôm qua con mèo này cào cô Thẩm bị thương, cô ấy khóc cả một đêm. Cho đến khi bà hai quay về, nói chuyện với cô ấy một hồi cô ấy mới chịu nín khóc.” Một cô hầu gái còn trẻ tuổi không kìm được mà buôn chuyện với dì Trần.


Dì Trần nhíu mày. Việc tranh đấu nội bộ của nhà họ Từ chưa bao giờ dừng lại. Bố mẹ của Từ Kha đều đã mất rồi, nhưng em trai của bố anh Từ Mục Vân thì vẫn còn. Bà hai này chính là vợ của Từ Mục Vân, Từ Mục Vân là một kẻ lười biếng, đối với ông ta thì sống được thế nào thì hay thế ấy. Nhưng tính cách của bà hai này thì hoàn toàn ngược lại so với ông ta, mỗi lần quay về đều gây khó dễ cho đứa cháu Từ Kha này của mình.


Thẩm Dư Tinh là đứa con mà bà ta nhận nuôi ở bên ngoài. Hôm qua nếu như không phải đã quá muộn thì chắc chắn bà ta sẽ lại mượn đề tài này để quở trách Từ Kha một phen.


Có điều suốt bao nhiêu năm nay, sự trách mắng của bà ta chưa bao giờ có tác dụng.


“Đây không phải là chuyện mà người làm chúng ta nên thảo luận.” Dì Trần xoa xoa đầu của Nguyễn Nặc rồi nói: “Nhưng mà cô phải cẩn thận. Bà hai có thể vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên người chúng ta.”


Dì Trần biết rằng con mèo này có thể biến thành người, vì vậy nhắc riêng cho cô. Tuy rằng bà mới chỉ chăm sóc cho Nguyễn Nặc vài ngày, nhưng bà vẫn rất có hảo cảm với một cô gái xinh đẹp như vậy.


Nguyễn Nặc dường như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.


Bà hai, Thẩm Vân Nguyệt. Lúc Nguyễn Nặc đọc truyện tranh thấy bà ta xuất hiện thì đều là cực kì ngang ngược bá đạo. Nhưng trong truyện tranh đều miêu tả rằng bà ta có đủ loại bất mãn và chế giễu với nữ chính, không ngờ rằng lại có thể thấy bà ta oán giận với nhân vật phản diện. Đáy lòng Nguyễn Nặc mơ hồ có chút mong đợi.


Có điều, nếu như Thẩm Vân Nguyệt cũng đã xuất hiện thì nam nữ chính chắc cũng sắp lên sàn rồi.


Đến lúc đó Từ Kha sẽ tranh giành nữ chính với nam chính, từ đó sẽ từ bỏ việc trêu chọc con mèo nhỏ đáng thương là cô đây.


Vừa nghĩ đến việc sắp được thoát khỏi bể khổ, Nguyễn Nặc cuối cùng cũng cảm thấy cuộc đời lại có hi vọng.


“Hôm nay cô phải xuống tầng một ăn sáng.” Dì Trần nói. Vừa rồi bà mới nhận được thông báo đưa Nguyễn Nặc xuống dưới thì biết rằng không ổn rồi.


Nhưng con mèo cái gì cũng không hiểu này hình như còn đang rất vui vẻ.


Ai, bà đúng là quá nhọc lòng rồi.


Nguyễn Nặc được dì Trần bế xuống tầng một, đặt trên bàn tròn lớn ở phòng khách. Trước mặt cô có một cái khay tinh xảo đẹp đẽ, bên trên có đặt rất nhiều đồ ăn cho mèo trông rất ngon miệng.


Nhưng khi Nguyễn Nặc bò lên bàn, cô không ăn ngay lập tức mà len lén quan sát những người bên cạnh.


Ngồi ở tay trái của cô là Thẩm Dư Tinh, lúc này mắt của cô ta vẫn còn đang sưng vù. Hiện giờ đối mặt với khóe mắt của Từ Kha thì lại đỏ lên, càng khiến cô ta trông giống một con cá vàng.


Thẩm Nguyệt Vân ngồi ở bên cạnh Thẩm Dư Tinh. Từ khi cô đến đây cho đến khi được đặt lên bàn, ánh mắt của bà ta vẫn luôn đặt trên người cô. Thật đúng là giống như trong truyện, vô cùng kiêu ngạo.


Ngồi bên phải của Nguyễn Nặc là Từ Kha. Anh nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục ăn bữa sáng trên tay.


“Anh họ, đây là sandwich mà em làm, anh nếm thử xem.” Nói rồi, cô ta đẩy sandwich bên tay mình đến trước mặt Từ Kha.


Hai mắt thì cẩn thận quan sát phản ứng của anh.


Từ Kha tiếp tục ăn bữa sáng trên khay của mình, cũng không buồn nhìn cái sandwich đó một cái.


Thẩm Dư Tinh dường như đã bị anh cự tuyệt đến quen rồi, biết rằng người anh họ này của mình chưa bao giờ tiếp nhận tâm ý của một người phụ nữ nào, vì vậy cũng không cảm thấy mất mặt. Thẩm Dư Tinh biết rằng, mình là người biểu đạt tâm ý với anh lâu nhất. Nói không chừng ngày nào đó anh muốn lập gia đình thì người đầu tiên anh nghĩ đến chính là cô ta.


Đáy lòng Thẩm Vân Nguyệt thầm mắng cô con gái không hiểu chuyện này. Hôm qua Từ Kha có thể đuổi cô ta ra ngoài như vậy, thế mà hôm nay vẫn có thể làm sandwich cho Từ Kha như thường.


Sau khi Thẩm Dư Tinh bị từ chối, trên bàn ăn liền không có ai nói gì nữa.


Ở đây rất yên lặng, nhưng mùi thuốc súng thì không hề nhẹ một chút nào. Nguyễn Nặc nghĩ ngợi một chút, vẫn nên là ăn nhanh cho xong rồi chuồn đi.


Vào lúc cô đang chuẩn bị gặm thức ăn cho mèo, Thẩm Vân Nguyệt liền mở miệng: “Sao nó vẫn còn ở đây? Một con mèo dám cào chủ nhân như vậy, ném ra ngoài cho chết cóng cũng không đáng tiếc.”


Cơ thể của Nguyễn Nặc không tự chủ được mà run lên. Lúc cô còn ở hình dạng con người rất sợ lạnh, hiện giờ biến thành mèo thì lại càng sợ hơn. Vừa nghĩ đến trời đông giá rét bên ngoài, cô liền cảm thấy hoảng sợ.


Từ Kha dường như cảm nhận được sự căng thẳng của cô, nhìn cô một cái rồi nói: “Ăn đi.”


Nhận được mệnh lệnh của anh, Nguyễn Nặc liền vùi đầu vào mà ăn, ăn no rồi thì cơ thể sẽ ấm áp.


Thẩm Dư Tinh nắm chặt cái nĩa bạc trong tay, không ngờ rằng có một ngày cô ta sẽ đố kỵ với một con mèo. Bắt đầu từ tối hôm qua, Từ Kha vẫn luôn làm mới nhận thức của cô ta với anh. Tại sao anh đối xử với mèo tốt như vậy, đối xử với cô ta lại lạnh lùng vô tình?


Cô ta cảm thấy mẹ nói rằng đem con mèo này ra ngoài cho chết cóng là không sai. Hôm qua Từ Kha đã đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi, ban đầu cô ta còn nghĩ rằng Từ Kha rất nhanh sẽ hồi tâm chuyển ý, vì vậy cho đến khi nhìn thấy đèn trong phòng anh vụt tắt, cô ta mới hoàn toàn tuyệt vọng.


Dựa vào cái gì mà con mèo này được chiều chuộng như vậy, mà cô ta lại là một người có thể tùy ý bị đuổi ra ngoài.


Thẩm Vân Nguyệt thấy Từ Kha không để ý đến bà ta, tiếp tục nói: “Sao hả, không còn gì để nói?”


Từ Kha thong thả uống một ngụm cà phê rồi mới nói: “Có phải thím xếp nhầm vị trí của mình rồi không, thím hai?”


Thẩm Vân Nguyệt biết rằng lời của Từ Kha độc ác đến nhường nào, nhưng bà ta vẫn cho là mình không sai, Từ Kha không thể soi ra vấn đề, vì vậy hỏi ngược lại: “Cậu có ý gì?”


“Thím nói xem, ngôi nhà này là do ai đứng tên.” Từ Kha nói: “Con mèo này là vật sở hữu của tôi, nó khác với thân phận là khách như thím.”


Thẩm Vân Nguyệt nghe xong những lời này của Từ Kha, lúc này liền buông cái nĩa trong tay xuống. Sau khi bố của Từ Kha mất, bên trong di chúc lại viết rằng người sở hữu của căn nhà chính của nhà họ Từ thuộc về con trai mình, ngay cả một căn phòng cũng không chia cho chồng của bà ta.


Ban đầu nếu như tính cách của bà ta bạo dạn một chút, nói không chừng đã trực tiếp rời khỏi nhà rồi. Nhưng bây giờ bà ta xây một căn nhà khác, lấy danh nghĩa của mình để mở một công ti,chính là dựa vào quan hệ của nhà họ Từ. Nếu như bà ta cứ như vậy mà rời khỏi nhà chính của nhà họ Từ, không biết rằng những nhà xung quanh sẽ nghĩ về bà ta như thế nào, sau đó thì thi nhau rút vốn đầu tư.


Nhưng lời này của Từ Kha đã nói rõ rằng bà ta còn không có vị trí ở đây bằng con mèo này, sự uất ức này bà ta thực sự không thể nhịn. Thẩm Vân Nguyệt cầm sữa bò ở bên tay lên hắt về phía con mèo.


Nguyễn Nặc nhìn thấy cái đĩa sứ dần dần thấy đáy, nghĩ rằng cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Trong lòng đang vui vẻ, không hề để ý đến động tác của Thẩm Vân Nguyệt.


Bỗng nhiên có một cánh tay che ra trước mặt cô, sau đó ôm Nguyễn Nặc còn đang ăn thức ăn cho mèo vào lòng mình.


Nguyễn Nặc nhìn thấy sữa bò bắn hết lên ống tay áo của anh, lúc này mới phát hiện ra Thẩm Vân Nguyệt muốn hắt vào cô.


“Meo meo meo meo.” Anh không sao chứ?


Sớm biết như vậy thì cô đã nhìn chăm chú vào tình hình trên bàn một chút rồi, nếu không thì đã không hề phòng bị như vậy.


Nhìn tay áo của anh, Nguyễn Nặc có chút áy náy, muốn đi liếm sữa bò bị thấm vào tay áo của anh.


“Đừng nhúc nhích, cô không được uống cái này.” Từ Kha nhẹ nhàng đẩy cô một cái, muốn cô tránh xa tay áo bị sữa bò làm ướt của mình. Con mèo ngốc này không biết rằng mình không được uống sữa bò sao?


Thẩm Dư Tinh ngồi đối diện với Từ Kha, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của anh nhìn mèo yêu chiều đến mức nào, móng tay dần dần cắm vào da thịt.


Chương 4


Nguyễn Nặc nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của anh nên cô không dám lộn xộn nữa.


Nhân vật phản diện này là một nhân vật không dễ trêu chọc. Anh nổi tiếng trong giới kinh doanh là có thủ đoạn độc ác. Nhà ai bất hòa với anh, anh không phá hoại nhà người ta thì sẽ không chịu dừng.


Không ngờ rằng Thẩm Vân Nguyệt này lại không có mắt nhìn như vậy, lại dám trêu chọc anh.


Ngoài mặt thì Thẩm Vân Nguyệt vẫn đang bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã hoảng hốt rồi. Bà ta biết rõ thủ đoạn của đứa cháu trai này. Vốn dĩ bà ta cũng chỉ muốn hắt cho con mèo không biết tốt xấu này một bài học, không ngờ Từ Kha lại ra tay chặn lại.


Từ Kha nhẹ nhàng lau sữa bò trên lông mèo màu vàng nhạt: “Nếu thím hai đã không thích nó thì mời ra ngoài đi, nhìn mà thấy phiền.”


“Meo?” Hả?


Muốn đuổi cô đi sao? Đừng mà, cô còn chưa biết làm sao để trở lại hình người.


“Ô” Tay mèo của cô chỉ túm được cánh tay của anh, dùng ánh mắt vừa đáng thương lại vừa làm nũng nhìn anh. Cô không muốn ra ngoài, bên ngoài lạnh như vậy, không đói chết thì cũng bị lạnh đến chết.


Từ Kha nhìn con mèo đang lo lắng trong lòng, đứng dậy xoay người nhìn về phía Thẩm Vân Nguyệt vừa mới yên tâm trở lại: “Trong ngày hôm nay cho thím dọn ra ngoài không được coi là quá đáng nhỉ?”


“Cái gì?” Thẩm Vân Nguyệt cũng không ngồi được nữa, đứng lên đối mặt với Từ Kha: “Căn nhà họ Từ này đúng là của cậu, nhưng chúng tôi là người thân của cậu đó, vậy mà cậu cũng đuổi chúng tôi ra ngoài? Chỉ vì con thú cưng này?”


Từ Kha nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy.”


Người này lúc nói chuyện sao lại thở dốc đến vậy chứ? Không đúng, Nguyễn Nặc vẫn âm thầm thở phào một hơi. May mà người bị đuổi ra ngoài không phải là cô.


Nhưng nếu như Từ Kha thực sự đuổi bọn họ ra ngoài rồi thì tình tiết câu chuyện sẽ thay đổi một chút.


Cô nhớ rằng nam nữ chính lần đầu tiên gặp nhau là ở nhà họ Từ.


Chú hai của Từ Kha lấy danh nghĩa sinh nhật để tụ tập không ít nhân vật trong giới kinh doanh ở nhà họ Từ, mục đích là để giới thiệu con trai của ông ta, Từ Lẫm.


Từ Lẫm chính là nam chính của cuốn truyện tranh này.


Nam nữ chính lần đầu tiên gặp nhau cũng chính là tại buổi tiệc sinh nhật này.


Hóa ra bất tri bất giác cô đã thay đổi tình tiết, tội này cũng quá lớn rồi. Nguyễn Nặc nhìn qua vẻ mặt âm u của Từ Kha, biết rằng hành động vừa rồi của Thẩm Vân Nguyệt thực sự đã chọc giận anh.


Nhìn bộ dáng lạnh như băng của anh, Nguyễn Nặc ngay cả một tiếng ‘meo’ cũng không dám lên tiếng.


Tình tiết thay đổi thì thay đổi đi, cái mạng nhỏ này của cô quan trọng hơn.


Nếu bọn họ ở đây thì sớm muộn gì cũng biết rằng con mèo này có thể biến thành người, vì vậy anh vốn đã có ý định không để cho bọn họ ở lại nữa. Hiện giờ ngược lại cũng đã tìm được lí do.


Từ Kha không để ý đến hai mẹ con đang ngây người ra kia nữa. Anh ôm mèo đi lên tầng hai, còn nhìn thoáng qua cánh tay mình bằng ánh mắt ghét bỏ.


Bẩn. Cái giá này có hơi đắt.


Đi đến căn phòng của mình, Nguyễn Nặc bị anh thả xuống mặt đất. Anh đi đến tủ quần áo chọn lấy một bộ quần áo mới rồi đi vào nhà tắm.


Nguyễn Nặc len lén ra khỏi phòng. Vừa đi đến cầu thang thì nghe được một loạt âm thanh ồn ào. Không ngờ rằng người của Từ Kha lại nhận được lệnh nhanh đến như vậy, qua đây chuyển đồ của bọn họ đi.


Ai, lần này bọn họ náo loạn căng thẳng đến như vậy, lần gặp đầu tiên của nam nữ chính coi như bị bỏ lỡ rồi.


Nguyễn Nặc được dì Trần bế lên, đặt vào một cái bồn tắm đã được đổ nước ấm, tắm lại cho cô thêm một lần.


Bồn tắm chuyên dụng của mèo có mùi hương thoang thoảng của nhiều loại hoa, sau khi Nguyễn Nặc tắm xong trên người toàn là mùi hương này.


Tuy rằng không phải mùi nước hoa nổi tiếng, nhưng ngửi qua thì vẫn tốt hơn mùi hương trên người Thẩm Dư Tinh.


Nguyễn Nặc tắm xong thì lại được đặt vào ổ mèo. Không bao lâu sau, Từ Kha từ trong nhà tắm đi ra.


Trên tóc của anh có chút bọt nước, trên mắt cũng có chút bụi sương, cúc áo của áo sơ mi đen cũng chưa hoàn toàn cài hết, xương quai xanh dưới cổ vô cùng nổi bật.


“Đẹp không?” Anh cầm một cái khăn mặt màu trắng lau tóc, sau đó ngồi xuống ghế, lấy máy sấy tóc ra bắt đầu sấy khô tóc.


Nguyễn Nặc đang nhìn anh đến mê mẩn, nghe được anh trêu chọc như vậy liền quay đầu đi không nhìn nữa.


May mà mặt của cô hiện giờ là màu đen, nếu không thì cô cũng không biết giấu mặt vào đâu cho hết xấu hổ nữa.


Rất nhanh sau đó, âm thanh của máy sấy tóc dừng lại. Sau khi biến thành mèo, thính giác của Nguyễn Nặc trở nên nhạy bén. Cô chợt nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một đến gần mình.


Vừa quay đầu lại, Nguyễn Nặc đã bị bế đặt lên đùi anh.


“Meo meo meo meo.” Anh muốn làm gì.


Nguyễn Nặc bỗng nhiên bị ôm liền giật nảy mình.


“…” Từ Kha không trả lời cô, bật máy sấy tóc lên, làn gió ấm áp chầm chậm đưa đến trên người cô. Lông mèo màu vàng nhạt của Nguyễn Nặc bị gió thổi đến lay động.


Thân thể của Nguyễn Nặc cứng đờ, không hề động đậy. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Từ Kha, còn có xúc cảm từ ngón tay thon dài của anh đang quét qua cơ thể cô.


Nhân vật phản diện này đối xử với cô cũng rất dịu dàng, chỉ là quá bới móc.


Ngay cả việc biến cô trở lại thành hình người cũng phải cò kè mặc cả.


Từ Kha sấy khô cho cô xong liền thả cô về lại ổ mèo: “Ngồi yên ở đây.”


Nguyễn Nặc gần đầu, cô đã hiểu đại khái ý của anh.


Cô chỉ là một công cụ làm ấm giường, ban ngày thì không cần dùng đến.


Sau khi Từ Kha nói xong thì đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua tầng một, Thẩm Dư Tinh vẫn đang đợi anh vội vàng đuổi theo nhịp bước chân của anh, tay nâng lên không trung, do dự muốn kéo lấy cánh tay của anh nhưng cuối cùng vẫn không dám.


“Anh họ, anh đừng đuổi chúng em ra ngoài được không? Anh cũng biết đấy, tính cách của mẹ em chính là như vậy.” Thẩm Dư Tinh biết rằng nếu như cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Từ vậy thì cô ta sẽ cách anh mỗi lúc một xa rồi.


Hơn nữa tất cả mọi thứ hiện giờ cô ta có được đều là do nhà họ Từ đưa cho. Ra khỏi đây rồi thì địa vị của cô ta sẽ tụt dốc không phanh, cô ta sao có thể ngóc đầu lên trong nhóm bạn thân đó chứ?


“Lời tôi nói ra trước giờ đều không thay đổi.” Từ Kha nói: “Cô cũng đừng lo rằng không có chỗ để ở, thím hai đã mua nhà mới từ lâu rồi.”


Thẩm Vân Nguyệt đứng đằng sau Từ Kha nghe vậy, bước chân nhất thời dừng lại. Xem ra bà ta vẫn coi thường đứa cháu trai này, nhất cử nhất động của bà ta vậy mà vẫn ở trong mắt của nó.


Biệt thự mà bà ta mới mua là để cho con trai mình. Không ngờ rằng bà ta lại cần đến.


Từ Kha, cậu đúng là độc ác.


Thẩm Dư Tinh từ đầu đến cuối vẫn kheo theo kịp bước chân của anh, đành để cho anh rời đi.


Cô ta cố gắng suốt năm năm cuối cùng vẫn là công cốc. Thật sự không cam tâm! Nếu như không phải con mèo kia cào cô ta thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.


Nghĩ đến con mèo kia, cô ta phát hiện ra rằng Từ Kha lại không mang nó đi theo.


Nếu như kết quả đã xác định, vậy thì cô ta cũng sẽ không để cho con thú cưng kia sống tốt.


Người mà quản gia tìm đến đang vận chuyển hành lí của bọn họ, Thẩm Vân Nguyệt đang gọi điện cho Từ Mục Vân.


Hiển nhiên, Thẩm Vân Nguyệt tính khí nóng nảy này lại đang làm loạn với chồng mình.


“Suy nghĩ của ông đúng là tiến bộ nhỉ? Đến đó chúng ta đều phải thua trên tay đứa cháu trai kia của ông.”


“Ngay cả một chút tôn trọng nó cũng không có, còn mong là nó có nhân tính sao? Từ Mục Vân, ông tỉnh rượu chưa vậy?”


“….”


Trong lúc nhà họ Từ đang người qua kẻ lại, Thẩm Dư Tinh nhân lúc người khác không chú ý, lén lút đi vào phòng của Từ Kha.


Cô ta chưa bao giờ vào phòng của Từ Kha, mà con mèo kia vẫn luôn được nuôi trong phòng của anh.


Không công bằng.


Cô ta tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được con mèo đang nằm phơi nắng trên cửa sổ.


Đuôi của Nguyễn Nặc nhẹ nhàng phe phẩy, híp hai mắt lại, một bộ dạng nhàn nhã lười nhác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK