Nguyễn Nặc vuốt ve khuôn mặt Từ Kha, làn da của anh rất trắng, cảm giác khi chạm vào rất thích, nhưng lúc này vẻ mặt của anh toát ra hơi thở lạnh lùng khiến trong lòng cô cảm thấy hơi sợ.
Cuối cùng, cô dùng sức đẩy anh ra, xấu hổ cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ nhẹ khiến Từ Kha cảm giác như có con mèo nhỏ đang cào nhẹ vào lòng mình: “Nhiều người quá.”
Từ Kha đã mong đợi cô sẽ nói chuyện nhỏ nhẹ như thế này, lấy tay xoa đầu cô, làm rối tóc cô, thấy cô bĩu môi nhưng lại không ngăn cản, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Về phòng nghỉ ngơi một lúc trước đi, việc tiếp theo để anh lo liệu.”
Ánh mắt anh ra hiệu cho dì Trần giữ Tô Mẫn ở lại, ngay sau đó anh bế Nguyễn Nặc về phòng, đặt cô nằm lên giường rồi cẩn thận đắp chăn bông cho cô, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ở trước mặt: “Sẽ quay lại ngay.”
“Vâng.” Nguyễn Nặc gật đầu, cô biết Từ Kha muốn quay lại đối phó với Tô Mẫn, là một người đọc truyện tranh, đương nhiên cô biết thủ đoạn của Từ Kha không đơn giản, nhưng cô không có lý do gì mà xin tha cho người muốn bắt nạt cô.
Nguyễn Nặc mím môi, vùi nửa mặt vào chăn, mặc dù tư thế ngủ này không tốt cho sức khỏe nhưng sẽ mang đến cho cô cảm thấy an toàn hơn.
Ở bên cạnh nhân vật phản diện hàng ngày nên cô cũng dần quen với cách giải quyết vấn đề của Từ Kha, anh không phải là người vô lý, nhưng nếu ai động vào anh, thì chắc chắn người đó sẽ có kết cục rất thê thảm.
Hừm, không muốn.
Mắt cá chân vẫn còn đau, Nguyễn Nặc không buồn ngủ, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi. Không ngừng nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Nghĩ không biết ngủ thế nào đây, nhưng khi Từ Kha quay lại thì cô đã ngủ rồi, anh ngồi xuống mép giường kéo chăn bông xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Chắc là rất đau nên lúc ngủ cô nhíu chặt hai đầu lông mày lại, như thể đang phải chịu một cơn đau rất kinh khủng nào đó.
Vừa rồi anh đã trừng trị Tô Mẫn, nhưng giờ xem ra làm cô ta rời bỏ giới nhảy vĩnh viễn vẫn là chưa đủ.
Bánh Bao của anh vẫn còn đau.
Khiến trái tim của anh cũng đau nhói.
Anh nhẹ nhàng đi đến bên kia giường và cẩn thận nằm xuống, duỗi cánh tay ra ôm cô vào lòng, để cô gối lên cánh tay mình.
Nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của cô, anh mới lấy lại được một chút bình tĩnh, lần này bị thương ở ngay dưới mắt anh, anh hối hận vì nếu anh không đợi ở phòng khách, mà trực tiếp đi tìm cô, thì có lẽ con mèo ngốc sẽ không bị trẹo mắt cá chân.
Nguyễn Nặc cảm nhận được sự ấm áp bên cạnh, bất giác xích lại gần, chủ động vòng tay ôm lấy anh.
Vùi đầu vào trước ngực anh, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
“Mèo ngốc.” Từ Kha một tay nghịch tóc cô, động tác nhẹ nhàng nhất có thể, để không làm cô tỉnh giấc.
Tay còn lại thì cầm điện thoại ở bên cạnh lên, gọi bảo bác sĩ đợi bên ngoài, đợi cô tỉnh lại thì kiểm tra lại một lần nữa.
Buổi tối, Nguyễn Nặc tỉnh dậy vì đói, vừa mở mắt ra đã thấy Từ Kha nằm bên cạnh mình, hai người ôm nhau thân mật.
Mặt đỏ lên trong nháy mắt, Nguyễn Nặc chậm rãi rời khỏi vòng tay của anh, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh: “Tỉnh rồi à.”
Hai tay của Nguyễn Nặc vẫn ôm anh, bây giờ không biết nên tiếp tục hay thu tay lại, thấy anh không nói gì, ngẩng đầu hôn anh một cái, sau đó nói: “Em cảm thấy hơi đói.”
“Ừm.” Tia lạnh dưới đáy mắt Từ Kha cuối cùng cũng tan chảy, ngồi dậy sau đó bế cô ra khỏi phòng.
“Thật ra, em có thể tự đi được.” Chỉ bị bong gân một chân, bây giờ được Từ Kha chăm sóc như em bé, cô cũng không phải là người yếu ớt như vậy.
“Không được.” Từ Kha đáp lại yêu cầu của cô và tiếp tục bế cô.
Được rồi, bế thì bế. Vừa ra khỏi phòng liền thấy Chiêm Lễ Sênh đang ngồi đợi ngoài phòng khách, cô đang định hỏi tại sao thì lại thấy vẻ mặt không cho phép từ chối của anh, nên đành nuốt lời định nói xuống bụng.
“Cuối cùng cũng đợi được.” Chiêm Lễ Sênh đến gần bọn họ, tự giác đi theo vào phòng ăn.
“Lễ Sênh.” Nguyễn Nặc thò đầu ra khỏi cánh tay của Từ Kha, liếc nhìn Chiêm Lễ Sênh.
Động tác của Từ Kha dừng lại, nhưng anh vẫn tiếp tục đi đến chỗ cái ghế, đặt cô xuống, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình.
Anh nhìn Chiêm Lễ Sênh: “Đợi ăn tối xong rồi hẵng kiểm tra cho cô ấy.”
Chiêm Lễ Sênh vội vàng gật đầu, dời tầm mắt đến bàn chân bị thương của Nguyễn Nặc, trên bàn chân trắng như tuyết được quấn băng gạc, hơi sưng đỏ lên một chút. Mặc dù bong gân không phải là vấn đề lớn, nhưng dáng vẻ này của cô cũng đủ khiến Từ Kha cảm thấy vô cùng đau khổ. Anh ta cũng hiểu tại sao Từ Kha lại gọi mình qua.
Nhưng ngay sau đó, anh ta nhận ra bữa ăn trực này không hề dễ dàng, trong suốt quá trình đều bị hai người cho ăn cơm chó. Trước đây Chiêm Lễ Sênh cũng thấy dáng vẻ của Từ Kha khi chưa quen biết cô gái này, giờ càng cảm thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh.
Đúng là không thể coi thường sức mạnh của con mèo này.
Nguyễn Nặc cũng gặp Chiêm Lễ Sênh rồi, nên không bị mất tự nhiên, ăn cơm như bình thường.
Ăn cơm tối xong, cô được Từ Kha đưa đi kiểm tra, rõ ràng cô chỉ bị thương ở chân, nhưng Từ Kha bắt cô kiểm tra tổng quát cả người, sau đó xác nhận không có vấn đề gì mới đưa cô về nhà.
Nghỉ dưỡng bệnh ở nhà mấy ngày, gần đến giao thừa, nhà họ Từ cũng bắt đầu dán và treo những bức tranh đón Tết.
Công việc của Từ Kha ngày càng bận rộn, dù ở nhà nhưng chỉ có lúc nghỉ ngơi buổi tối mới có thể nhìn thấy anh, thời gian của anh hoàn toàn được lấp kín.
Cô đã đi tới phòng họp kia mấy lần, nhìn ly trà trong tay, không dám làm phiền anh, đành phải nhờ nữ giúp việc đưa vào.
Mèo thực sự cần một người chơi cùng, cũng rất dính người.
Nguyễn Nặc chu mỏ, sau đó bỏ đi.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác như bị bỏ rơi, mặc dù là vì công việc nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, ngồi một mình trong phòng làm việc của anh, đọc những cuốn sách anh thích đọc, nhưng cô lại không thể đọc hiểu được.
Cảm thấy hơi bực mình nhưng lại không muốn cảm xúc tiêu cực của mình lây cho anh, nên chỉ có thể chịu đựng một mình.
Sau khi im lặng một lúc, cửa phòng làm việc đột nhiên được mở ra, một luồng sáng chiếu vào trong. Trong phòng làm việc không bật đèn, Nguyễn Nặc cảm thấy hơi chói mắt, sau khi thích ứng được thì mới nhận ra đó là Từ Kha.
“Sao anh lại vào đây?” Chẳng phải anh đang làm việc sao, Nguyễn Nặc cảm thấy hơi nghi ngờ, đứng dậy đi đến bên cạnh anh, chủ động nắm tay anh.
Nếu bây giờ cô là một con mèo, chắc hẳn là sẽ trực tiếp nhảy vào vòng tay của anh.
“Bởi vì, em muốn gặp anh.” Khi người giúp việc bưng trà vào, còn tiện thể nói Nguyễn Nặc đã đến cho anh biết. Đúng là con mèo ngốc, nếu đã đến, thì anh có thể giữ cô lại và giới thiệu cho các đối tác kinh doanh của mình biết. Nhưng cô lại do dự ở bên ngoài, không chịu bước vào trong.
Từ Kha bế cô lên, đặt cô lên bàn làm việc, cô tỏ ra hốt hoảng, nhưng con mèo ngốc vẫn nắm lấy hai vai anh và ngồi vững vàng.
“Em chỉ đi ngang qua thôi.” Vừa nói ra xong Nguyễn Nặc đã cảm thấy hối hận, anh từng nói không thích cô nói dối, và dường như anh luôn có thể dễ dàng phát hiện ra lời nói dối của cô, cô rũ mắt xuống với cảm giác chột dạ, vội vàng phủ định lại câu vừa nãy: “Không phải, em muốn đưa nước cho anh.”
“Ừm, đưa nước, không gặp.” Cho dù ngồi trên bàn làm việc, nhưng Nguyễn Nặc vẫn thấp hơn so một chút so với Từ Kha. Anh vươn tay nâng cằm của cô lên, để mặt cô đối diện với mình, hai mắt nhìn thẳng vào cô: “Thật ra anh càng hy vọng em tự mang vào cho anh hơn.”
“Cũng giống em, anh cũng rất muốn gặp em.” Từ Kha nghiêm túc nói: “Nguyễn Nặc, em hiểu không?”
Vẻ mặt/biểu cảm/nét mặt của Từ Kha thậm chí còn hơi thành kính, trái tim của Nguyễn Nặc như thắt lại, cô cũng không biết mình đang hoảng sợ cái gì, mặt đỏ bừng lên không nói được câu gì.
Trời ơi, cũng chưa từng cảm thấy lo lắng khi anh tỏ ra lạnh lùng.
“Hửm?” Từ Kha tiến lại gần cô, mũi hai người chạm vào nhau, môi như có như không chạm vào nhau.
“Hiểu.” Cô vừa nói xong thì miệng đã bị anh chặn lại.
Bộ não của Nguyễn Nặc lập tức trống rỗng, chỉ có thể đáp lại anh theo bản năng.
A, đây là phòng làm việc.
Sau khi Nguyễn Nặc mất hết sức lực, Từ Kha mới buông tha cho cô, ngồi trên ghế ôm cô vào lòng, cởi cà vạt của mình ra, đang chuẩn bị bịt hai mắt cô lại.
Thì một bàn tay trắng như tuyết có lấm tấm nốt đỏ ngăn anh lại, vành mắt của Nguyễn Nặc hơi đỏ lên, nhìn anh với ánh mắt vô tội: “Sao lại muốn bịt mắt em lại vậy.”
“Lát nữa em sẽ biết.” Từ Kha cắn xuống lỗ tai cô, tay cô lập tức mất sức lực, sau đó anh dễ dàng bịt mắt cô lại và bế cô đi ra ngoài.
Mặc dù Nguyễn Nặc không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được phương hướng, đây là đường trở về phòng ngủ.
Từ Kha tắm rửa cho cô xong liền bế cô trở lại giường, thay cho cô bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn.
Mặc dù con mèo ngốc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh thay lễ phục mà anh chuẩn bị cho mình.
“Chúng ta đi đâu vậy.” Lúc anh đi giày cao gót cho cô, trong lòng cô lại càng cảm thấy nghi ngờ, tại sao ở nhà mà lại phải đi giày cao gót và mặc lễ phục trang trọng như này cho mình vậy.
Cuối cùng Từ Kha cũng cởi chiếc cà vạt bịt mắt cô xuống, để cô nhìn chính bản thân mình trong gương.
Một váy cao cấp, Nguyễn Nặc hơi mê mang, tối nay cô phải đi dự tiệc sao?
Từ Kha mỉm cười, nắm tay cô đi ra khỏi cửa phòng, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy trong sảnh tiệc nhà họ Từ đâu đâu cũng là người, có một số người cô đã từng gặp khi đi dự tiệc cùng Từ Kha, lúc này tất cả bọn họ đều nhìn về phía này với ánh mắt hâm mộ.
Anh đưa cô ra giữa, ngay bên dưới ngọn đèn pha lê to lớn.
Sau đó mới buông tay cô ra, ánh mắt dừng trên người cô: “Ngày này một năm trước, chính là ngày đầu tiên em đến nơi này.”
Một năm trước? Nguyễn Nặc suy nghĩ một lúc, chắc là anh nói đến ngày mà con mèo Xiêm kia đến bên cạnh anh.
Đột nhiên anh quỳ một chân xuống: “Mặc dù mới chỉ có một năm ngắn ngủi, nhưng lại hạnh phúc hơn mỗi ngày trước đây của anh. Nguyễn Nặc, em có đồng ý ở bên cạnh anh mãi mãi không?” Anh đưa tay về phía cô, mở tay ra, là một chiếc nhẫn cưới.
Nguyễn Nặc sững sờ tại chỗ, cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra đột ngột như vậy, nhìn vẻ mặt tràn ngập sự chờ mong của anh, cô chậm rãi đưa tay ra.
Xung quanh vang lên tiếng chúc mừng, nhưng hai người không để ý.
Tập trung hết vào đối phương.
Sau khi đeo nhẫn xong, Từ Kha mới đứng dậy ôm cô vào lòng, các nhạc công bắt đầu chơi nhạc.
“Thật sự là em không còn sức lực.” Hôm nay cô đã chịu nhiều kích thích, sau đó lại bị anh “giày vò” trong phòng làm việc, đâu còn sức lực để mà nhảy.
“Anh biết.” Từ Kha ghé sát vào lỗ tai cô: “Tôi cố ý làm vậy, để em không chạy trốn được.”
“Hừm.” Nguyễn Nặc giả vờ tức giận.
“Anh yêu em, Bánh Bao nhỏ.” ANh nói với giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
“Em cũng yêu anh, Từ Kha.” Đi đến thế giới này và gặp được anh, chính là sự sắp đặt tốt nhất.
HOÀN CHÍNH VĂN