Lúc thấy Nguyễn Nặc, trong lòng Từ Lẫm có hơi giật mình một chút. Anh ta nhớ anh họ của mình là Từ Kha không gần nữ sắc, mà cô gái trước mặt này tất nhiên không phải người giúp việc trong nhà.
Cô có chút giống với người được Từ Kha bao nuôi ở chỗ này hơn.
Sau khi lễ phép bắt tay xong, Từ Lẫm thu tay về, “Tôi tìm Từ Kha.”
“Anh Từ ở thư phòng lầu hai.” Nguyễn Nặc nghiêng người sang, chỉ hướng Từ Kha đang ở, bỗng nhiên nghĩ đến Từ Lẫm ở nơi này mười mấy năm, mình làm như vậy thì rất dư thừa, vì vậy thả tay xuống, “Anh đi đi, lầu hai.”
“Cảm ơn.” Từ Lẫm gật đầu một cái rồi đi lên cầu thang.
Nguyễn Nặc đi đến ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, cẩn thận nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết.
Từ Lẫm là nam chính trong truyện, có quan hệ anh em họ với nhân vật phản diện là Từ Kha, sau đó bởi vì hai người đều yêu nữ chính nên bắt đầu thù địch nhau.
Nguyễn Nặc mở tivi trong phòng khách, chọn một bộ phim tên là 《 Quy Từ 》. Mới bắt đầu, cô liền nhìn thấy Từ Lẫm trong bộ phim. Anh ta dùng ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa không cam lòng nhìn người mình yêu trong phim. Biểu cảm sinh động, diễn xuất tự nhiên lấy được không ít lời khen ngợi của những người chuyên nghiệp trong giới.
Bởi vì bộ phim này mà từ đó Từ Lẫm lấn sân vào giới giải trí, trở thành một tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng.
Cũng bởi vì đột nhiên nổi tiếng, làm cho quan hệ của Từ Lẫm và Ôn Nhã lúc đó xuất hiện vết nứt, Ôn Nhã không chịu được chuyện thường xuyên xa cách với bạn trai cho nên nói lời chia tay. Sau đó Từ Lẫm đi Paris, bắt đầu học thêm về nghệ thuật.
Nguyễn Nặc tắt tivi, lười biếng dựa vào ghế salon, quyển truyện này là một câu chuyện nói về sự gặp lại sau xa cách. Ôn Nhã vì muốn trở lại với Từ Lẫm nên dứt khoát tiến vào giới giải trí.
Mặc dù trong truyện vẫn chưa có kết cục nhưng dựa vào định luật thiếu nữ trong truyện, nhất định nam chính và nữ chính sẽ ở cùng một chỗ.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Nguyễn Nặc cô, cô chỉ mong nhân vật phản diện Từ Kha kia không cần lúc nào đó nổi hứng lên giết cô là được rồi.
“Tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, tôi đã chuẩn bị tốt nước tắm cho cô rồi.” Dì Trần đi đến trước mặt Nguyễn Nặc.
Từ buổi sáng sau khi dì Trần dẫn người đưa người điên Thẩm Dư Tinh ra ngoài, Nguyễn Nặc đã có cách nhìn khác với dì Trần, dù cho bà là người giúp việc của nhân vật phản diện nhưng tấm lòng rất tốt.
“Dì Trần, cảm ơn dì về chuyện buổi sáng.” Nếu như không có dì Trần nghe động tĩnh chạy đến, có lẽ cô đã sớm bị Thẩm Dư Tinh đánh rồi.
“Không có gì đâu tiểu thư, đây là chuyện tôi nên làm.” Dì Trần biết con mèo này có địa vị trong lòng Từ Kha, bảo vệ cô là trách nhiệm của bà.
Sau khi nói cảm ơn với dì Trần, Nguyễn Nặc mới bắt đầu suy nghĩ lời bà vừa mới nói. Mới vừa rồi Từ Kha nói để cho cô làm ấm giường cho anh, chắc sẽ không để cho cô tắm trong phòng tắm của anh đi, không đúng, làm ấm giường cũng không được, trước kia là mèo thì còn được, nhưng bây giờ cô là người, kiên quyết không thể làm ấm giường cho anh được. Lỡ như anh động tay động chân với cô thì sao.
“Dì Trần, con tắm ở đâu.” Lúc Nguyễn Nặc hỏi câu này, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
Dì Trần thấy dáng vẻ xoắn xuýt này của cô, đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, giải thích: “Cậu Từ để cho cô tạm thời ở trong phòng khách, tiểu thư đi theo tôi.”
Nghe được lời này của dì Trần, lúc này Nguyễn Nặc mới vỗ ngực yên tâm, đi theo dì Trần lên lầu hai, “Dì Trần, dì không cần gọi con là tiểu thư đâu, con tên là Nguyễn Nặc.”
Dì Trần cười hiền hòa một tiếng, “Cô Nguyễn.”
Nguyễn Nặc ngẩn người, nếu bà không chịu đổi xưng hô thì thôi vậy.
Mới vừa lên lầu hai, cô chỉ thấy phòng Từ Kha có rất nhiều người giúp việc, đang dời cái giường đã bị phá kia ra.
Nguyễn Nặc cũng không cảm thấy kỳ quái bởi vì chuyện này, buổi sáng cái giường này đã trải qua quá nhiều chuyện nó không nên trải qua. Từ Kha chắc chắn sẽ không ngủ trên giường bị Thẩm Dư Tinh ngồi qua.
Nguyễn Nặc đi theo dì Trần đến phòng khách hơi xa trong nhà, sau khi vào phòng Nguyễn Nặc cảm thấy quả nhiên nhà họ Từ giàu có, ngay cả phòng dành cho khách cũng được trang trí mắc tiền như vậy.
Cũng may trước khi xuyên qua cô cũng được coi là con nhà giàu, thấy loại cảnh tượng này cũng không biểu hiện quá mức chấn động.
Nguyễn Nặc mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong phần lớn đều là quần áo lấy từ căn phòng hồi chiều cô đến thay quần áo. Xem ra, thật sự không chuẩn bị quần áo cho cô, mặc dù những quần áo này có chút quyến rũ nhưng cũng còn có thể mặc.
Dì Trần đi tới bên cạnh Nguyễn Nặc, “Tiểu thư, những bộ quần áo này đều tạm thời tìm đưa đến đây, cũng không biết cô thích phong cách gì, ngày mai tôi sẽ cho người mua một số quần áo có phong cách khác nhau đến.”
“Cảm ơn.” Nguyễn Nặc không khách khí đồng ý, đa số những bộ quần áo này đều là đồ xuân thu, cũng chỉ có thể mặc trong nhà, hoàn toàn không thể chống lạnh, “Con thấy quần áo nơi này rất mỏng, có thể cần chút đồ mùa đông.”
“Được, cô Nguyễn.” Dì Trần âm thầm ghi nhớ.
Nguyễn Nặc tìm một bộ đồ ngủ màu trắng đi vào phòng tắm, cởi quần áo trên người bước vào phòng tắm, hôm nay cô bị hoảng sợ không ít. Bây giờ rốt cuộc đã có thời gian thả lỏng một chút.
Lúc Nguyễn Nặc thả lỏng người, đột nhiên cảm giác được thân thể có một loại cảm giác kỳ quái nhưng lại không nói ra được là cái gì.
Lúc đầu Nguyễn Nặc định ngâm bồn một lát, nhưng trong lòng ngày càng cảm thấy lo lắng, làm cho cô không bình tĩnh được.
Thời gian thường ngày, cô vẫn chỉ là mèo Xiêm, bị Từ Kha ôm trong ngực, bây giờ trong đầu cô đều là hình ảnh Từ Kha ôm cô vào trong ngực. Thật sự không giải thích được.
Nguyễn Nặc nhanh chóng mặc quần áo ngủ vào rồi đi tới phòng ngủ, ôm lấy gối trên giường.
Chẳng lẽ đây là thói quen của mèo, đến lúc cần người ôm rồi.
Nhưng cô là con người, sao có thể có loại thói quen này, hơn nữa hôm nay Từ Kha còn để cho cô bị kẹt dưới gầm giường cả một buổi chiều thấy chết mà không cứu.
Nguyễn Nặc chôn mặt vào gối, bắt đầu ép mình nghĩ đến chuyện khác, quên ham muốn xảy ra bất ngờ này.
Vì vậy, Nguyễn Nặc bắt đầu nghĩ đến những tình tiết trong tiểu thuyết, nhớ lại một lần, từ từ không còn cảm giác thấp thỏm nữa.
Cũng may, cô còn có thể khống chế được, đều là thói quen này khi cô xuyên qua thành mèo hại cô, buổi tối bò lên giường của Từ Kha, bây giờ còn muốn Từ Kha ôm. Hiện tại cô đã trở lại là người, tuyệt đối không thể muốn như thế.
Đột nhiên, cửa bị gõ hai cái, giọng của dì Trần truyền đến.
“Cô Nguyễn, cậu Từ kêu cô đến thư phòng.”
“A?” Nguyễn Nặc nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Anh ta có chuyện gì?”
Cô thật vất vả mới khống chế được suy nghĩ, không thể gặp được Từ Kha, lỡ như vừa thấy anh cô trực tiếp dán lên, như vậy thật sự rất lúng túng.
“Là như thế này, cậu Từ bảo là muốn tìm cô tính sổ.” Dì Trần nói. “Liên quan đến chuyện chiếc giường.”
Chuyện đó sao có thể trách cô. Rõ ràng là Thẩm Dư Tinh làm sai. Nếu như Thẩm Dư Tinh không muốn hại cô, cô sẽ chui xuống dưới gầm giường sao.
Không đi ra, có đánh chết cũng không đi ra.
Dì Trần thấy bên trong không có động tĩnh gì, tiếp tục nói: “Cậu Từ nói, chỉ là bảo cô đi qua thư phòng của cậu ấy một chuyến mà thôi. Nếu như cô Nguyễn không đồng ý thì cậu ấy có thể tự mình đến tính sổ với cô.”
Đây là để cho cô lựa chọn thư phòng hay phòng ngủ? Nguyễn Nặc vội vàng đứng lên, nhìn gối ôm trong ngực suy nghĩ một lát.
Mang theo, nói không chừng lúc không nhịn được thì còn có cái này để kìm nén.
Vì vậy dưới ánh mắt khó hiểu của dì Trần, Nguyễn Nặc đi tới cửa thư phòng Từ Kha, gõ cửa một cái, “Anh Từ?”
“Vào đi.” Giọng nói của Từ Kha vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng như vậy.
Nguyễn Nặc nhắm mắt ôm gối đi vào thư phòng.
Từ Kha liếc nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ còn tự mình mang gối đến của Nguyễn Nặc, nói: “Không sao, thư phòng của tôi cũng có phòng nghỉ, vật dụng đều đầy đủ.”
Chương 8
Nguyễn Nặc đã ở cùng anh một thời gian ngắn, đã nghe những lời nói ác độc của anh, vậy nên đối với những lời nói đó của anh cô cũng không thèm để ý.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy anh, cô lại có một loại xúc động muốn đi qua ôm lấy anh, bất tri bất giác hai tay cô ôm chặt gối đầu.
“Anh tới tìm tôi có chuyện gì?” Nguyễn Nặc đứng ở cạnh cửa, giữ vững một khoảng cách nhất định với anh.
Từ Kha khép văn kiện lại, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cô: “Cô phá giường của tôi, dùng cái gì bồi thường đây?”
Làm thế nào bồi thường, trong tay cô lại không có tiền. Hơn nữa, nhà họ Từ là danh môn quý tộc, cũng không hiếm lạ chút tiền bồi thường một cái giường đó.
“Không phải tôi cố ý.” Nguyễn Nặc nói: “Là do Thẩm Dư Tinh muốn khi dễ tôi, vì trốn cô ta nên tôi mới trốn dưới đó, vốn tôi cũng không phá giường đâu, là do anh không cho dì Trần cứu tôi ra đó chứ.”
Nguyễn Nặc vừa nói chuyện vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, nhưng cô cũng không nhìn ra được gì vì khuôn mặt của anh lạnh băng, che dấu tất cả cảm xúc trong nội tâm.
“Cô đang trách tôi?” Từ Kha đứng dậy, chậm rãi bước đến gần cô.
“Không có, tôi làm sao dám trách anh Từ.” Nguyễn Nặc ôm chặt gối, liều mạng lui về phía sau, nếu không phải sợ chọc anh giận, cô thật sự muốn tông cửa xông ra.
“Đó chính là lỗi của cô.” Từ Kha dừng bước lại: “Cô chuẩn bị bồi thường như thế nào đây.”
“Tôi…” Nguyễn Nặc tự hỏi trong chốc lát: “Tôi nấu cơm cho anh được không?”
“Trong nhà có đầu bếp cao cấp, cô có thể nấu ngon hơn ông ta sao?”
Từ Kha không hay đàm phán với người khác, nhưng mỗi lần tự mình ra tay đều có thể giành được lợi ích tốt nhất.
“Vậy, anh Từ muốn tôi bồi thường như thế nào?” Nhất thời nghĩ mãi không ra cô có gì có thể bồi thường cho anh, vẫn nên nghe anh muốn cái gì trước đi.
“Vốn tôi chỉ muốn kéo dài thời gian làm ấm giường, nhưng bây giờ lại cảm thấy không đủ, cô trực tiếp trở thành bạn gái của tôi đi.” Từ Kha mặt không đổi sắc nói.
“Hả?” Nguyễn Nặc lui về phía sau vài bước, đụng phải cửa đau đến nhăn mày: “Anh Từ, tôi chỉ là một con mèo lai lịch không rõ, không xứng với anh đâu.”
Tuy rằng không biết bây giờ nội dung của bộ truyện tranh đã trở thành như thế nào, nhưng lỡ như Ôn Nhã xuất hiện, chẳng phải cô là rào cản lớn ngăn giữa Từ Kha và Ôn Nhã sao.
Trong truyện tranh, Từ Kha vì Ôn Nhã mà thật sự có thể nói là hao tổn tâm cơ. Sau một lần sự cố mất trí nhớ của Ôn Nhã, anh đưa Ôn Nhã đến một nơi khác trong biệt thự, ngăn cách cô ấy và Từ Lẫm gặp nhau. Hơn nữa anh còn nói với Ôn Nhã, cô ấy là vợ của anh.
Vậy nên hình ảnh bìa của cuốn truyện mới nhất mà Nguyễn Nặc đọc chính là Ôn Nhã tựa vào vai Từ Kha, trong tay Từ Kha ôm một con mèo Xiêm.
Nó chỉ là một con mèo mà thôi, làm sao dám liên lụy đến nhân vật phản diện và nữ chính được.
“Cô đừng suy nghĩ nhiều.” Từ Kha nói: “Chỉ là tôi muốn khi đối ngoại cô giả bộ là bạn gái của tôi để tôi tránh phải đụng chạm vào những người phụ nữ như đồ sứ kia.”
Nguyễn Nặc nhớ rõ, trong truyện tranh độ yêu thích của Từ Kha thậm chí còn cao hơn Từ Lẫm. Nhưng bởi vì Từ Lẫm là con ruột của tác giả, tác giả mặc kệ fan phẫn nộ, vẫn cứ để cho Ôn Nhã một lòng yêu Từ Lẫm.
Dù sao, chờ đến khi Từ Kha yêu Ôn Nhã thì lại đá mình ra, hiện tại ngụy trang thành bạn gái của anh hẳn là không thành vấn đề.
Hơn nữa, cô thật không còn biện pháp nào khác để bồi thường giường cho anh cả.
“Chỉ giả làm bạn gái thì cũng được.” Nguyễn Nặc gật đầu: “Nhưng nếu làm ấm giường, bây giờ anh coi tôi là một con người cũng không quá thích hợp đó.”
“Có cái gì mà không thích hợp.” Từ Kha bước hai bước đã đến trước mặt cô, sau đó giật lấy chiếc gối đầu mà cô đang ôm.
Vốn dĩ anh chỉ muốn dọa cô một chút, không ngờ tới sau khi bị giật mất chiếc gối thì cô lại trực tiếp ôm anh.
?
Nội tâm Nguyễn Nặc cũng sắp khóc rồi, cô cũng không muốn vậy mà, đây là thói quen của mèo, đến giờ là muốn ôm.
“Buông ra.” Sắc mặt Từ Kha lập tức trầm xuống.
“Tôi lập tức buông ra.” Nguyễn Nặc ngoài miệng nói buông nhưng tay lại không hề nhúc nhích.
Hu hu, bàn tay không nghe theo sai bảo, mèo Xiêm sao lại dính người như vậy chứ.
Cả khuôn mặt Nguyễn Nặc dán vào vị trí trái tim của Từ Kha, nghe nhịp tim của anh dần dần tăng lên mà khuôn mặt của cô từ từ ửng đỏ.
“Anh Từ, anh thử đẩy tôi ra thử xem.” Lúc nãy Nguyễn Nặc thấy anh tức giận nên trực tiếp biểu đạt chính mình cũng rất bất đắc dĩ.
“Cô…” Từ Kha nói: “Quên đi.”
“Hả?” Cảnh tượng đẩy ra cũng không xảy ra như trong dự kiến, Từ Kha ôm lấy cô bước ra khỏi thư phòng.
Dì Trần đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, sau khi nhìn thấy Từ Kha ôm Nguyễn Nặc đi ra thì ánh mắt không tự giác liếc về phía hai người.
Thì ra tiên sinh thích kiểu này.
Rất nhanh, Nguyễn Nặc đã bị anh trực tiếp quăng lên chiếc giường mới trong phòng anh. Ngoài dự kiến của Nguyễn Nặc, sau khi Từ Kha buông cô ra, cô cũng không còn ôm anh nữa. Xem ra cô cũng không dính người như mèo thực thụ.
Thế nhưng ngay lúc Nguyễn Nặc đang muốn xuống giường thì lại phát hiện có làm thế nào thì chân cũng không động đậy, nhưng khi cô đạp tới đạp lui trên giường thì lại không có hạn chế.
Con mèo này quen giường!
Sau khi Từ Kha bỏ cô xuống liền xoay người mở ra tủ quần áo chọn áo ngủ đi phòng tắm. Không bao lâu sau phòng tắm liền vang lên tiếng nước.
Cả người Nguyễn Nặc cuộn lại ngồi trên giường, lấy tay che lỗ tai.
Bây giờ cô thật sự muốn biến về làm mèo, mèo vốn không hề có phiền não. Từ Kha không phải chỉ thích nữ chủ, đối với những người phụ nữ khác đều không có hứng thú sao, vì sao còn giữ cô lại bên người. Nguyễn Nặc nghĩ đến đau đầu cũng không biết nguyên do.
Bây giờ, ngay cả vì sao cô biến thành người còn không nghĩ ra, haiz, quá mệt mỏi, vẫn nên ngủ đi thôi.
Nguyễn Nặc không dùng gối để gối đầu mà dùng nó để ngăn đôi chiếc giường ra, sau đó mới an tâm nằm xuống.
May mắn mèo có thói quen ngủ không cần gối đầu nên cô được lợi về điểm này.
Còn chưa đến giờ ngủ, lúc này Nguyễn Nặc cũng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng bên tai lại truyền đến âm thanh trong phòng tắm khiến cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Trước khi cô xuyên qua, đừng nói bế mà ngay cả nắm tay với con trai cô cũng chưa từng làm. Bởi vì từ nhỏ cô đã được sủng ái, nam sinh vây quanh cô cũng chỉ là vì gia thế của cô, Nguyễn Nặc nhìn thấy tên người bọn họ không hề có sự chân thành cho nên đều né ra xa.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không ngờ rằng chính mình lại có ngày lưu lạc làm công cụ ấm giường.
Trong nhà cũng không lạnh, cũng không biết vì sao anh lại chấp nhất làm ấm giường như vậy. Nguyễn Nặc nhìn về phía máy tính bảng của anh, như nghĩ tới cái gì đó.
Sau khi Từ Kha tắm xong, anh mặc chiếc áo ngủ màu đen rộng thùng thình đi ra, khóe mắt anh đảo qua Nguyễn Nặc đang nằm trên giường giả bộ ngủ.
Nếu không phải vì chất lượng của giấc ngủ, anh cũng không muốn ngủ cùng con mèo ngu ngốc này. Hơn nữa, mới vừa rồi cô còn chà chà trên người mình.
Thật khó chịu.
Sau khi Từ Kha sấy xong tóc, anh đi đến bên giường xốc lên chăn chuẩn bị nằm xuống thì thấy giữa giường có một chiếc gối.
Sao bây giờ cô lại giả vờ rụt rè rồi.
Từ Kha không hề nghĩ ngợi cầm chiếc gối vứt qua một bên, cứ như vậy nằm xuống.
Nguyễn Nặc cảm thấy phần giường bên kia lõm xuống liền biết anh đã nằm lên giường, vì thế cô xoay người, chuẩn bị lấy máy tính bảng của anh.
Trước khi Từ Kha có thói quen xem tài liệu, xem một lúc lâu mới ngủ.
Nguyễn Nặc không nghĩ tới cô vừa xoay người liền trực tiếp nhìn thẳng vào anh.
“À, cái kia, có thể cho tôi mượn dùng máy tính bảng được không?” Nguyễn Nặc tránh ánh mắt của anh.
Từ Kha bấm nút quay về, sau đó đem đưa máy tính bảng cho Nguyễn Nặc, sau khi Nguyễn Nặc cần lấy thì trực tiếp mở app mua sắm: “Anh xem, trên đây có thảm điện, nếu anh sợ lạnh thì có thể mua nó, cũng không cần dựa vào cơ thể người làm ấm giường.”
*
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Từ Kha: Buông ra.
Nguyễn Nặc: Tôi lập tức buông. ( tay không động đậy )
Tâm Từ Kha: Ha, ngoài miệng nói buông nhưng thân thể vẫn rất thành thực.