• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71


Khi đó cô cứ nghĩ rằng Diệp Huân là một cô gái tâm tư đơn thuần nên mới ra tay giúp đỡ, không ngờ bây giờ lại bị cắn ngược lại một cái.


Trong lòng cô âm thầm thở dài, bây giờ biết rồi cũng không coi là muộn.


Không biết từ lúc nào, bầu trời u ám lại có tuyết rơi lả tả xuống mặt đất.


“Vậy thì trùng hợp rồi, tôi cũng cho là như vậy.” Diệp Huân đi đến trước mặt Nguyễn Nặc, tiếp tục tiến về phía trước: “Chắc cô rất vui nhỉ? Dùng một thời gian ngắn hơn tôi để leo lên đến vị trí như hiện tại.”


Cô nên vui vẻ sao?


So với những danh tiếng hư ảo này, cô càng mong có được sự công nhận về diễn xuất hơn. Ở thế giới trước, vì lý do gia đình nên cô không thể vào giới giải trí. Vì vậy ở thế giới này, mỗi cảnh quay cô đều vô cùng nỗ lực.


“Cô muốn gì?” Nguyễn Nặc bỗng nhiên hỏi: “Từ Lẫm, hay là sự nổi tiếng?”


“Hai điều này có gì mâu thuẫn với nhau sao?” Diệp Huân không quay đầu lại, trực tiếp đi thẳng ở phía trước, giả vờ như tâm trạng đang rất tốt nhìn ngắm hoa cỏ ở hai bên: “Từ Lẫm sẽ cho tôi thứ mà tôi muốn. Cô không biết rằng, vì anh ấy tôi đã bỏ ra bao nhiêu sự nỗ lực đâu.”


Nguyễn Nặc nhớ lại sự vắng vẻ của Ôn Nhã. Cái gọi là nỗ lực, bao gồm cả việc làm hại Ôn Nhã sao?


Ban đầu cô nghĩ rằng tất cả mọi thứ của Ôn Nhã là do Từ Kha lấy đi. Nhưng sau đó càng ngày cô càng cảm thấy, Từ Kha sẽ không ra tay một cách trẻ con như vậy đối với phương diện tình cảm. Từ Lẫm là người thân của anh, dù thế nào thì Từ Kha cũng sẽ không làm hại anh ta.


“Luôn luôn xuất hiện bên cạnh, quấy rối anh ta?” Nguyễn Nặc lạnh nhạt nói. Dựa theo những gì cô vừa được thấy, thái độ của Từ Lẫm đối với Diệp Huân kém hơn rất nhiều so với Ôn Nhã. Có sự so sánh này, Nguyễn Nặc càng tin rằng Từ Lẫm không hề thích Diệp Huân.


“Ha.” Diệp Huân quay đầu lại, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô: “Cô muốn quy chụp lời nói của tôi?”


“Người anh ta thích là Ôn Nhã.” Nguyễn Nặc không hề luống cuống, bình tĩnh phân tích với cô ấy: “Ở bên cạnh một người đàn ông trong mắt không hề có cô, cô có thể sống tốt đến đâu chứ?”


“Hai vai nữ chính của hai bộ phim, có đủ không?” Ánh mắt Diệp Huân hướng về phía xa. Cô ấy biết trong lòng Từ Lẫm không có mình, nhưng thế thì đã sao? Mỗi ngày người báo cáo với anh là cô ấy, người được anh đề cử cũng là cô ấy.


Có những thứ này rồi, người đại diện của cô ấy sẽ không dám chèn ép cô ấy ở khắp nơi nữa, cũng sẽ đặt sự chú ý lên người cô ấy.


“Cô là người có vận mệnh tốt như vậy, sao có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi bị đóng băng suốt một năm chứ? Diệp Huân kích động đi đến trước mặt Nguyễn Nặc. Dựa vào ưu thế chiều cao để từ trên cao mà nhìn xuống Nguyễn Nặc. Thấy cô vẫn trong bộ dạng không hề gợn sóng thì trong lòng lại càng tức giận.


Cô ấy hít sâu vào một hơi, mới có thể bình tĩnh lại.


Biết được kết cục thê thảm của Ôn Nhã khi đối phó với Nguyễn Nặc, cô ta nào dám động vào người của Từ Kha nữa chứ?


Khi cô ấy hùng hùng hổ hổ xông đến, Nguyễn Nặc quả thực đã hoảng sợ. Đang chuẩn bị chạy về phía sau thì lại thấy cơn phẫn nộ của cô ta xẹp xuống, cũng yên tâm hơn một chút.


Xem ra nhiệm vụ này của Duy Du vô cùng gian nan, chị ấy phải nỗ lực rất nhiều rồi.


“Ừ, tôi không hiểu.” Nguyễn Nặc cười rạng rỡ: “Cô cũng nói rồi đó, số của tôi rất may mắn. Không giống như cô, nếu như Từ Lẫm quay về tìm Ôn Nhã thì sẽ không còn gì nữa rồi.”


“Anh ấy sẽ không quay về tìm cô ta đâu.” Diệp Huân cười lạnh: “Ôn Nhã đã từng làm hại tôi, Từ Lẫm sẽ không thích một cô gái trong lòng toàn là sự đố kỵ.”


Chuyện này đại khái là xảy ra vào sau khi cô rời khỏi đoàn phim <Một đời Phùng Tiên>, không ngờ sau khi cô đi rồi lại có một màn kịch đặc sắc như vậy. Cũng không ngờ rằng, lúc đó Diệp Huân đã bắt đầu tính kế.


Lúc đó cô đã nghe trợ lý nói qua, Diệp Huân vì diễn một cách phim phải dùng dây cáp nên bị thương. Mới nghỉ ngơi có ba ngày đã quay lại làm việc.


“Đáng đời cô ta. Nếu như không có suy nghĩ đó thì cũng sẽ không đi tiếp cận nhân viên phụ trách dây cáp. Sau đó cũng sẽ không khiến tôi có kẽ hở để lợi dụng. Nếu cô ta đã có ý muốn làm hại tôi thì không bằng tôi giúp đỡ cô ta một chút.” Vẻ mặt của Diệp Huân có chút kiêu ngạo của kẻ thắng cuộc.


Nguyễn Nặc không nói gì. Mục đích của cô ấy đã đạt được. Điện thoại trong tay cô vẫn đang duy trì cuộc gọi, mà đầu dây bên kia, chính là Từ Duy Du.


Chị ấy cũng không nghĩ đến rằng Diệp Huân vốn tưởng là một cô gái đơn thuần, bây giờ lại thấy được một bộ mặt khác của cô ấy.


Nhưng đối tượng công kích của Diệp Huân là Ôn Nhã, Nguyễn Nặc không có hảo cảm với một người đã từng làm hại mình, cô không có ý định phát biểu bất cứ ý kiến gì.


“Sau này tôi cũng sẽ vào cửa của ngôi nhà này, mong chỉ giáo nhiều hơn.” Diệp Huân cảm thấy khó hiểu. Dựa vào những hiểu biết của cô ấy đối với người đối diện, hiện giờ không phải cô ta nên bị dọa đến chạy mất hay sao. Vậy mà cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào mình?


Con búp bê trong tủ kính giờ đã trưởng thành rồi sao?


“Có phải cô nghĩ nhiều rồi không?” Nguyễn Nặc mô phỏng sự nghiêm túc của Từ Kha, đưa điện thoại trong tay ra trước mặt cô ấy: “Bây giờ cô còn thấy có khả năng nữa không?”


Diệp Huân ban đầu còn cảm thấy nghi hoặc, sau khi nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa. Đây đều là bẫy mà Từ Duy Du và Nguyễn Nặc bày ra, vậy mà cô ấy lại ngu ngốc nhảy vào.


Sau khi hiểu hết mọi việc, cô ấy cắn chặt răng, hung ác nhìn Nguyễn Nặc: “Tại sao cô lại muốn dẫn dắt tôi, ép tôi nói ra những lời như vậy. Nguyễn Nặc, rõ ràng cô biết rằng tôi mới là người bị hại.”


Nguyễn Nặc cũng cảm thấy bội phục, cô ấy còn có thể mở miệng nói dối đến tận nước này. Biểu cảm dữ tợn và biểu cảm điềm đạm đáng yêu đều được phát huy trên người cô ấy một cách xuất sắc.


Cô thật sự đã bị dọa sợ, liên tục lùi ra sau vài bước. Nhưng Diệp Huân lần này lại không đuổi theo, cô ta liên tục nói những lời đáng thương đó, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Nguyễn Nặc.


Thực sự quá đáng sợ.


Có chút hối hận vì đã đồng ý với Duy Du đi vạch trần Diệp Huân rồi.


Đối mặt với một Diệp Huân như vậy, cô thực sự là sợ đến mất mật.


Cũng không biết lùi lại đến đâu, cô bị hòn đá cuội làm vấp ngã, lảo đảo chuẩn bị ngã xuống.


Đúng vào lúc nhắm mắt lại chấp nhận sự thật, eo cô bỗng nhiên được một bàn tay to lớn giữ lại, bản thân hoàn toàn rơi vào trong lòng anh.


Hô hấp hoàn toàn là mùi hương quen thuộc.


Cô không cần ngẩng đầu cũng biết người đang ôm mình là ai: “Từ Kha.”


Nhất thời yên tâm.


“Ừ.” Tay kia của Từ Kha che kín hai mắt của cô, lúc này mới dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Diệp Huân.


Diệp Huân cũng đã từng gặp Từ Kha. Trong ấn tượng của cô ấy Từ Kha là một người lạnh lẽo vô tình, không ngờ rằng bây giờ anh lại ôm Nguyễn Nặc một cách dịu dàng như vậy. Còn cẩn thận che kín hai mắt của cô ta, lo rằng cô ta bị dọa sợ.


“Giám đốc Hứa.” Diệp Huân lập tức thay đổi vẻ mặt khác, dịu dàng chào hỏi anh.


“Ừ, đúng vậy. Cả đội của các anh qua đây luôn.” Từ Kha cầm điện thoại lên, nói một câu đó xong rồi bế ngang Nguyễn Nặc đi về phía nhà họ Từ.


Diệp Huân ngờ vực không hiểu chuyện gì, vì vậy đang định đi đến giải thích thì nhìn thấy vài người vệ sĩ cao lớn tiến lên, cô ấy rất nhanh đã bị khống chế đi đến một không gian xa lạ.


“Đây là đâu?” Cô ấy có thể cảm nhận được mình vẫn còn ở trong nhà họ Từ. Nhưng căn phòng này ngoại trừ cửa sổ thì không còn một dụng cụ gia đình nào khác, trống rỗng đến mức khiến lòng người hoảng hốt: “Các người thả tôi ra.”


Rất nhanh, lời kêu cứu của cô ấy đã có hồi đáp. Cửa phòng được mở ra, Từ Lẫm đang đứng trước cửa, trên mặt mỉm cười.


Nhưng cô ấy lập tức đã coi nhẹ hàm ý nguy hiểm trong nụ cười đó, lao vào lòng anh ta: “Em thật sự rất sợ, anh tin rằng đó không phải em làm đúng không?”


“Tin.” Từ Lẫm lạnh nhạt đáp: “Bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay, tôi còn tin tưởng cô?”


“Từ Lẫm.” Cuối cùng cô ấy cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tỏa ra trên người Từ Lẫm, vội vàng đẩy anh ta ra: “Em đã nói rồi. Những điều đó đều là Nguyễn Nặc ép em nói. Anh phải tin em, em là bạn gái anh mà.”


“Ha.” Từ Lẫm lạnh lùng quay người, nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh, giọng nói không hề có chút tình cảm: “Đưa cô ta về nhà của mình đi.”


Không lẽ, anh ấy bỏ qua cho mình rồi?


Diệp Huân rơm rớm nước mắt. Tuy rằng ngoài miệng anh ấy không nói, nhưng vẫn yêu thương cô ấy: “Từ Lẫm, cảm ơn.”


“Những thứ cô vừa khoe khoang, sau này sẽ không còn nữa. Ngay cả cơ hội mang cô theo để đóng phim, cũng không còn.” Từ Lẫm nói câu này xong liền rời đi. Diệp Huân ở phía sau vẫn còn đang liều mạng cầu xin, nhưng anh ta hoàn toàn xem như không nghe thấy.


*


Nguyễn Nặc chôn mặt lên vai Từ Kha. Dường như chỉ có như vậy mới có thể xóa đi cảnh tượng đáng sợ vừa rồi.


“Thế này là…bị dọa sợ rồi?” Từ Duy Du thân thiết đi đến bên cạnh Từ Kha nhìn Nguyễn Nặc trong lòng anh.


“Em không sao.” Nguyễn Nặc sợ rằng Từ Kha sẽ vì chuyện này mà cáu giận với Từ Duy Du, vội vàng nghiêng đầu qua giả vờ thoải mái mà nhìn chị ấy: “Chỉ là vừa rồi ngoài trời có tuyết, em sợ lạnh mà thôi.”


Nghe thấy Nguyễn Nặc nói vậy, Từ Kha liền cởi áo khoác âu phục của mình khoác lên người Nguyễn Nặc: “Còn lạnh không?”


“Không lạnh.” Nguyễn Nặc ngẩng đầu, hôn lên cằm anh một cái. Thấy vẻ mặt của anh dịu đi một chút, lúc này mới đặt điện thoại vẫn luôn nắm trong tay lên bàn: “Duy Du, cái này trả cho chị.”


“Được.” Từ Duy Du nhận lấy nhưng cũng không xem, mà chỉ bỏ sang một bên.


Từ Lẫm quay lại, ngồi xuống bên cạnh Duy Du: “Cảm ơn chị. Nếu như không có chị thì đến giờ em vẫn không hay biết gì.” Còn khiến Ôn Nhã bị oan. Bây giờ trong đầu của anh ta toàn là hình ảnh Ôn Nhã khóc lóc cầu xin anh ta nghe mình giải thích.


Đôi môi anh ta mím chặt lại, bây giờ anh ta đã không chờ được mà muốn đi tìm Ôn Nhã rồi.


“Chị còn nói rằng mắt nhìn người của em cũng không đến nỗi nào. Sao lại tin lời cô ta một cách dễ dàng như vậy.” Duy Du đặt điện thoại vào trong tay anh ta: “Cầm về coi như kỷ niệm đi.”


“Nghĩ quá nhiều rồi.” Sao anh ta có thể nghĩ rằng một Ôn Nhã dịu dàng như vậy có thể làm ra chuyện hại tính mạng người khác chứ. Anh ta nhìn Nguyễn Nặc trong lòng Từ Kha, ánh mắt dừng lại một giây rồi lập tức rời đi: “Nguyễn Nặc, cảm ơn.”


“Không có gì. Chuyện nhỏ mà thôi.” Nguyễn Nặc vừa muốn nhìn Từ Lẫm một cái liền lập tức bị Từ Kha che hai mắt lại.


Nói xong những lời này, Từ Lẫm rời khỏi nhà họ Từ.


Nguyễn Nặc gỡ bàn tay đang che hai mắt mình của Từ Kha xuống. Con người này cũng thật bá đạo: “Anh họp xong rồi à?”


“Ừ.” Vừa họp xong đã được tin rằng Nguyễn Nặc và Diệp Huân đang ở riêng với nhau, anh cũng biết được kế hoạch của Từ Duy Du. Nhưng lại không ngờ rằng, đi đến đó lại nhìn thấy cảnh kẻ điên kia đang hù dọa bánh bao của anh.


Ánh mắt của anh tối lại, ngón tay vân vê lỗ tai của Nguyễn Nặc, thấy nó dần dần biến thành màu hồng. Trong lòng thầm nghĩ nên làm thế nào để khiến người phụ nữ không biết tốt xấu kia hối hận cả đời.


Từ Kha cúi đầu hôn lên môi của cô. Động tác tận lực để dịu dàng, sợ rằng sẽ làm đau cô thêm một lần nữa.


“Ưm.” Nguyễn Nặc giãy dụa một chút, nhưng không thể lay động anh một chút gì, liền dần dần từ bỏ.


Từ Duy Du vốn còn muốn ngồi thêm một chút, nhìn thấy cảnh này liền tức tốc rời khỏi.


Chương 72


Hai má cô đỏ bừng, hai mắt mờ mịt hơi nước, lông mi dài rũ xuống che dấu ánh mắt lúc này của cô.


Nhưng rất nhanh, Từ Kha đã nhìn thấy cánh tay trắng nõn đang ôm lấy anh của cô hạ xuống, ngón tay chầm chậm di chuyển từ sau gáy anh ra đến cổ áo, nghiêm túc sửa lại cổ áo của anh vừa bị cô làm loạn, vuốt bằng những nếp gấp.


“Thực ra, cứ ở bên anh như vậy cũng rất tốt.” Nguyễn Nặc dựa vào bờ vai của anh, thấp giọng nỉ non.


“Hử?” Từ Kha nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn chằm chằm vào anh: “Chỉ có em đồng ý.”


Trong lòng Nguyễn Nặc lập tức căng thẳng, vẻ mặt Từ Kha chuyên chú, không hề có ý trêu chọc cô. Từ sau khi ở bên cạnh anh, cô liền hiểu ra nhân vật phản diện này cũng không xấu xa đến vậy. Nhưng bỗng nhiên nghe anh nói muốn để cô ở bên cạnh anh một cách nghiêm túc, trong lòng vẫn rất cảm động.


Nhưng cũng chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc đó. Sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn nghe theo suy nghĩ của mình. Không hề giãy dụa ra khỏi vòng tay của anh, đối diện với mắt anh mà nói: “Đợi đến khi em quay phim xong, có thời gian rảnh thì ngày nào cũng sẽ ở bên cạnh anh.”


“Được.” Sự mất mát đó được giấu rất kỹ càng. Từ Kha rất nhanh đã dùng hành động khác để che dấu.


Nhắm hai mắt lại, hôn lên môi cô.


*


Sắp đến cuối năm, Nguyễn Nặc ngày nào cũng ở nhà. Tuy rằng thời gian này Từ Kha đã tỏ rõ thái độ không cho cô đi quay phim, nhưng Duy Du cũng không để cho Nguyễn Nặc nhàn rỗi. Mỗi ngày đều có giáo viên đến nhà bồi dưỡng diễn xuất và các loại kỹ năng cần thiết.


Công việc hàng ngày của cô chính là học tập. Hôm nay lại đến tiết học múa mà cô yêu thích nhất, vì giáo viên dạy múa hiện đại bị bệnh xin nghỉ nên giáo viên nói với Nguyễn Nặc rằng sẽ bảo cháu gái của mình đến dạy thay. Còn nhấn mạnh thành tích của cháu gái mình một hồi. Nguyễn Nặc suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù sao cô giáo cũng đã bị bệnh rồi, gắng gượng lên lớp thì cũng không được hay lắm.


Vì công việc nên hôm nay Từ Kha ở lại nhà họ Từ, nhưng đều thảo luận công việc trong phòng tiếp khách.


Cả một buổi sáng, chỉ đến khi dùng bữa trưa mới có thể nhìn thấy anh. Còn về việc bàn chuyện gì, Nguyễn Nặc cũng không hỏi. Có lẽ cũng là công việc liên quan đến hợp đồng, cô cũng không hiểu được.


Đến chiều, Nguyễn Nặc lười biếng làm tổ trên sofa trong phòng khách. Cô thích ánh sáng tươi đẹp của buổi chiều. Trước đây khi còn là mèo Xiêm, cô luôn nằm trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của Từ Kha ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.


Không để cô đợi lâu, dì Trần rất nhanh đã đưa một cô gái gương mặt thanh tú đến. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng, cộng thêm khí chất thường xuyên tập múa của cô ta, có vẻ vô cùng có khí chất tiên tử.


Nguyễn Nặc đứng dậy đi đến trước mặt cô ta. Đến gần rồi mới nhận ra cô ta cao như vậy. Có lẽ là cao một mét bảy, cao hơn cô rất nhiều.


Cô lịch sự đưa tay ra, khóe miệng cong lên, bày tỏ sự kính trọng với cô giáo. Nguyễn Nặc nhẹ giọng nói: “Xin chào.”


“Xin chào, tôi là Tô Mẫn, đến dạy thay cô của tôi.” Cô ta có một đôi mắt cười. Lúc cười lên hai mắt sẽ cong cong, giống như một ánh trăng lưỡi liềm, khuôn mặt là kiểu mặt dễ thương của búp bê, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.


Chỉ có điều đôi mắt kia quá lanh lợi, khiến Nguyễn Nặc có chút không thoải mái.


Nguyễn Nặc dẫn cô ta đi đến nơi thường xuyên dùng để tập múa, còn mình thì bắt đầu chuẩn bị động tác.


Tô Mẫn đứng ở một bên, dựa lưng vào tường, ánh mắt không hề che dấu mà dừng lại trên cơ thể Nguyễn Nặc. Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra thì những thứ khác đều bình thường đến mức không đáng nhắc đến, sao Từ Kha lại xem trọng người này chứ?


Chuyên ngành đại học của cô ta là vũ đạo. Nhưng vì trường học có tính tổng hợp nên có rất nhiều chuyên ngành.


Vào một ngày nào đó của năm ba, cô ta bị một người bạn học ngành tài chính kéo đi nghe một buổi tọa đàm, người giảng chính là Từ Kha.


Đó là lần đầu tiên Tô Mẫn gặp Từ Kha. Thứ đầu tiên thu hút cô ta chính là ngoại hình hoàn hảo. Điều thứ hai chính là giọng nói trầm thấp lại có từ tính của anh.


Vậy là trong buổi tọa đàm đó, những thuật ngữ mà cô ta hoàn toàn không hiểu nhưng lại có thể nghe một cách chăm chú. Cho đến khi bạn của cô ta đến, cô ta mới nhận ra là mình thất lễ rồi.


Lúc đi qua hành lang bên sân trường, cả người cô ta vẫn đang chìm đắm trong buổi tọa đàm đó, cho đến khi đụng phải một người đàn ông mặc âu phục đi giày da mới sực tỉnh. Cô ta mạnh mẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy người vừa rồi đã khiến cô ta mê mẩn. Vẻ mặt anh lúc này lạnh nhạt, nhưng vẫn không làm mất điểm trong lòng cô ta.


“Xin lỗi.” Cô ta biết rằng giọng của mình không phải kiểu giọng nói trời sinh nhu mì. Vì vậy liền cố gắng hạ thấp âm thanh một cách yếu ớt, khiến nó ở ranh giới của nghe được và không nghe được.


Đáng tiếc là Từ Kha không hề để ý đến cô ta, trực tiếp đi vòng sang. Anh đi rồi.


Tô Mẫn đứng yên tại chỗ, sau khi xác nhận rằng anh đã đi xa, mới dám ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của anh.


Nếu như lúc đầu cô ta tiếp tục nói chuyện với anh thì liệu kết cục có khác đi hay không?


Lần này cô ta ngẫu nhiên nghe được rằng cô của mình đến nhà họ Từ dạy múa cho một minh tinh nhỏ, liên tưởng đến những tin tức gần đây, không khó mà đoán được rằng đó chính là Nguyễn Nặc.


Tô Mẫn cắn cắn môi, lúc nhìn Nguyễn Nặc lần thứ hai có chút xem thường. Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà có được chứ.


Nguyễn Nặc vẫn đang nghiêm túc chuẩn bị vận động, không chú ý đến ánh mắt của cô ta: “Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu.”


“Ừ.” Tô Mẫn gật đầu. Cô ta nhớ rằng cô mình đã từng dặn dò tuy rằng Nguyễn Nặc mới chỉ bắt đầu học, nhưng cũng được coi là một học sinh có thiên phú, thân thể đó cho dù là một động tác yêu cầu độ mềm dẻo rất cao cũng có thể học hỏi rất nhanh.


Tô Mẫn cũng muốn xem xem, thiên phú của người phụ nữ này có thể đến mức nào.


“Bây giờ sẽ dạy cho cô động tác mới.” Tô Mẫn không có thời gian cho cô lề mề, trực tiếp bắt đầu động tác.


Nguyễn Nặc luống cuống chân tay một hồi mới phản ứng kịp, vội vàng theo kịp động tác của cô ta.


Nhưng loạt động tác này của Tô Mẫn như mây bay nước chảy, không hề cho Nguyễn Nặc thời gian nghỉ ngơi, liên tục bắt đầu luyện tập.


Thể chất của Nguyễn Nặc vốn đã không tốt, giáo viên vũ đạo trước đây cũng biết nên sẽ dừng lại đúng lúc. Nhưng hiện giờ thì không như vậy, cô nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tô Mẫn, dựa vào sự kính trọng đối với cô giáo nên vẫn cắn răng gắng gượng nhảy theo cô ta.


Nhưng không bao lâu sau, cô đã chịu không nổi.


“A.” Nguyễn Nặc ngã xuống đất, nắm lấy cổ chân của mình, đau đến nhăn mày lại, ngay cả môi cũng đang mím chặt, trên trán toàn là mồ hôi.


“Bị trật rồi à?” Tô Mẫn đi đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống, nhưng không hề có ý muốn giúp đỡ. Căn phòng luyện tập này chỉ có hai người họ, vì vậy cô ta cũng lười giả vờ thân thiện với Nguyễn Nặc.


“Ừ.” Nguyễn Nặc thấy cô ta cách mình rất xa, cũng không có ý muốn trợ giúp vì vậy chỉ có thể cố nén cơn đau, ngồi dậy đi đến bên cạnh ghế rồi ngồi xuống.


“Tôi đi gọi người giúp cô.” Đôi mắt của Tô Mẫn híp lại, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, đi ra khỏi phòng tập.


Bên ngoài không có người làm, cô ta quay lại căn phòng khách lúc vừa mới đi vào và gặp Nguyễn Nặc lần đầu tiên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng vì phát hiện ra rằng Từ Kha đang ngồi trên sofa. Hóa ra anh cũng ở nhà, vậy cô ta lần này đến đây cũng không uổng phí.


“Giám đốc Từ.” Khóe miệng của cô ta cong lên thành một độ cong đẹp đẽ, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.


Từ Kha mặt không biểu cảm, cau mày lại. Vẫn không nâng mắt lên mà lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”


Anh thuận tay cầm cái gối ôm bên cạnh lên, trên đó có mùi hương hoa linh lan nhàn nhạt, đoán ra rằng vừa rồi Nguyễn Nặc lại ôm cái gối ôm này đọc kịch bản.


Nghĩ đến cảnh cô cuộn tròn cơ thể ôm lấy gối ôm, tâm trạng của anh lập tức tốt hơn. Mấy ngày nay anh cố ý chuyển hết công việc về nhà xử lý là để có thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng bất cứ lúc nào.


“Tôi tên Tô Mẫn.” Lúc nói chuyện, giọng nói của Tô Mẫn có chút run rẩy, trong lòng thấp thỏm bất an. Cô ta không chắc rằng Từ Kha có còn nhớ lần gặp tình cờ đó nữa hay không.


“Không quen, ra ngoài đi.” Từ Kha đứng dậy, đi qua cô ta trực tiếp đến phòng tập múa.


“Tôi, tôi là giáo viên dạy múa của Nguyễn Nặc.” Lần này cô ta không muốn đợi đến khi anh đi xa mới quay đầu nhìn nữa. Khi đó là cô ta hồ đồ, nhưng bây giờ đã trải qua nhiều thứ như vậy, cô ta biết rằng mình phải tự tạo ra cơ hội, vì vậy liền dũng cảm bước đến bên cạnh anh.


Thấy anh không nói gì, nhưng cũng không xua đuổi mình nữa, đây là một điềm báo tốt, Tô Mẫn tiếp tục nói: “Giám đốc Từ, đã lâu không gặp.”


Tô Mẫn quan sát vẻ mặt của anh, nhưng không nhìn ra được điều gì, vì vậy đành kiên trì nói tiếp: “Tôi là sinh viên khoa vũ đạo của đại học A, anh đã từng đến đó diễn thuyết, sau khi kết thúc tôi không cẩn thận đã va phải anh.”


Từ Kha cuối cùng cũng dừng bước: “Cô là giáo viên của Nguyễn Nặc, sao lại một mình ra đây?”


“Hả?” Tô Mẫn không ngờ rằng lần đầu tiên Từ Kha nói với mình một câu dài như vậy lại là liên quan đến Nguyễn Nặc: “Cô ấy không cẩn thận bị trẹo chân, tôi ra đây tìm người đến xem giúp cô ấy.”


“Từ…” Lời còn chưa nói hết đã thấy Từ Kha bước nhanh về phía phòng tập múa.


Tô Mẫn phải chạy từng bước nhỏ mới theo kịp bước chân của anh.


Nguyễn Nặc đợi một lúc lâu cũng không thấy Tô Mẫn gọi người đến, vì vậy đành đứng lên một cách khó khăn chuẩn bị ra ngoài, chống tay lên tường để đứng vững, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu đen chạy về phía mình.


Rất nhanh đã bị anh bế lên, cô thuần thục đưa tay ra ôm lấy cổ anh: “Sao anh lại đến đây?”


Bỗng nhiên có một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Nguyễn Nặc nhìn qua thì thấy Tô Mẫn đang vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy bọn họ mới dừng lại, miệng thở hồng hộc, mấp máy môi muốn nói gì đó.


Nhưng Từ Kha không cho cô ta cơ hội, trực tiếp bế Nguyễn Nặc quay lại sofa ngoài đại sảnh. Trên đường gặp phải dì Trần liền dặn dì ấy mang hộp y tế lại đây.


Từ Kha để Nguyễn Nặc ngồi lên đùi mình, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cô, khẽ cau mày nói: “Chịu đựng một chút.”


“Ừ.” Nguyễn Nặc cố gắng không tỏ ra đau đớn quá nhiều, dời đi toàn bộ lực chú ý: “Anh nhẹ tay một chút.”


“Được.” Từ Kha mở hộp y tế ra, cố gắng nhẹ tay hết sức để bôi thuốc cho cô. Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn lưu ý đến gương mặt chỉ to bằng bàn tay kia đã trở nên trắng bệch, bộ dạng đau đớn yếu ớt.


Anh cố nén cơn tức giận, bôi thuốc lên cho cô trước.


“Được rồi.” Từ Kha cúi đầu, nhìn bóng dáng nhỏ bé trong ngực, ánh mắt tối lại, sau đó liền hôn lên đôi môi của cô.


Nguyễn Nặc nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể để mặc anh đòi hỏi.


Tô Mẫn đứng bên cạnh nhìn bọn họ thân mật, trong lòng bị đả kích rất lớn. Hóa ra những lời đồn mà cô ta không tin kia, một tổng giám đốc sao có thể yêu một minh tinh không có danh tiếng chứ? Nhưng không ngờ một màn trước mắt này đã khiến cô ta hoàn toàn sụp đổ.


Trong lòng cô ta hiện giờ rất loạn, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.


Mới bước được vài bước thì dì Trần lúc nãy đưa cô ta đến đây đã đứng ra chặn đường cô ta.


Cô ta nhất thời tâm loạn như ma. Vừa rồi cô ta chỉ dạy học vũ đạo như bình thường, là do Nguyễn Nặc không chịu được cường độ này, cái này không thể trách cô ta được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK