Khói mù dưới đáy mắt Nguyễn Nặc dần tản ra, đứng lên chậm chạp đi về phía anh, cô chưa kịp chủ động nắm lấy tay Từ Kha, anh đã nắm tay cô trước, nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt anh.
Đau.
Cô hơi nhíu mày, mới vừa rồi cả tâm trí đều lo lắng cho Tiểu Ngư nên không phát hiện cánh tay của mình bị trầy da. Nhưng bởi vì vết thương không sâu, cũng không đau lắm cho nên bị cô bỏ qua.
Chỉ thấy anh cúi đầu xuống chăm chú nhìn vào vết thương kia.
“Từ Kha, của em chỉ là chuyện nhỏ, vì cứu em mà Tiểu Ngư bị thương nghiêm trọng hơn, em muốn chờ cô ấy đi ra.” Nguyễn Nặc sợ anh sẽ trực tiếp dẫn cô về, cho nên trước tiên kể lại mọi chuyện rõ ràng.
Cô vừa nói, tay còn lại không được nắm kéo lấy ống tay áo của anh, trong động tác mang theo chút làm nũng, trong đôi mắt cũng có sự mong đời nhìn anh.
“Đi lấy hộp cứu thương đến đây, ở chỗ này xử lý vết thương cho cô ấy một chút.” Cuối cùng Từ Kha vẫn thỏa hiệp, để cho Nguyễn Nặc ngồi xuống cái ghế bên cạnh, còn mình thì ngồi bên cạnh cô.
Không cần nhắc nhở, Lục Tu lập tức hiểu được, người Từ Kha nói là anh ta, vì vậy anh ta vội vàng hành động, ôm hồ sơ đứng lên, “Vậy tôi đi lấy hộp cứu thương.”
Nguyễn Nặc chậm rãi nghiêng cơ thể của mình về phía Từ Kha, nghiêng đầu dựa vào cánh tay bền chắc của anh, cô muốn rút tay từ trong tay của anh về, kết quả lại bị anh nắm chặt hơn, “Có hơi đau.”
Nghe được lời này Từ Kha mới buông lỏng cái nắm tay. Anh rủ mắt xuống, làm cho Nguyễn Nặc không nhìn thấy được suy nghĩ của anh vào giờ phút này.
Nhìn làn da vốn dĩ trắng nõn bây giờ lại bị trầy da của cô, Từ Kha cảm thấy mảnh màu đỏ kia làm cho anh thấy mà giật mình, chuyện này để anh không vui, cô giống như một đứa trẻ làm bằng thủy tinh, hơi không chú ý một cái sẽ rớt bể, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại không thích anh bỏ cô vào hộp gấm mà bảo vệ.
Cảm thấy Từ Kha không thích hợp, Nguyễn Nặc nghĩ đến tính đặc biệt của ngày hôm nay, sợ đã kích thích đến anh, chỉ có thể lấy hết can đảm nói chuyện với anh: “Từ Kha, anh có muốn hôn em không?”
Bỗng nhiên bị cô hỏi như vậy, Từ Kha dẫn bừng tỉnh, lệ khí dưới đáy mắt đã chậm rãi tản ra chút, cúi đầu hôn lên mi mắt của cô một cái, “Chờ một lát anh giúp em bôi thuốc.”
“Được.” Nguyễn Nặc hơi ngẩng đầu lên, để cho sự đụng chạm của anh càng không kiêng dè gì. Rốt cuộc Từ Kha vẫn là nhân vật phản diện hung ác, sao cô có thể quên mất thuộc tính này được.
Sau khi chờ môi của anh rời khỏi mặt mình, Nguyễn Nặc mới chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt chạm đến một bóng người quen đang đứng ở bên kia hành lang.
Ôn Nhã đứng yên ở đó, liếc mắt nhìn bọn họ, cô may mắn rời khỏi đó một chút nên tránh thoát trận tai nạn kia, nhưng bởi vì bạn của cô bị thương, nên Ôn Nhã đi theo đến, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một màn như vậy.
Ở trong dự tính của cô ta, Từ Kha vốn nên một lòng một dạ với cô ta, thậm chí dùng hết mọi cách để ép cô ta ở bên cạnh anh, nhưng bây giờ trong lòng anh chính là Nguyễn Nặc, trong mắt đều là cô gái kia, thậm chí một một cái liếc mắt cũng lười nhìn cô ta.
Ở thế giới này, điều may mắn duy nhất của cô ta chính là Từ Lẫm vẫn luôn đứng bên cạnh cô ta nhưng không biết vì cái gì, cho dù Từ Lẫm quan tâm cô ta mọi mặt, nhưng không vội nói chuyện về lần đó giữa cô ta và Từ Kha.
Ôn Nhã cũng không nghĩ đến trong lúc vô ý đã sáng tạo ra một nhân vật phản diện hoàn mỹ như vậy, hưng ác lại rất thâm tình, nhưng nhân vật phản diện như vậy lại không thuộc về cô ta.
Hình như Nguyễn Nặc đã chú ý đến sự xuất hiện của cô ta, Ôn Nhã đang muốn trừng cô một cái, lại phát hiện Từ Kha đã chú ý đến sự thất thần của Nguyễn Nặc, trực tiếp đưa tay che kín mắt cô, hôn xuống môi cô giống như là đang trừng phạt.
Chương 54
Sau khi Nguyễn Nặc bị anh che mắt cắn một cái, đôi mắt chậm rãi tìm được ánh sáng, Ôn Nhã cũng đã biến mất.
Có lẽ cô ta cũng đi theo bạn bị thương đến đây.
“Lấy từ chỗ y tá, một lát trả lại trước quầy là được.” Lục Tu xách theo một cái hộp cứu thương đến trước mặt bọn họ, trực tiếp đưa cho Từ Kha, liếc mắt nhìn bọn họ, “Còn phải về làm việc, tôi đi trước đây.”
“Ừ.” Từ Kha yên lặng nhận lấy cái hộp, mở ra thành thạo bắt đầu cầm ra một tăm bông lại chấm chút cồn, sau đó từ từ bôi lại vết thương trên vai Nguyễn Nặc.
“Hít.” Vừa mới bị tăm bông có cồn đụng một chút, Nguyễn Nặc liền không tự chủ được rút tay về, giữa trán nhăn thành hình chữ xuyên, môi mỏng khẽ mở, phát ra một tiếng nghẹn ngào như mèo con.
Cũng lúc này, cô mới ý thức vết thương của mình cũng không nhẹ như trong tưởng tượng, nơi bị trầy vô cùng nhiều.
Chỉ thấy anh hơi nhíu mày một chút, bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô, tim Nguyễn Nặc đập chậm nửa nhịp: “Nhịn một chút, phải khử trùng trước.”
“Em biết.” Nguyễn Nặc cắn chặt răng, không để mình phát ra tiếng kêu đau đớn.
Dựa theo thiết lập trong truyện tranh, mặc dù xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng Từ Kha cũng không phải là người sống trong nhung lụa, đã từng gặp nạn rất nhiều lần, thậm chí còn từng vật lộn với yêu. Những kinh nghiệm đó, tạo ra tính cách hung ác của anh.
Bây giờ nhìn động tác vừa quen thuộc vừa điêu luyện của anh, hẳn là từ nhỏ thường xuyên bị thương, một mình băng bó vết thương.
Cô có chút đau lòng.
Lúc đầu Từ Kha vẫn còn có thể khống chế tốt lực độ, đợi đến khi nhìn vẻ mặt đau lòng của cô, tay hơi rung một cái, vô ý tăng thêm chút lực.
“…” Nguyễn Nặc nhắm mặt lại, khống chế dục vọng kêu kêu đau của mình, đột nhiên cô cảm giác môi mình bị chặn lại, cho đến khi cô không đau nữa, Từ Kha mới rời đi.
“Còn thiếu một bước cuối cùng.” Từ Kha nhanh chóng lại chấm một chút cồn, thoa lên cho cô, cuối cùng lau qua nước thuốc. Lúc này mới vứt cây tăm bông dính cồn mới dùng qua, giao hộp thuốc cho vệ sĩ để cho họ trả lại cho y tá.
Anh biết Nguyễn Nặc yếu ớt, hôm nay mới biết được cô sợ đau bao nhiêu, anh nhớ lại âm thanh đè nén phát ra từ trong miệng cô lúc nãy, có chút đáng tiếc, nếu không ở bệnh viện, anh nhất định sẽ làm cho cô trực tiếp kêu ra.
Bánh Bao luôn khiêu khích lòng người nhưng lại không biết.
Nguyễn Nặc thật vất vả chịu đựng xử lý vết thương xong, cánh tay còn rát đau, may là không có cồn kích thích, vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng được của cô, nhưng hiện tại sự chú ý của cô đã trở về phòng bệnh, thời gian đã qua lâu như vậy, Tiểu Ngư còn chưa gắp xong mảnh vụn sao?
Cô chỉ là trầy da đã đau như vậy rồi, huống chi là Tiểu Ngư bị mảnh sứ ghim vào.
“Không có gì đâu.” Nhìn thấy dáng vẻ tâm thần không yên của cô, Từ Kha nói bên tai cô. Nếu như không phải bởi vì mỗi ghế ở bệnh viện đều có tay cầm, anh thật sự muốn trực tiếp kéo mèo ngốc vào trong lòng.
Rõ ràng Từ Kha không phải bác sĩ, nhưng lời của anh còn có sức thuyết phục hơn cả Lục Tu.
Không để cho bọn họ chờ lâu, phòng bệnh của Tiểu Ngư được mở ra, bác sĩ đi ra từ bên trong, Nguyễn Nặc không kịp chờ đợi đã bước nhanh đến đón, “Bác sĩ, Tiểu Ngư thế nào rồi?”
“Đã gắp tất cả miếng sứ vỡ ra rồi, trong đó có hai vết thương tương đối sâu, đã khâu lại cho cô ấy, vết thương không thể dính nước…” Bác sĩ dạy dò xong thì rời đi.
Sau khi chờ bác sĩ rời đi Nguyễn Nặc mới đi vào phòng bệnh, Tiểu Ngư đang nằm trên giường, hai mắt không có tiêu cự, thấy có người đi vào, mới chậm chạp quay đầu lại, cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười yếu ớt, “Chị Nguyễn Nặc.” Ngay sau đó lại nhìn người theo Nguyễn Nặc đi vào, “Xin chào tổng giám đốc Từ.”
Từ Kha gật đầu coi như đáp lại.
Nguyễn Nặc nhìn tay bị vải thưa quấn vòng quanh thật dày của cô ấy, mặc dù lúc khâu vết thương thì sẽ được tiêm thuốc mê, nhưng hết hiệu lực thì vẫn phải bị đau rất lâu. Những chuyện này vốn dĩ là cô chịu, bây giờ lại để cho Tiểu Ngư thay thế cô, trong lòng Nguyễn Nặc vô cùng áy náy.
Bỗng nhiên, cô cảm giác có một bàn tay ôm chặt eo cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng, Từ Kha đứng phía sau lưng Nguyễn Nặc, “Tất cả chi phí ở chỗ này của cô đều sẽ do công ty phụ trách.”
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Từ.” Tiểu Ngư gật đầu, sau đó nói với Nguyễn Nặc: “Mới vừa rồi bác sĩ nói cho em, mặc dù tay em bị khâu lại, nhưng sau này vẫn có cách trừ sẹo, chị Nguyễn Nặc , em không sao.”
“Vậy em nhớ vết thương không thể dính nước…” Nguyễn Nặc nói những lời bác sĩ dặn dò cho cô ấy, bây giờ toàn bộ phòng bị từ trước đến giờ đối với Tiểu Ngư đã không còn nữa.
“Em biết.” Tiểu Ngư nghiêm túc nghe xong lời của cô, đột nhiên liếc mắt nhìn cửa sổ thủy tinh phía sau lưng Nguyễn Nặc, nhưng chỉ một giây đã rời đi, chậm rãi ngáp một cái, “Thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng, có chút mệt mỏi, chị Nguyễn Nặc và tổng giám đốc Từ đi về trước đi.”
“Được.” Nguyễn Nặc kéo ống tay Từ Kha, đi ra khỏi phòng bệnh với anh.
Mới vừa khép cửa phòng bệnh lại, lúc đi tới hành lang, Từ Kha đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Ngư nhìn lúc nãy, híp mắt lại giống như xác nhận cái gì đó.
“Sao vậy?” Nguyễn Nặc nghi ngờ nhìn anh.
“Không có gì.” Từ Kha cẩn thận dắt tay cô, sợ đụng đến vết thương của cô.
Nguyễn Nặc đi theo anh trở lại trong xe. Sau khi xe khởi động, trong quá trình đang chạy cô phát hiện con đường này không phải là đường về khách sạn, trong lòng có chút nghi ngờ. Nhưng cô tin tưởng Từ Kha sẽ không làm chuyện tổn thương đến cô, cô mím môi cũng không hỏi nhiều. Loại cảm giác tín nhiệm kỳ quái này cũng không biết có từ lúc nào.
Sau khi tới nơi, Nguyễn Nặc phát hiện nơi này là biệt thự đã từng ở cùng với Từ Kha. Lúc đầu tiên đến đây, Nguyễn Nặc mới vừa đồng ý ở bên anh.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng Từ Kha sẽ dẫn cô đi đến một nơi như nghĩa trang, dù sao hôm nay là ngày xảy ra lần tai nạn xe cộ kia. Nhưng cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, trên bản chất Từ Kha là một người âm trầm u ám, từ đầu đến cuối không muốn chia sẻ nội tâm yếu ớt với người khác.
Nghĩ đến mẹ của Từ Kha, Nguyễn Nặc lại nhớ đến người phụ nữ nhìn thấy ở cửa hàng tổng hợp kia, khi đó cô nói cho Từ Duy Du, đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.
Có lẽ đã có rồi, chỉ là cô không biết mà thôi.
Trong lúc cô còn đang ngẩn ngươi, Từ Kha đã ôm ngang cô lên, Nguyễn Nặc kêu một tiếng lập tức vòng tay qua cổ anh, như thế này mới cảm giác an toàn, “Từ Kha, sao anh lại dẫn em trở về chỗ này.”
“Tạm thời đoàn phim sẽ dừng việc quay phim lại, khách sạn không ở được.” Ôm thân thể mềm mại trong lòng, Từ Kha đã ngửi được một cổ mùi hoa linh lan làm cho thần kinh của anh thả lỏng một chút.
Người trong ngực rủ mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Trong truyện tranh cũng không có đoạn này. Cô đến thế giới này đã một khoảng thời gian, phát hiện nơi này có thời gian trùng với thế giới trong truyện tranh, chỉ là trong truyện tranh bị lệch một chút, nơi này thì không có. Mấy chuyện xảy ra trong thế giới này giống với truyện tranh, trừ đi biến số là cô, còn rất nhiều chuyện không thay đổi bởi vì sự xuất hiện của cô.
Cho nên, chắc nơi này còn có một người là nguyên nhân thay đổi thế giới.
Dựa vào tất cả những chuyện mà cô trải qua, trong lòng Nguyễn Nặc đã có người được chọn.
Sau khi Nguyễn Nặc trở lại biệt thự chuyện đầu tiên làm là xem Weibo, không nằm ngoài dự đoán đoàn phim của cô đã lên hot search, đạo diễn đã công khai xin lỗi, cũng công bố danh sách nhân viên bị thương, đúng lúc nhân vật chính đều không có mặt, cho nên những bình luận mắng chửi của người hâm mộ cũng không mãnh liệt.
Chỉ có một số ít nhân viên lên tiếng.
Nguyễn Nặc vừa mới chuẩn bị tắt điện thoại, lại phát hiện có một số điện thoại lạ gọi đến, theo lễ phép cô vẫn nhấn nghe.
“Xin chào, xin hỏi là Nguyễn Nặc phải không?” Đầu bên kia giọng nói của đối phương tỏ ra sự do dự, giống như không muốn gọi cuộc gọi này.
Lúc Nguyễn Nặc đang suy nghĩ có nên trực tiếp cúp máy không, liền nghe được đối phương tiếp tục nói: “Tôi tên là Lý Thanh, xin hỏi có thể gặp mặt một lần không?”
Từ Kha ngồi bên cạnh Nguyễn Nặc, tất nhiên cũng nghe được lời này, anh cúi đầu chơi đùa tóc của cô, không tỏ thái độ gì giao quyền chủ động cho cô.
“Tôi nghĩ chúng ta không cần phải gặp mặt.” Nguyễn Nặc không ngốc, sau khi cô bị tung tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ, Lý Thanh liền xảy ra chuyện. Cô lập tức đã nghĩ đến là Từ Kha giúp cô đánh trả, một người chủ động hãm hại người khác như vậy, cô không cần gặp.
“Bây giờ tôi đã đến đường cùng, cô bỏ qua cho tôi được không, đừng chèn ép tôi nữa.” Lý Thanh nức nở nói ra những lời này, cô ta đã không có cách nào, công ty đã hủy hợp đồng, ngay cả bạn bè trong vòng giải trí được xem là chị em tốt của cô ta đều bỏ rơi cô ta, thậm chí muốn tìm núi dựa cũng không ai cần.
“Lý Thanh, người ép cô đi đến đường cùng là chính cô.” Nguyễn Nặc lạnh lùng nói, “Nếu như cô không làm những chuyện kia, sao bị người ta nắm đuôi, rơi vào kết quả hiện tại.”
Lúc nghe được những lời này, Lý Thanh có chút thất vọng, cô ta vẫn luôn mở ghi âm ra, một khi Nguyễn Nặc thừa nhận cô ở sau lưng vu oan hãm hại cô ta, như vậy cô ta lập tức sẽ đăng lên mạng, để cho tất cả mọi người mắng Nguyễn Nặc, dù cuối cùng cô ta không thể tránh khỏi, cũng phải kéo Nguyễn Nặc xuống nước.
“Nguyễn Nặc, cầu xin cô bỏ qua cho tôi, hu hu hu, không hoạt động trong giới giải trí này, tôi sẽ không sống nổi, xin cô, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho cô, chỉ cần cô bỏ qua cho tôi…”
Tiếng khóc của Lý Thanh không ngừng vang lên, Nguyễn Nặc ghét bỏ dời điện thoại ra xa tai, cô liếc mắt nhìn Từ Kha, phát hiện vẻ mặt của anh đã trở nên khó coi.
Bây giờ trạng thái của Lý Thanh chính là la lối om xồm, liên tiếp nói ra những chuyện bi thảm mà mình đã trải qua, Nguyễn Nặc sợ nhất chính là người khác giả bộ đáng thương đến uy hiếp cô.
Vì vậy cô không khách khí cúp điện thoại, nhân tiện kéo số này vào danh sách đen.
Lý Thanh vẫn còn đang khóc nháo, cho là Nguyễn Nặc sẽ nói bỏ qua cho cô ta, kết quả là nghe được tiếng, “Tút tút tút…”
Gọi lại lần nữa, gọi không được.
Lúc đầu Lý Thanh còn tưởng rằng Nguyễn Nặc là người rất dễ bị lừa gạt, lại không nghĩ rằng nhận được kết quả như vậy, là cô ta đánh giá thấp cô gái này rồi.
Nguyễn Nặc mệt mỏi tựa đầu vào vai Từ Kha, híp mắt hưởng thụ sự yên tĩnh chốc lát này.
Đối với biểu hiện mới vừa rồi của cô, trong lòng Từ Kha rất hài lòng, cô hiếm khi cứng rắn một lần, mới vừa rồi khi cúp máy, sự hung dữ trong mắt đã mê hoặc anh.
Ừ, mặc kệ là phương diện nào, bánh bao này đều rất xinh đẹp.
*
Trong phòng bệnh, Lục Tu lật xem hồ sơ bệnh nhân, nằm trước mặt anh ta chính là Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư cảm giác có người đang đứng ở mép giường thì lập tức mở mắt ra, lúc thấy Lục Tu thì vô cùng vui vẻ giống như đang giành công, “Hôm nay chơi rất vui.”