• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69


Nhìn những người khách rời đi, Nguyễn Nặc đi đến cạnh Từ Kha, dựa nửa người lên người anh, khuôn mặt cọ vào cánh tay anh: “Em cứ tưởng anh về công ty rồi.”


“Mèo lười.” Từ Kha bế ngang cô lên đi đến nhà ăn, trên bàn đầy những điểm tâm cô thích ăn.


Nhẹ nhàng thả cô xuống ghế rồi anh mới ngồi sang bên cạnh.


Nguyễn Nặc chu mỏ một cái, ngang bướng nói: “Em không lười.”


Rồi hơi vén áo của mình lên: “Anh nhìn đi, em chuẩn bị đi rèn luyện rồi.”


Nghe được hai chữ rèn luyện, hình ảnh đầu tiên Từ Kha nghĩ đến là lúc cô còn là một con mèo, bị mình đe dọa bắt đi dạo. Lúc đó cô còn làm nũng lăn qua lăn lại cầu anh ôm đi một đoạn.


“Bánh bao chăm chỉ vậy?” Từ Kha rót một tách cà phê, rót thêm chút sữa rồi thêm vài viên đường vào trong rồi mới đặt vào trước mặt cô.


Tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào người bên cạnh, không bỏ qua bất kỳ một động tác nhỏ nào của cô.


“Nhìn em làm cái gì.” Nguyễn Nặc muộn màng nhận ra mà ngẩng đầu nhìn về phía anh. Đôi mắt chạm vào ý cười trong đáy mắt anh, ý xấu dần hiện lên, cô cầm cái nĩa bạc xiên mấy miếng bắp cải tím trong món salad trước mặt, hứng lấy rồi đưa tới trước mặt anh, mặt mày vui vẻ: “Nếu thích ăn như vậy thì em cho anh thỏa mãn này.”


Cô vẫn nhớ Từ Kha không thích ăn salad.


Nhưng nằm ngoài dự liệu của cô, mắt Từ Kha còn không thèm nháy đã nuốt miếng cải tím vào, còn cẩn thận thưởng thức hương vị: “Cũng không tệ lắm.”


Ngon đến vậy sao?


Nguyễn Nặc cạn lời, xoay người tự mình ăn: “Từ Kha, có phải thể lực của em rất yếu không?”


Lúc quay show cô luôn là người đi cuối cùng.


Từ Kha nhíu lông mày, suy tư chốc lát rồi mới nói: “Đúng vậy, đứng còn không vững.”


Hả?


Cô đâu phải đứng không vững đâu.


Vài giây sau, Nguyễn Nặc mới hiểu được ý trong lời nói của anh, khuôn mặt lập tức đỏ lên, lấy tay che mặt không nhìn anh nữa: “Người xấu.”


Ngày đó là anh không biết kiểm soát mới khiến cô thảm thương như vậy. Nhớ lại vẫn thấy đau lòng.


Từ Kha nín cười vuốt vuốt tóc cô: “Về sau sẽ không trêu em như vậy nữa. Đã nói là một lần thì là một lần.”


“Ừm.” Nguyễn Nặc gật gật đầu, một lát sau mới phản ứng được là mình đã rơi trúng bẫy, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh: “Hừ, giờ thì một lần cũng không thèm.”


“Nghe em.” Từ Kha không tranh luận với cô, dù sao anh có nhiều thời gian, cũng không vội.


Con mèo này không chạy thoát được.


Sau khi ăn xong bữa sáng, Nguyễn Nặc và Từ Kha ra khu vườn nhỏ tản bộ, đây là lần đầu tiên cô dùng hình dáng con người đi với anh.


Thật ra đi dạo cũng thấy khu vườn này không lớn lắm, có lẽ đúng là làm mèo lười đã ảnh hưởng đến phát huy của cô.


“Anh không đến công ty à?” Nguyễn Nặc thẹn thùng nắm tay anh đi dọc con đường đá. Khi họ ở bên ngoài cô thấy xấu hổ nên không dám cầm tay anh, thế mà giờ đang ở trong nhà, không có người ngoài mà cô vẫn thấy ngượng.


Không cần soi gương cũng biết mặt mình lúc này đỏ đến mức nào.


“Buổi chiều chỉ còn một phần hợp đồng quan trọng thôi nên hôm nay anh ở đây.” Vừa nghiêng đầu đã thấy gò má đỏ ửng của cô, anh không nhịn được giơ tay nhéo nhéo.


Anh không hề có sức chống cự với khuôn mặt của Nguyễn Nặc, dù là đang tức giận hay đang tươi cười, hay là xấu hổ như bây giờ, anh đều thấy rất đáng yêu.


Nguyễn Nặc không ngăn lại, chỉ là đáp lễ trò đùa dai mà thôi, Từ Kha nắm tay cô cũng không nắm chặt, bởi vậy mà con mèo nhỏ này cong ngón tay, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh.


Ngứa, cảm giác truyền từ lòng bàn tay đến trái tim Từ Kha.


Trò đùa dai nho nhỏ của cô bị Từ Kha ngăn lại rất nhanh, tay anh chỉ cần nắm chặt hơn thế là bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn trắng nõn của Nguyễn Nặc đã bị bao vào trong lòng bàn tay anh.


“Em sai rồi, anh buông tay ra đi.” Nguyễn Nặc ngay lập tức làm nũng, tỏ ra đáng thương nhìn anh. Dù không bị nắm đau nhưng cô không thích cái cảm giác hoàn toàn bị khống chế thế này.


“Không buông.” Anh hơi buông lỏng đi một chút, không để cô thấy khó chịu như trước, nhưng cái nắm tay vẫn không chịu bỏ ra.


Nguyễn Nặc nghiêng đầu tựa vào vai anh, hai người cứ thế nắm tay đi hết một vòng nhỏ trong vườn.


“Em muốn đi rèn luyện một chút, anh có muốn đi không?” Cô đã được nhìn thấy dáng người của Từ Kha, anh là kiểu người mặc quần áo thì gầy cởi ra thì toàn thịt. Nếu không rèn luyện trong thời gian dài thì khó mà duy trì được dáng người như vậy.


“Được.” Từ Kha đưa cô vào phòng tập thể hình.


Thật ra Nguyễn Nặc biết có một chỗ như thế này nhưng lại lười đi nên chưa từng đến bao giờ, đây là lần đầu tiên đến, không khỏi thầm than trong lòng.


Ở đây có đầy đủ hết các loại thiết bị, thậm chí còn tốt hơn so với phòng tập bên ngoài.


Mọi việc như là cô tự đào hố cho mình.


Ôi, nhìn mà không muốn di chuyển.


Thấy bước chân của cô chậm dần đều, Từ Kha ôm cô vào luôn, cuối cùng đặt cô lên trên máy chạy bộ: “Trước tiên tập với cái này.”


“Được rồi.” Nguyễn Nặc khẽ cắn môi, nhưng thấy anh vừa đặt thời gian thì lại luống cuống, vội vàng nắm tay anh: “Để em chạy năm phút thôi được không?”


“Không được.” Từ Kha bị cô ngăn cản cũng không dừng lại, đặt thời gian là mười phút, tốc độ trung bình.


“A.” Nguyễn Nặc không kịp phản ứng, máy chạy bộ đã bắt đầu hoạt động, cô chỉ có thể chạy theo, khuôn mặt u oán.


Mệt mỏi quá, ở thế giới cũ, cô giảm béo hoàn toàn là nhờ vào ăn uống điều độ, là kiểu người không cần vận động.


Giờ đến đây, có đặc tính ăn không béo của mèo Xiêm La nên cô càng không cần quan tâm mình có béo lên hay không.


Không có động lực, cô càng không muốn động đậy.


Oán giận xong, ngẩng đầu lên đối diện với Từ Kha đang ngồi trước mặt cô, cúc áo trước ngực anh bị mở ra hai cái, tùy ý và lười biếng. Ánh mắt vẫn chòng chọc vào người cô.


Nguyễn Nặc thấy vậy lại không nỡ. Mới vừa rồi người thề son sắt nói đi rèn luyện là cô, giờ lâm trận bỏ chạy cũng là cô.


Điều này cũng là vì nghĩ cho thân thể của cô mà thôi.


Cô nhắm mắt lại, vậy thì cố gắng một lần.


Ép mình không nhìn đồng hồ mà thầm tự tính thời gian cho mình, làm phân tán lực chú ý của cô, vậy sẽ không thấy khó chịu nữa.


Từ Kha không đánh giá cao thể năng của cô, sau khi máy chạy bộ dừng lại, Nguyễn Nặc vẫn vững vàng đứng trên, há miệng thở dốc.


Từ Kha đi đến bên cạnh cô, đưa cô khăn lông cũng không lập tức đỡ cô xuống, chờ hơi thở của cô ổn định thì mới ôm ngang cô xuống, đặt lên trên ghế dựa.


Tuyến mồ hôi của cô ít, chạy xong trừ trán đổ một ít mồ hôi thì chỗ khác đều không có.


Cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi giúp cô, thấy Nguyễn Nặc vẫn còn thở mạnh, anh hơi đau lòng, nhưng lại đè ép trong lòng, anh càng mong muốn cô có thể sống khỏe mạnh.


“Muốn uống nước không?” Từ Kha mang cốc nước đã chuẩn bị từ trước tới, nước ấm vừa phải, không nóng không lạnh.


“Có.” Giọng của Nguyễn Nặc còn mềm mại hơn so với bình thường, mang theo chút yếu ớt.


Từ Kha đưa thẳng cốc nước tới bên miệng cô, thấy cô hạ mắt, cánh môi hồng hào từng chút một uống nước vào. Uống xong một cốc nước đầy, cô liền dựa lên người anh, nhắm hai mắt tiếp tục nghỉ ngơi.


Thò tay vuốt đầu cô, tay kia vòng qua eo nhỏ của cô, giờ phút này cô như một cục bông, mềm oặt dựa lên người anh.


Đã sớm biết cô rất yếu, thậm chí anh đã chuẩn bị ứng đối thế nào nếu cô kêu dừng giữa chừng, vậy mà không ngờ cô lại không nói lời nào chạy hết thời gian đặt ra.


Từ Kha cúi đầu hôn lên gương mặt cô: “Ngoan.”


“Lúc nào cũng rất ngoan.” Nguyễn Nặc nhếch miệng lên, hai tay treo lên cổ anh, cũng dịu dàng hôn lên mặt anh.


Sau đó cười nhảy khỏi ngực anh, quay một vòng: “Em ổn rồi, đi thay quần áo trước nhé.” Nhìn xung quanh một vòng, nhớ tới đây là lần đầu tiên cô đến đây, hỏi: “Hình như ở đây không có quần áo của em.”


“Em cứ nhìn trước đi.” Từ Kha ẩn ý nói với cô, ánh mắt ý bảo cô mở tủ quần áo ra.


“Được rồi.” Nguyễn Nặc nghe lời đi đến trước cái tủ quần áo âm tường, vừa mở ra, toàn bộ đồ bên trong đều là đồ hàng hiệu, style đang lưu hành bây giờ. Trong đó có không ít quần áo thể thao nhẹ nhàng. Hơn nữa toàn bộ đều là số đo của cô.


Cô đã chạy mệt mỏi, không muốn vận động nữa nên chọn một chiếc váy liền ôm eo, đi với một đôi bốt ngắn màu đen.


Nhiệt độ trong phòng không thay đổi, dù bên ngoài băng tuyết lớn hơn nữa thì bên trong vẫn ôn hòa như mùa xuân.


Nguyễn Nặc tắm xong, chuẩn bị thay quần áo, nhưng làm cô lúng túng là khóa kéo sau lưng như chưa được chỉnh nên bị kẹt, làm thế nào cũng không kéo khóa lên được.


Bản thân kéo linh tinh mãi vẫn không kéo khóa lên được nên đành phải lặng lẽ mở cửa, thò đầu ra thăm dò, thấp giọng gọi Từ Kha đến giúp.


“Từ Kha, có thể đến giúp em kéo khóa không?” Rõ ràng ở đây chỉ có hai người bọn họ nhưng cô lại không dám lớn tiếng.


Không ai đáp lại, chẳng lẽ tiếng của cô nhỏ quá nên Từ Kha không nghe thấy?


Nguyễn Nặc hít sâu một hơi, vừa định cao giọng kêu thì chỗ góc cua bỗng xuất hiện một bóng người.


Cô sợ tới mức nhũn chân, suýt nữa ngã ra đất, may mà người đó bước nhanh đến cạnh cô, đẩy cửa ra giữ chặt eo cô.


“Anh đi không có tiếng động gì cả.” Nguyễn Nặc đỏ mặt lên án, cô phát hiện vừa nãy mình sợ tới mức mềm tay, khăn mặt vốn đang quàng trên vai cô bị tuột xuống, lộ ra bả vai trắng mượt sạch sẽ.


Con mắt Từ Kha tối lại, anh vẫn nhớ rõ bộ dáng mảng trắng này nhiễm lên lốm đốm sắc đỏ.


Mới qua có mấy tiếng mà anh đã hối hận rồi, bây giờ chỉ muốn bắt nạt cô thôi.


Nhắm hai mắt hít sâu một hơi, áp chế cơn nóng trong người xuống, lúc này mới kéo khóa giúp cô.


Cảm giác được đầu ngón tay anh xoẹt qua làn da của mình, Nguyễn Nặc run nhè nhẹ, nhưng động tác của anh rất lưu loát, rất nhanh đã kéo được cho cô rồi.


Lúc cô đang định khóa thêm áo choàng, Từ Kha đột nhiên kéo cô vào trong ngực: “Anh muốn nuốt lời, được chứ?”


Nguyễn Nặc từ từ phản ứng lại ý nghĩ ẩn trong lời nói của anh: “Nếu em nói không được thì anh định làm thế nào.”


Nghe vậy, Từ Kha nhẹ nhàng buông cô ra: “Đến lượt anh đi tắm.”


“Không cần.” Cô cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt.


*


Nguyễn Nặc được Từ Kha ôm ra khỏi phòng tập thể hình, cô vùi đầu vào vai anh, không muốn người khác thấy bộ dạng của mình bây giờ.


Vì tối qua Từ Duy Du ngủ muộn, hôm nay cố ý tắt báo thức để ngủ tự tỉnh, không ngờ bỗng nhìn thấy đôi tình nhân trên lầu.


Từ Kha nhìn chị ấy một cái rồi đi thẳng, mà Nguyễn Nặc trong ngực anh từ đầu tới đuôi cũng không dám ngẩng đầu.


“Họ vừa từ chỗ nào về vậy?” Từ Duy Du hỏi dì Trần bên cạnh.


“Phòng tập thể hình.” Dì Trần thành thật trả lời.


Từ Duy Du ôm mặt kích động hồi lâu mới đi tiếp.


Xem ra bạc hà mèo của mình có tác dụng rồi.


Chương 70


Về đến phòng, Từ Kha mới đặt cô lên ghế sofa, anh cũng ngồi xuống bên cạnh, cúi người xuống trước mặt cô, nhìn cô một cách vừa nghiêm túc vừa chăm chú.


Mèo con đang trong bộ dạng bị bắt nạt rất thê thảm. Hai má, vành mắt và chóp mũi đều đang đỏ lên.


Đáy mắt còn đang có một tầng hơi nước mờ mịt.


“Đau?” Ngón tay của Từ Kha di chuyển từ dưới cằm cô lên trên, cuối cùng giữ được giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của cô một cách chuẩn xác.


“Không có.” Nguyễn Nặc rút ra một tờ giấy từ bên trong cái hộp bên cạnh, tự lau mặt cho mình.


Từ Kha là một người xấu, mỗi lần đều không khách khí như vậy. Vốn dĩ đã mệt, hiện giờ eo của cô lại càng mỏi hơn.


Nhưng sự oán giận của cô không kéo dài được bao lâu, cuối cùng hít sâu vào một hơi rồi lại hòa hoãn lại, rồi lại nhìn Từ Kha một lần nữa. Tuy rằng vẻ mặt của anh lạnh nhạt, nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng anh đang lo lắng cho mình: “Em thật sự không sao mà.”


Thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên lại gần anh hơn một chút, dùng ngón tay chọt chọt lên mặt của anh.


“Lúc nào cũng thích nhéo mặt em, lần này đến lượt em rồi chứ?” Nói xong, cô cười hì hì mô phỏng động tác trước đây của anh, nhẹ nhàng nhéo lên theo đường nét hàm dưới của anh.


Từ Kha kề sát lên đôi môi của cô, nhưng lại thương cho đôi môi vẫn còn đang sưng lên trước mắt, vì vậy chỉ đành hôn nhẹ một cái rồi rời đi: “Mèo ngốc.”


Vừa ngoan ngoãn vừa mẫn cảm, luôn rất quan tâm đến cảm nhận của anh, cho dù bản thân bị tổn thương thì vẫn cười cười mà dỗ dành anh.


Ngốc thì cũng được, là một con mèo có thể mặc cho người bắt nạt. Nhưng anh không cho phép người khác bắt nạt cô.


Anh ôm Nguyễn Nặc về thư phòng, để cô ở bên cạnh xem phim còn mình thì bắt đầu đọc sách.


Bỗng nhiên, điện thoại của Nguyễn Nặc vang lên một tiếng ‘tinh’, một tin nhắn được gửi đến. Cùng lúc này, điện thoại của Từ Kha cũng nhận được tin nhắn.


Từ Kha mở tin nhắn ra: Tài khoản của anh đã được chuyển khoản 5000 tệ.


Tin nhắn của Nguyễn Nặc là do Từ Duy Du gửi đến, cô mở ra kiểm tra: Đây là thù lao của Một đời Phùng Tiên đã chuyển đến tài khoản của Từ Kha rồi.


Hai người đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, Nguyễn Nặc ấp úng nói: “Đây là tiền lương diễn viên quần chúng của em, em không có thẻ ngân hàng, chỉ có thể điền số tài khoản của anh.”


“Ừ.” Từ Kha tắt màn hình, xoay người nhìn cô: “Số tiền lương đầu tiên này em định dùng như thế nào?”


Nguyễn Nặc làm một động tác kính dâng lên: “Đương nhiên là dâng nộp theo đúng thực tế rồi, ban đầu là em tiêu tiền của anh, một chút tiền thế này vẫn chưa đủ để trả.”


Lúc đầu lấy tiền của anh thì trong lòng đã thầm hạ quyết tâm sau này phải trả lại đầy đủ. Vì vậy mỗi khoản tiền đã từng tiêu cô đều ghi lại vào một quyển sổ nhỏ. Bây giờ mới chỉ có năm nghìn tệ, ngay cả số lẻ còn không trả hết.


Ánh mắt Từ Kha tối lại, môi mỏng mím chặt, quay người lại nhìn cô: “Em muốn trả hết những thứ đã nợ anh?”


Nguyễn Nặc bỗng nhiên cảm nhận được mùi không khí nguy hiểm. Nhưng thiếu nợ thì phải trả, đây là điều đương nhiên mà.


Kỳ lạ thật, sao bỗng nhiên lại tức giận rồi?


Cô lấy dũng khí nhìn thẳng vào anh: “Em dùng tiền của anh, bây giờ đến lượt em kiếm tiền để anh tiêu rồi. Mặc dù bây giờ chỉ kiếm được ít.”


Những điều tích tụ trong lòng Từ Kha rất nhanh đã bị một câu nói nhẹ nhàng ‘kiếm tiền để anh tiêu’ của cô làm cho tiêu tan hết. Đây là lần đầu tiên có người nói vì anh mà kiếm tiền.


Tâm trạng của anh dần dần trở nên tốt đẹp, nâng tay lên nhéo nhéo gương mặt của cô, khiến nó càng trở nên đỏ hồng dưới sự tiếp xúc này: “Vậy sau này anh không cần phải lo vấn đề phí sinh hoạt nữa rồi.”


Cái gì?


Phí sinh hoạt?


Anh đường đường là một nhân vật phản diện có quyền có thế mà còn đòi phí sinh hoạt?


Chuyện này truyền ra ngoài thì anh còn mặt mũi nữa sao?


Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng rồi, cô cũng không phải người hay nuốt lời. Tuy rằng nét mặt của Nguyễn Nặc toàn là sự ấm ức, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Được rồi, em sẽ cố gắng kiếm tiền.” Nuôi anh.


Hai chữ phía sau nghe sai sai đến mức cô không nói ra được, chỉ có thể nuốt lại vào trong bụng.


“Nguyễn bánh bao thật tốt.” Từ Kha đặt một nụ hôn lên trán cô.


Ừm, Từ Kha không chỉ là một người xấu, mà còn là một tên vô lại.


*


Hôm nay không chỉ có Từ Kha không về công ti mà Từ Duy Du cũng hẹn người khác đến nhà bàn bạc công việc nên ở lại nhà họ Từ.


Nguyễn Nặc ngồi bên cạnh Từ Duy Du, lật quyển tạp chí thời thượng lên xem: “Duy Du, tiếp theo em còn có lịch trình gì nữa không?” Sau khi quay xong <Món quà muộn màng>, ngoại trừ làm khách mời của một chương trình giải trí ra thì cô không hề có thông báo nào khác.


“Sắp đến cuối năm rồi, cứ ở nhà đi.” Từ Duy Du cười cười, đây là sắp xếp của Từ Kha. Em trai của chị ấy hiếm khi để tâm đến một cô gái như vậy, đương nhiên là phải chiều theo ý nó rồi.


“Vâng.” Nguyễn Nặc gật đầu, coi như là đã đồng ý.


Rất nhanh sau đó, cánh cửa lớn vừa dày vừa nặng của nhà họ Từ được đẩy ra, một tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa chiếu lên thân thể của Nguyễn Nặc, cô bất giác híp mắt lại, ngẩn ra một chút. Dưới ánh mắt của Từ Duy Du, trong khoảnh khắc vừa rồi, thân thể của cô như được mạ một vầng ánh sáng màu hoàng kim, cực kỳ chói mắt.


Cộng thêm ngũ quan tinh xảo của cô, trực tiếp khiến Từ Duy Du không thể rời mắt.


“Chị.” Lời nói của Từ Lẫm kéo Từ Duy Du quay về thực tại.


Từ Duy Du lúng túng hắng giọng một cái, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Được đấy, đến sớm hơn ba phút.”


“Đây là quy định để bàn chuyện với chị.” Từ Kha ngồi ở vị trí gần với Từ Duy Du nhất, Diệp Huân đến cùng thì ngồi bên cạnh anh.


“Từ Lẫm, Diệp Huân.” Nguyễn Nặc cất tiếng chào hỏi bọn họ.


“Nguyễn Nặc.” Từ Lẫm gật đầu, Diệp Huân cũng thân thiện tỏ ý chào lại.


Nếu bọn họ đã muốn bàn công việc, cô ở lại đây e rằng cũng không tiện. Nguyễn Nặc cử động cơ thể, vừa định ngồi dậy thì bị Từ Duy Du ngăn lại: “Em cũng nghe một chút đi, sau này sẽ cần phải trải qua cả.”


Nguyễn Nặc còn chưa hiểu là có chuyện gì thì trợ lý ở bên cạnh Từ Duy Du đã mở máy tính xách tay ra, bắt đầu đọc: “Mười giờ sáng thứ hai tham gia buổi họp báo, buổi chiều chụp ảnh quảng cáo cho một thương hiệu châu báu…”


Nghe xong, hai mắt của cô trợn to, hóa ra Từ Lẫm bận rộn đến như vậy. Không đúng, hóa ra các ngôi sao đều bận rộn như vậy. So sánh ra thì cô thực sự là nhàn rỗi đến mức quá đáng.


Từ Duy Du nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn chen vào một vài câu để hỏi thăm thời gian cụ thể, xem xem có trùng lịch hay không.


Từ Lẫm nghe xong thì gật gật đầu, tiếp nhận sự sắp xếp này, cười nói: “Công việc ít hơn so với tưởng tượng của em.”


“Đó là vì sau khi tai tiếng tình cảm của cậu bị truyền ra ngoài thì đã mất đi ba hợp đồng quảng cáo rồi.” Từ Duy Du không hề kiêng dè có Diệp Huân ở đây mà nói thẳng ra.


Nguyễn Nặc len lén nhìn qua Diệp Huân, sắc mặt của cô ấy thoáng chốc đã trắng bệch, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại thành nắm đấm, nhưng biểu cảm vẫn rất tự nhiên, nụ cười cũng chưa hề phai nhạt.


Từ Lẫm lặng lẽ gật đầu, cũng không giải thích điều gì. Hôm nay anh ta đưa Diệp Huân đến đây là có ý gì thì không cần nói cũng hiểu.


Anh ta cũng đoán trước được rằng Từ Duy Du sẽ nói ra một cách không hề khách khí, hôm nay đã nói rõ là đến bàn công việc thì cũng đã nghĩ đến rằng Từ Duy Du sẽ không bỏ qua cho anh ta.


Từ Duy Du luôn có thể phân biệt công việc và gia đình một cách rõ ràng.


Điều này anh ta trước giờ luôn biết rõ.


Nguyễn Nặc cảm thấy không khí có chút căng thẳng. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Duy Du thì cũng không dám nói gì, cầm lấy cốc nước trên bàn chầm chậm uống một ngụm nhỏ.


Trong tình huống này thì không nên nói gì mà chỉ có thể lẳng lặng ngồi im tại chỗ.


“Giờ có thể nói dự định của cậu được không, công khai hay là bác bỏ?” Từ Duy Du đem quyền lựa chọn trả lại cho anh ta, nhưng giọng điệu không hề có ý chịu thua.


“Sao cũng được ạ.” Từ Lẫm nhún vai, vẻ mặt hoàn toàn là không quan tâm, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng đặt lên người Diệp Huân.


Cơ thể DIệp Huân cứng ngắc, dường như là không ngờ Từ Lẫm sẽ nói như vậy. Trong lòng cô ấy nghĩ rằng, công khai thì càng tốt, nhưng không công khai thì lại là vì nghĩ cho sự nghiệp của anh ta. Cô ấy có thể đợi.


Không ngờ rằng anh ta không hề để tâm đến, cũng không hề chọn một bên nào. Ném quyền lựa chọn cho Từ Duy Du.


Trong lòng cảm thấy có chút chua xót. Nếu như cô ấy là Ôn Nhã thì Từ Lẫm có đối xử với cô ấy như vậy không? Diệp Huân không biết rõ, nhưng cô ấy biết rằng Từ Lẫm chưa bao giờ khiến Ôn Nhã khó xử.


“Nguyễn Nặc, em thấy thế nào?” Từ Duy Du thoáng chốc đã đem sự chú ý của vấn đề lên người Nguyễn Nặc. Sao ngay cả uống nước mà cũng có thể mơ màng vậy chứ?


“Hả?” Nguyễn Nặc nghe thấy đề tài mà bọn họ thảo luận. Nhưng vì không liên quan gì đến cô nên cũng không nghĩ gì nhiều.


Từ Duy Du nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, cuối cùng cũng không nhịn được cười: “Được rồi, bỏ qua cho em đấy. Tình huống của em không giống với việc này.”


Nguyễn Nặc may mắn tránh được một kiếp. Cô nhớ đến lúc vừa mới công khai, bản thân bị công kích đến tâm trạng suy sụp, thậm chí còn biến về hình dạng mèo Xiêm. Thực ra công khai cũng chưa hẳn là một chuyện tốt.


Nhưng Từ Kha lại vô cùng cố chấp.


“Em đưa Diệp Huân ra ngoài đi dạo đi.” Từ Duy Du nói với Nguyễn Nặc.


“Vâng.” Nguyễn Nặc hiểu rằng chị ấy đang muốn nói chuyện riêng với Từ Lẫm. Diệp Huân cũng hiểu được ý của Từ Duy Du, liền theo Nguyễn Nặc đi ra ngoài.


Nguyễn Nặc đưa cô ấy ra khu vườn nhỏ đi dạo. Hôm nay đã đến đây lần thứ hai rồi, đúng là hiếm có.


Nhưng người bên cạnh không phải Từ Kha mà là Diệp Huân- người khiến cô vô cùng đề phòng. Tâm trạng của Nguyễn Nặc đương nhiên là sẽ không tốt được đến đâu.


“Nguyễn Nặc, số của cô quá tốt rồi.” Diệp Huân bỗng nhiên lên tiếng: “Vừa rồi Từ Duy Du cũng thiên vị cô. Từ Lẫm công khai hay không là do chị ấy quyết định, chứ không phải cô.”


Sao cô có thể so sánh cùng với Từ Lẫm chứ? Từ Lẫm là ngôi sao lớn đang rất nổi tiếng, còn cô ta chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt. Công khai với Từ Kha, cô mới có được một vài sự chú ý. Còn Từ Lẫm, thì sẽ làm tuyệt vọng vô số fan bạn gái.


Hơn nữa, nếu như số cô may mắn thì còn xảy ra vụ tai nạn khiến cho cô đến với thế giới này hay không?


Nguyễn Nặc khẽ cắn môi, không trả lời cô ấy.


“CHúng ta vốn nên là bạn bè tốt, là đồng nghiệp giúp đỡ lẫn nhau. Còn tưởng rằng điểm xuất phát của chúng ta giống nhau, nhưng bây giờ, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.” Diệp Huân thở dài: “Nguyễn Nặc, cô biết không. Một đời Phùng Tiên lẽ ra sẽ có ảnh tuyên truyền của tôi, nhưng tất cả đã đổi thành của cô rồi. Cô có bao nhiêu cảnh phim chứ, như vậy công bằng sao?”


Hóa ra điều khiến cô ta thay đổi chính là việc này. Một vài bức ảnh tuyên truyền.


Khi đó cô cũng cảm thấy rất mơ hồ. Nhưng Từ Duy Du đã phân tích mặt có lợi và bất lợi cho cô nên cô cũng tiếp nhận.


Thấy Nguyễn Nặc vẫn không nói gì, Diệp Huân cảm thấy cô đang chột dạ liền thừa thắng truy kích: “Cô đều dựa vào đàn ông nên mới có được danh tiếng, cô không chột dạ sao? Lỡ như có một ngày anh ta không cần cô nữa thì sẽ thế nào?”


Nguyễn Nặc dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Diệp Huân, không đến lượt cô đến nói tôi. Cô cứ hèn mọn dựa vào kết giao bạn bè để duy trì sự tỏa sáng của mình như vậy sao? Cô ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, không lẽ cô không biết mục đích đoàn phim làm vậy là để gia tăng sự chú ý của bộ phim?”


“Số của tôi thật sự không may mắn, nếu chỉ may mắn một chút thôi thì đã không gặp phải cô.” Nguyễn Nặc lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK