Cô khóc sụt sùi trong ngực anh, hàng lông mi cong dài khẽ run lên, trên đó có mấy giọt nước mắt, từng hạt từng hạt tí tách rơi xuống.
Ngực bị thấm ướt bởi nước mắt của cô. Nghĩ đến hình ảnh cô đứng trong gió rét run ban nãy, anh đưa tay lên từ từ cởi âu phục ra, đắp lên bả vai trắng nõn của cô.
Từ Kha tiếp tục giơ tay lên lau những giọt nước mắt vừa rơi xuống giúp cô, đáy mắt mang theo sự thâm tình mà cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Tiếng khóc thút thít của Nguyễn Nặc dần dần ngừng lại, cứ lẳng lặng đối mặt với anh như vậy, nhân vật phản diện cũng chính là vì thâm tình với nữ chính mà rơi vào trong bóng tối, nhưng bây giờ người anh thích là cô.
Cô chắc chắn rằng sẽ không để cho anh hắc hóa.
Ngẩng đầu lên chủ động hôn lên môi anh, nước mắt rơi lên cánh môi đã bị anh lau sạch, nụ hôn này không hề mang theo vị mặn chát, mà ngược lại có chút ngọt ngào làn tràn từ tận đáy lòng.
Chỉ là Nguyễn Nặc bỗng nhiên lại nhớ lại, ở đây là nơi công cộng, mặc dù là trong xe nhưng mà vẫn là không phải hôn ở nhà nên cô không thể chấp nhận được, vì vậy cô lại từ từ đẩy anh ra.
Hôm nay Từ Kha vô cùng nghe lời. Sau khi cô đẩy ra sẽ không tiếp tục dán sát vào như trước kia nữa, thậm chí có khi sẽ còn trừng phạt cô ngày càng táo bạo hơn nữa.
“Chúng ta về nhà trước đi.” Hàng lông mi của Nguyễn Nặc run lên, nước mắt treo trên đó cuối cùng cũng rơi xuống.
“Được.” Từ Kha để cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó gọi điện thoại bảo tài xế lên xe.
“Duy Du đâu?” Nguyễn Nặc thấy Từ Duy Du còn chưa lên xe, đang chuẩn bị bảo tài xế dừng xe lại thì bị Từ Kha ngăn cản.
“Tự nhiên sẽ có người đưa chị ấy về thôi.” Ánh mắt Từ Kha liếc qua, nhìn ra bên ngoài, Nguyễn Nặc có chút nghi ngờ, nhìn theo tầm mắt Từ Kha.
Từ Duy Du đang đứng cạnh Bạch An Hằng. Mặc dù vẻ mặt Từ Duy Du vẫn lành lạnh nhưng lại đang câu được câu chăng nói chuyện với anh ta.
Đúng là chị ấy sẽ có người đưa về.
Cô cũng an tâm hơn.
Từ Kha và Nguyễn Nặc trở lại biệt thự tư nhân. Khi xuống xe anh không quan tâm đến sự phản đối của Nguyễn Nặc mà cứng rắn bế cô đi vào.
“Em có nặng không?” Trong đầu Nguyễn Nặc bỗng nhiên thoáng qua một vấn đề như vậy, cô nhớ những lời này vẫn khá phổ biến ở thế giới cũ của cô.
Từ Kha do dự một hồi, đặt cô lên ghế sô pha rồi mới nói: “So với khi là mèo Xiêm thì nặng hơn một chút, nhưng bế cũng rất dễ dàng.”
Mặc dù nghe có hơi kỳ lạ nhưng sau khi nghe xong thì cô vô cùng thoải mái.
“Hôm nay anh thật sự đã dọa em đó.” Nguyễn Nặc nghiêm túc nhìn về phía anh: “Duy Du rất tin tưởng rằng anh có thể đi ra, nhưng trong lòng em không dám chắc, nếu lần sau gặp phải loại chuyện này thì hãy để cho em nhìn thấy, có được hay không?”
Cô cầm lấy chiếc cà vạt đang nắm chặt trong tay để lại vào tay anh: “Cà vạt không phải có tác dụng như vậy.”
Từ Kha đưa tay ra bịt kín cặp mắt cô một lần nữa, mà ánh ánh mắt anh cũng dần dần trở nên phức tạp, ngay cả mấy bức ảnh có hơi kinh khủng mà đã sợ rồi, làm sao mà có thể nhìn thấy yêu quái được.
“Anh không phải là một người không biết tự lượng sức mình.” Từ Kha bình tĩnh nói: “Nguyễn Nặc, tin tưởng anh.”
Rất hiếm khi anh trực tiếp gọi tên cô như vậy, không giống với giọng điệu đùa giỡn trước đây, Nguyễn Nặc nghe ra sự nghiêm túc chưa từng có của anh, giọng điệu thành kính, trang trọng giống như là đang tuyên thệ một lời thề.
Nguyễn Nặc thấy rất kinh ngạc, ngay sau đó thì đã hiểu lời nói của anh, hôm nay hẳn là anh đã chắc chắn có thể dành phần thắng nên mới tự mình đối phó với yêu quái. Trong truyện tranh, anh chính là một nhân vật mà yêu quái vừa nghe đến đã mất hồn mất vía rồi.
Nghĩ vậy nên cô cũng yên tâm hơn.
Gật gật đầu, bổ sung một câu: “Anh không được lừa gạt em.”
Bên tai bỗng nhiên lại vang lên tiếng cười khẽ của anh: “Ừ, sẽ không lừa gạt em.”
Mắt cong lên, sau khi nhìn thẳng vào anh một lúc thì đưa tay lên sờ lên cánh tay anh, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại trên cúc áo màu bạc trên áo sơ mi của anh, bỗng nhiên cô nhận ra động tác này quá mập mờ, đang chuẩn bị rút tay về thì lại bị anh nắm lấy.
Từ Kha không nói gì, anh chỉ lẳng lặng chờ cô giải thích.
Chưa được bao lâu thì mặt Nguyễn Nặc đã đỏ hết lên rồi, sao cô lại nóng đầu mà muốn đưa tay ra chứ: “Em… em muốn biết anh có bị thương hay không.”
Yêu quái trong truyện tranh vô cùng tàn bạo, cô sợ anh bị thương mà cứ cố gắng chịu đựng.
Khi nói xong câu này thì tay cô lại càng run, lần đó sau khi say rượu thì mơ mơ màng màng cởi quần áo của anh ra, vậy nên dường như là cô đều nhìn thấy tất tất cả, nhưng hình như lại không nhớ rõ lắm.
A, không thể nghĩ thêm nữa.
Thấy Từ Kha vẫn không chịu buông tha cho cô thì Nguyễn Nặc không thể làm gì khác hơn là chôn mặt trên cánh tay anh, nhắm mắt lại, giọng nói mềm mại: “Nếu bị thương thì anh nhớ phải xử lý đó, ừm, chỉ có như vậy thôi.”
“Chỉ như vậy?” Từ Kha nhướng mày, giọng nói tràn đầy từ tính.
Bao Tử trong ngực kia xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, chỉ chôn mặt vào khuỷu tay của anh rồi nói một câu ấp a ấp úng.
“Vậy, anh nói cho em biết anh bị thương chỗ nào đi, em bôi thuốc giúp anh.”
“Không thấy quá đau ở đâu cả, hay em kiểm tra một lát giúp anh đi?” Anh nắm tay cô, để cô từ từ cởi cúc áo của mình ra.
Nguyễn Nặc tốn hết sức mới có thể rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, lấy dũng khí nhìn anh: “Nếu như không đau, vậy thì hẳn là không sao rồi. Em có hơi khát, đi rót nước đây, anh có muốn uống không?”
Cô vắt hết óc suy nghĩ mà chỉ có thể nghĩ được cái cớ này để rời đi, cũng may là Từ Kha không ngăn cản cô nữa, để mặc cô vội vội vàng vàng trốn vào trong nhà bếp.
Nguyễn Nặc rót một cốc nước to, cắm đầu uống, lúc này mới có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình đang bắt đầu từ từ hạ xuống.
Ban nãy đúng thật là xấu hổ chết đi được.
Sờ sờ lên gương mặt mình, sau khi xác nhận có không còn nóng như vậy nữa thì cô mới rót một cốc nước ấm rồi trở lại phòng khách.
Từ Kha vẫn duy trì tư thế lười biếng ngồi trên ghế sô pha, hình như mỗi lần nhìn thấy anh thì đều là cái dáng vẻ không để ý bất cứ thứ gì này.
Nhưng khi nhớ lại ánh mắt ban nãy khi ở trên xe của anh thì Nguyễn Nặc tin rằng trong lòng anh có mình, hơn nữa còn là vô cùng để ý.
Nguyễn Nặc đặt cốc nước trên mặt bàn bằng kính trước mặt anh: “Vừa đủ ấm, có thể uống luôn bây giờ, em đi tắm trước đây.”
Đi vào phòng ngủ trên tầng hai, cô tùy ý chọn một bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm, cởi bỏ lễ phục mặc buổi tối hôm nay, ngâm cả cơ thể trong làn nước.
Hai con yêu quái kia rốt cuộc được ai phái đến và để đối phó ai, rõ ràng là Từ Lẫm không có ở đó, mà tại sao vẫn còn xuất hiện yêu quái?
Trong đầu cô dần dần hiện ra gương mặt của Cố Tranh, quả thật là bà ta có chút giống với người mẹ tên Cố Thư của Từ Kha, hơn nữa nhìn phản ứng của bà ta thì hẳn là đã biết về điểm đặc biệt của cái điện thoại di động kia.
Nếu như nói đến quan hệ giữa cô và bà ta, đại khái cũng chỉ là người yêu của cháu bà ta mà thôi. Từ Kha lại chẳng thân thiết với bà ta, nếu quan tâm đến cô thì cũng thật vô lý.
Nhưng cuối cùng thì Cố Tranh đúng thật là không muốn để cho các cô đi, lý do của chuyện này là gì?
Nguyễn Nặc nhắm mắt lại bình tĩnh một hồi, cầm điện thoại di động để ở bên cạnh bồn tắm lên, đúng như dự đoán, bản tin nóng nhất là chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật của Cố Tranh ban nãy.
Nhấn vào đầu đề này, lướt xuống dưới, một trong số đó chính là cô và Từ Kha trong một khung hình. Từ Kha đang nắm tay cô đi vào sảnh chính của nhà hàng, tấm hình này chụp khi cô đang cúi đầu, mà Từ Kha lại lặng lẽ nhìn cô.
Netizen 1: “Trai tài gái sắc, đây là loại tổ hợp thần tiên gì vậy.”
Netizen 2: “Hu hu hu, nhà của tôi sập rồi. Nhưng mà bọn họ đúng thật là đẹp đôi a a a a.”
Netizen 3: “Thân hình này, gương mặt này, tôi ghen tị quá đi.”
…
Khóe miệng Nguyễn Nặc tràn đầy ý cười, chậm rãi lướt xuống, tiếp theo chính là bản tin liên quan đến chuyện yêu quái xuất hiện làm loạn.
Những chuyện trong ngày hôm nay thì Nguyễn Nặc biết rõ ràng hơn bọn họ, vì vậy mà chỉ nhìn sơ qua, nhưng một câu cuối cùng của bản tin này lại khiến cho cô phải kinh hãi.
“Người nắm quyền của nhà họ Cố, Cố Tranh đã mất tích, đến nay vẫn chưa tìm thấy.”
Rõ ràng trước khi cô rời đi còn gặp được Cố Tranh, bà ta chỉ là ở bên trong đại sảnh, sao lại mất tích được?
Hơn nữa, trước lúc bọn cô sắp đi Cố Tranh còn là người tới ngăn cản bọn cô mà, khi đó người của sở nghiên cứu đã đến, cũng không mất nhiều thời gian lắm mà yêu quái đã bị những người mặc đồng phục đưa đi rồi, hẳn là bà ta phải không gặp nguy hiểm gì mới đúng chứ.
Nguyễn Nặc thở dài thật sâu một hơi. Cô cho rằng mình đến đây thì có thể nhìn nhận vấn đề bằng con mắt của thượng đế, kết quả là thế giới này lại khiến cô không biết phải làm sao cả.
Tắm xong rồi thật vất vả mới điều chỉnh được tâm trạng, cô lau sạch người, thay quần áo ngủ rồi đi vào phòng ngủ, Tiểu Ngư gửi tới một tin nhắn, đến tuần sau thì đoàn làm phim mới có thể quay trở lại. Nguyễn Nặc còn nhân tiện hỏi xem vết thương của cô ta đã khép miệng chưa, cô ta cũng không miêu tả tình trạng quá rõ ràng, chỉ nói là mọi thứ đã tốt lên hết rồi.
Cuối cùng thì mới có chút chuyện hài lòng.
Nguyễn Nặc đi ra khỏi phòng tắm, thấy Từ Kha vẫn còn ngồi dưới lầu một xem điện thoại. Vì vậy cô vội vàng xuống lầu, tự giác ngồi bên cạnh anh, vòng tay lên vai anh: “Có muốn ăn mì hoành thánh không?”
Từ khi cô bước xuống lầu thì tầm mắt Từ Kha đã đặt trên người cô, nhìn cô mừng rỡ đi về phía mình, tâm trạng vốn đang nặng nề của anh cũng thả lòng hơn, hôn một cái lên mặt cô: “Nghe em.”
Nhìn bóng lưng cô rời khỏi chỗ đi đến phòng bếp, sắc mặt Từ Kha trở nên ngưng trọng, anh mở màn hình vừa mới nhấn tắt lên, trên đó là tài liệu báo cáo nhân viên của sở nghiên cứu gửi cho anh.
Hai con yêu quái kia thà chết cũng không chịu nói ra người sai khiến phía sau là ai.
Còn có cả bản kiểm tra của Cố Tranh, đại khái mấy chỉ số đều cho thấy bà ta là yêu quái.
Bởi vì những yếu tố để cung cấp cho điều tra quá ít, chỉ có tóc và nước miếng của bà ta, còn có cả một ít da chết dính lại trên quần áo. Người của sở nghiên cứu chỉ có thể bắt đầu kiểm tra từ một vài thứ kia, sau sự cố này, thậm chí sở nghiên cứu còn kiểm tra toàn bộ người của nhà họ Cố nữa.
Kết quả thu được, ngoại trừ Cố Tranh ra thì tất cả đều là người bình thường.
Từ Kha nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn ban nãy. Có một thứ đồ bị nhét vào trong túi áo của anh, là một viên cờ vây màu trắng. Anh được mẹ dạy chơi cờ vây, khi đó anh chơi quân cờ màu trắng, còn mẹ thì chơi màu đen.
Ban đầu khi hỗn loạn thì suýt nữa Cố Tranh đã bị đẩy ngã, nhưng lại càng ngày càng tiến gần về phía anh hơn, vậy thì cũng chỉ có thể là trong lúc vô tình bà ta đã nhét đồ vào trong túi áo của anh.
Trong ấn tượng của Từ Kha thì anh chưa từng ở cùng Cố Tranh, cũng chẳng có qua lại gì, nếu không phải thời gian đặc biệt nào thì sẽ không gặp mặt.
Mở khóa điện thoại, con cờ màu trắng…
Từ Kha mím chặt môi, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, đứng lên đi vào phòng bếp, tựa người lên cửa, vì để Nguyễn Nặc không giật mình nên anh cố ý giậm chân mạnh hơn: “Trước kia em đã từng làm mì hoành thánh rồi sao?”
Nguyễn Nặc vừa định nói là khi cô giúp mẹ thì đã từng làm rồi, sau đó lại nhớ đến mình xuyên qua thế giới này nên lập tức đổi một câu trả lời khác: “Em thích xem những video ăn uống, nhìn nhiều rồi tự nhiên cũng sẽ làm được thôi.”
Chương 60
Nguyễn Nặc kiên nhẫn nặn từng cái hoành thánh, cảm nhận được ánh mắt của Từ Kha, quay đầu lại nhìn thẳng vào anh, sau đó chỉ tay vào vỏ hoành thánh trên thớt, khóe miệng cong lên: “Lại đây giúp đi.”
Vốn chỉ muốn anh không tiếp tục đứng nhìn cô như vậy nữa, dù sao thì cô cũng không kỳ vọng vào tài nấu nướng của anh. Nhưng ngoài dự đoán của Nguyễn Nặc, ấy vậy mà Từ Kha bước vào bếp rửa tay.
Sau đó đứng bên cạnh mình, nhìn cô với vẻ mặt chân thành.
“Ừm, anh cầm vỏ hoành thánh lên trước, sau đó cho nhân vào rồi nặn là được.” Không biết tại sao khi bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim cô lại loạn nhịp, thậm chí còn nói vấp. Nguyễn Nặc suy nghĩ một lúc, bổ sung thêm một câu: “Thật ra anh không cần phải miễn cưỡng, em có thể tự mình làm hết, anh cứ chờ ăn là được.”
Than ôi, đại ca hãy buông tha cho con mèo nhỏ tội nghiệp là cô đi.
Từ Kha bình tĩnh cầm vỏ hoành thánh trên thớt lên, nhưng không làm bước tiếp theo: “Nếu em đã bảo anh giúp, sao anh có thể đứng một bên nhìn được.”
“Được rồi.” Cuối cùng vẫn là Nguyễn Nặc mở miệng trước, cô đã hiểu ý hành động của anh, tiến lại gần anh, đặt tay lên tay anh, dạy anh cách cho nhân vào vỏ và cách nặn hoành thánh.
Từ Kha thấy cô đặt những đầu ngón tay trắng nõn và mềm mại lên tay mình, sau đó hướng dẫn anh từng bước một.
Hơi thở mang theo mùi hương thanh nhã của hoa linh lan, anh cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thì thầm bên tai cô, cố bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, lấy lại bình tĩnh, mới kiềm chế được ham muốn hôn cô.
Con mèo ngốc này vẫn đang mải mê hướng dẫn, mà không biết mình đang vô thức quyến rũ người khác, nhìn vành tai ửng đỏ của cô, cuối cùng anh không nhịn được cúi đầu xuống cắn nhẹ lên.
Từ Kha cảm nhận được người bên cạnh lập tức cứng đờ người lại, anh cười tủm tỉm, bỏ qua cho tai của cô.
“Đừng.” Nguyễn Nặc dùng vai đẩy anh ra, sau đó thu tay và lùi lại để giữ khoảng cách với anh, khuôn mặt mang theo vẻ tủi thân, dạy làm hoành thánh mà cũng bị bắt nạt.
Cô muốn bịt cái tai bị anh cắn lại, nhưng nghĩ tay mình dính bột mì nên không thể chạm vào được, động tác dừng lại giữa không trung: “Anh, anh học được chưa?”
Từ Kha không đành lòng nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, nhưng vẫn muốn trêu chọc cô một chút: “Nếu chưa học được, em sẽ dạy lại sao?”
“Hả?” Nguyễn Nặc nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, chẳng phải chỉ số thông minh của nhân vật phản diện rất cao sao, sao lại không học được cách gói hoành thánh vậy, nghĩ lại, có phải anh có ý đồ muốn mình dạy lại anh hay không, người đàn ông này đúng là chiều quá sinh hư mà: “Không dạy, em không hài lòng với người học sinh này.”
Nguyễn Nặc phớt lờ anh, tự mình gói bánh.
Từ Kha biết cô đoán được ý nghĩ của mình, nhìn dáng vẻ tức giận của cô, cũng không nỡ bắt nạt cô nữa, nên lặng lẽ bắt chước động tác của cô mà bắt đầu gói hoành thánh.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, xác nhận cô đã nhếch khóe miệng tỏ ra hết giận mới cảm thấy yên tâm.
Tính tình của Bánh Bao từ trước đến nay đều rất tốt, điều này khiến anh cảm thấy áy náy vì hành vi bắt nạt cô vừa rồi.
Đã nhiều năm rồi anh chưa từng có cảm giác áy náy, nhưng bây giờ, đối mặt với Nguyễn Nặc, cảm giác áy náy và không thể kiềm chế được yêu thích đã dâng trào hết ra ngoài, khiến anh thoát khỏi vực thẳm của sự thờ ơ, trở lại điểm ban đầu.
Hai người nhanh chóng gói xong hoành thánh, Nguyễn Nặc bảo anh đi tắm, còn mình thì chuẩn bị nước để nấu.
Trước đây, luôn cảm thấy anh rất kỳ quái và đáng sợ, nhưng bây giờ không còn cảm giác đó nữa, khi anh vì mình mà đứng ra chiến đấu với yêu quái, Nguyễn Nặc biết bọn họ đã rơi vào tay nhau.
Không ai buông tha cho ai.
Cô cho hoành thánh đã nấu chín vào bát, sau đó đổ canh rong biển trứng vừa nấu vào, vừa định bưng ra thì Từ Kha đã quay lại và bao cô ngồi ở phòng ăn, để anh bưng cho.
Nguyễn Nặc ngồi nhìn điện thoại di động, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Diệp Huân.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng khóc, trái tim của Nguyễn Nặc như thắt lại, vội vàng hỏi: “Sao vậy, Diệp Huân?”
Đối phương vẫn đang khóc nức nở, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng cười không kiềm chế được: “Từ Lẫm, anh ấy tỏ tình với tôi, tôi rất vui, đã thầm thích anh ấy từ lâu, cuối cùng bây giờ cũng được đáp lại.”
“…” Nguyễn Nặc há miệng không nói thành lời, đây là nam chính muốn bỏ rơi nữ chính?
Nhưng trước đây khi cô đọc, có ghi kết cục là HE mà.
Từ Lẫm và Ôn Nhã là cặp đôi chính, ban đầu cô nghĩ cho dù thế giới có sụp đổ đi chăng nữa thì sợi dây kết nối giữa hai người họ sẽ không bao giờ đứt, nhưng tại sao bây giờ mọi chuyện lại không liên quan gì đến truyện tranh nguyên bản vậy.
Nghe tiếng khóc vì hạnh phúc của Diệp Huân, nhất thời Nguyễn Nặc không biết phải đáp lại thế nào. Diệp Huân cũng biết tình cảm mà Từ Lẫm dành cho Ôn Nhã, thế mà tại sao vẫn lao về phía anh ta không chút do dự vậy.
“Nguyễn Nặc, cô là người bạn rất quan trọng của tôi, cũng là người đầu tiên tôi gọi điện thoại nói chuyện này.” Cuối cùng Diệp Huân cũng ngừng khóc, bình tĩnh lại và nói.
“Ừm.” Nguyễn Nặc không dám nói lời chúc mừng, trong lòng cô cảm thấy chuyện Từ Lẫm và Diệp Huân ở bên nhau rất kỳ lạ.
Từ Kha bưng hoành thánh đến bàn ăn, đặt một cái bát ở trước mặt cô, thấy cô nghe điện thoại, cũng không nói gì, đưa tay chống cằm, nhìn thẳng vào cô.
Không được nhìn. Nguyễn Nặc phát ra khẩu hình miệng, bị anh làm cho xấu hổ, không thể làm gì khác ngoài việc đưa tay phải ra che mắt anh lại.
Khóe miệng dưới sống mũi cao của anh hơi nhếch lên, dường như anh không quan tâm đến việc tầm nhìn của mình bị chặn, mà ung dung ngồi chờ cô che mỏi tay.
“Sau này quan hệ giữa chúng ta sẽ càng trở nên thân thiết hơn.” Một mình Diệp Huân cảm thấy vui vẻ, thậm chí bắt đầu tưởng tượng cảnh về sau, nói liến thoắng, sau đó mới nghĩ đến điều gì đó: “Nguyễn Nặc, sao cô không nói gì vậy?”
“Diệp Huân, cô đã nghĩ kỹ chưa?” Cô vì anh ta mà say, vì anh ta mà đau lòng, sau đó cũng chỉ vì một câu tỏ tình của anh ta mà xóa bỏ hết những nỗi đau xót trước đây của mình.
Diệp Huân dừng lại, sau đó nhanh chóng hoàn hồn: “Nguyễn Nặc, lúc nào chúng ta ra ngoài đi dạo, sẽ nói rõ với cô. Bây giờ anh ấy tới tìm tôi.”
“Ừm.” Có lẽ vì bản thân mình chưa từng trải qua loại khoảng cách chênh lệch như này, nên không hiểu rõ được sự hưng phấn của Diệp Huân.
Chắc hẳn phải có lý do gì đó mới khiến Từ Lẫm thay đổi nhanh như vậy, nhưng Nguyễn Nặc nghĩ lại, hình như mình không có tư cách tìm ra đáp án này, dù sao thì mình và anh ta cũng không phải là bạn bè thân thiết.
“Cứ che vậy, là sẽ đút từng miếng cho anh ăn đó.”
Hai mắt bị cô che lại dần trở nên tàn nhẫn khi nghe thấy những lời cô vừa nói, như thể đoán ra được điều gì đó.
Loại chuyện này cũng mang ra nói ra được?
Với lại, anh còn muốn Bánh Bao của anh che lâu hơn cơ.
Nghĩ vậy, đột nhiên Từ Kha chủ động úp mặt vào lòng bàn tay cô, cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay của cô, cảm giác như được một cục bông to xoa vậy, trái tim cảm thấy mềm nhũn.
Nguyễn Nặc thu tay lại như bị điện giật, hai tay đan chặt vào nhau, ngượng ngùng nói: “Được rồi, bây giờ anh có thể nhìn.”