• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại truyện 1 (phần một): Giấc mơ của con mèo nhỏ


Nguyễn Nặc mười bảy tuổi:


“Ngủ ngon.” Nguyễn Nặc chỉnh lại đồng hồ báo thức, định sẽ học phác thảo vào sáng sớm hôm sau.


Hôm nay cô đi ngủ rất sớm, còn chưa kịp nghịch điện thoại một lúc thì đã tiến vào mộng đẹp rồi.


Trong mơ, cô cảm thấy cơ thể mình trở nên rất kỳ lạ, tay chân dường như không nghe theo ý mình, quơ quơ lung tung.


Cảm thấy rất khó chịu, nhưng không mở mắt ra được.


Nguyễn Nặc cố gắng khống chế hết lần này đến lần khác mới dần dần thích ứng được, sau đó cũng từ từ mở mắt ra: “Meo meo.”


Hở? Mèo ở đâu vậy?


Thứ đầu tiên cô thấy là một cái tổ tròn nhỏ, nhìn có vẻ không giống cho người ở.


Sửng sốt một lúc cô mới nhìn lại dáng vẻ của mình, cúi đầu nhìn lướt qua tay mình thì lại thấy hai chân nhỏ của mèo. Miếng đệm thịt mềm mại đang ở ngay trước mặt cô.


Trời ơi, sao lại biến thành mèo vậy.


Miếng đệm thịt chạm vào ổ mèo, đôi chân ngắn cũng đứng dậy, vừa đi được mấy bước thì đã mềm nhũn ngã xuống ổ mèo.


Con mèo này yếu quá, đến bước đi cũng cảm thấy khó khăn, may là môi trường ở đây khá tốt, từ đồ đạc trong nhà có thể thấy chủ nhân của nó rất giàu có. Nghĩ vậy, cô cảm thấy hơi yên tâm hơn một chút, ít nhất thì cô sẽ không chết đói.


Nhưng mà chuyện này xảy ra với cô quá kỳ lạ, sao lại đột nhiên từ người biến thành mèo, tối hôm qua cô còn đang ngủ trên giường.


Khoan đã? Ngủ, lẽ nào cô đang nằm mơ?


Cô đã xem nhiều phim truyền hình, muốn chứng minh mình có phải đang mơ hay không, thì đầu tiên phải tự tát mình một cái xem có đau không, đôi mắt to trong suốt ngơ ngác nhìn đôi chân bé nhỏ của mình, không có một chút sức lực nào, có đánh thì cũng sẽ không cảm thấy đau.


Cô còn đang suy nghĩ, lúc này nhận ra cái đuôi dài đằng sau.


Cắn một cái là biết.


Vì vậy, cô đặt lưng nằm xuống ổ mèo, đá chân lung tung, muốn đưa cái đuôi đến trước miệng để cắn.


Hừ, cái đuôi này không nghe lời.


Nguyễn Nặc cố gắng một lúc lâu mới dùng bàn chân nhỏ túm lấy cái đuôi không nghe lời, định cắn thì bị ai đó nhấc bổng lên không trung.


Rõ ràng không đau nhưng cô không cử động được tay chân, nên chỉ có thể để mặc cho người đó đưa mình đi.


“Món quà mà ông nói chính là con mèo ngốc này?” Tử Kha bước vào phòng khách, ngồi đối diện với một ông lão, sau đó đặt con mèo lên mặt bàn.


Con mèo ngốc gì cơ, người đàn ông này đúng là xấu xa, trực tiếp bị nhấc đi.


Nguyễn Nặc giật giật cơ thể, cuối cùng mới đứng vững được, nhưng rất nhanh ngay sau đó đã ngã xuống vì kiệt sức. Sau cú ngã này, cô không tiếp tục nữa, tuyệt vọng chấp nhận số phận mà nằm trên bàn, bắt đầu quan sát bốn phía.


Trước mặt cô là một người đàn ông có vẻ mặt u ám, anh đang đánh giá mình, sự lạnh lùng trong mắt anh khiến cô bất giác rùng mình.


Người này đáng sợ quá.


“Cháu làm nó sợ.” Một giọng nói vang lên từ phía sau, Nguyễn Nặc nhìn, đó là một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc hoa râm, trên mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt vẫn rất sắc sảo và có hồn.


Ông ấy vẫy vẫy tay với Nguyễn Nặc: “Mèo con, đến đây.”


Nguyễn Nặc nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, ừm, ông già này vẫn tốt hơn so với người đàn ông đáng sợ này.


Cô lồm cồm đi đến bên ông lão, có lẽ hành động đó quá buồn cười nên khiến ông lão không nhịn được cười: “Mèo con, sau này cậu ấy sẽ là chủ nhân của cháu, mặc dù tính tình đứa cháu trai của ông không tốt, nhưng chắc chắn sẽ không bắt nạt cháu.”


Cái gì?


Cô bị tặng cho cháu trai của ông lão, chính là người đàn ông ngồi đối diện kia.


Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì sai, sao lại phải trừng phạt cô như thế này.


“Meo meo.” Đừng mà.


Nguyễn Nặc bắt đầu tỏ ra đáng yêu để ông lão có thể giữ mình lại, nhưng hiển nhiên là chiêu này không có tác dụng, ông lão trực tiếp giao cô cho người đàn ông đó: “Mèo cũng có linh tính, cháu phải đối xử tốt với nó đó.”


Lúc rơi vào tay người đàn ông đó, cơ thể Nguyễn Nặc lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích một chút nào.


“Vâng.” Tử Kha lạnh lùng đáp lại, xoa đầu cô một cách máy móc.


Nguyễn Nặc cảm thấy rét run, cô không thể chịu được khi bị một người đáng sợ như vậy vuốt ve. Chẳng may đột nhiên anh ta lên cơn, vặn đầu cô thì sao.


“Vậy cháu đưa nó về nhà trước đi, ông cũng nghỉ ngơi đây, già rồi, tối không ngủ được, chỉ có thể ngủ bù vào buổi trưa.” Ông lão cười cười, được người giúp việc đỡ lên xe lăn và đẩy đi.


Chỉ còn lại một người và một mèo mắt to mắt nhỏ trừng nhau.


“Meo meo.” Nguyễn Nặc nhẹ nhàng kêu một tiếng, đang định tỏ ra đáng yêu để anh không lạnh lùng như vậy nữa.


Tử Kha độc ác nói: “Càng yếu ớt, tôi càng thích bắt nạt.”


Động tác tỏ ra đáng yêu của Nguyễn Nặc dừng lại giữa không trung, người này biết thuật đọc tâm à, sao lại đoán ra được kế hoạch tiếp theo của cô vậy.


Nếu anh thích bắt nạt kẻ yếu, vậy cô phải hung dữ hơn mới được, quơ quơ móng vuốt nhỏ.


“Meo meo meo meo meo meo.” Tôi đánh anh.


Móng vuốt của cô còn chưa chạm vào cánh tay của người đàn ông thì đã bị xách cổ lên mang đi.


“Meo meo meo meo meo meo meo meo.” Bỏ tôi ra.


Với lại không phải tôi không đi được, chẳng qua là đi không vững mà thôi.


Tử Kha không để ý đến sự giãy dụa của mèo con, trực tiếp mang nó trở về nhà mình, ném nó cho dì Trần đang đứng bên cạnh: “Ông cụ tặng cho tôi, chăm sóc nó giúp tôi.”


“Vâng, cậu chủ.” Dì Trần nhận lấy mèo con bé nhỏ yếu ớt, ôm vào lòng, đây là mèo Xiêm, nhưng bởi vì còn nhỏ, nên thân mình vẫn hơi trắng, chỉ có khuôn mặt là đen.


Hôm nay là sinh nhật của cậu chủ, nhưng từ trước đến nay cậu chủ chưa bao giờ thích tổ chức, nên cũng chỉ có người thân thiết tặng quà, không ngờ năm nay ông cụ lại tặng một con mèo.


Nguyễn Nặc ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, thoạt nhìn thì trông bà rất tốt bụng, cũng không làm tổn thương cô, cũng cảm thấy mệt mỏi sau trận giằng co vừa nãy, mắt bắt đầu từ từ nhắm lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Tiếng đồng hồ báo thức đánh thức cô, Nguyễn Nặc mê mang mở mắt ra, sau đó lập tức nhắm lại.


Ngồi dậy, cả người cuộn tròn lại, lấy hai tay vò đầu với vẻ khó chịu, thì ra là một giấc mơ.


Sau khi rời giường, Nguyễn Nặc rửa mặt xong đi ra phòng khách ăn sáng, nhìn thấy bát cháo sò điệp trên bàn liền vui vẻ đi vào phòng bếp, đứng bên cạnh mẹ Tần Thục, nhẹ nhàng ôm lấy Tần Thục: “Mẹ là tốt nhất.”


“Chỉ là một nồi cháo bình thường thôi mà con đã phấn khích như này rồi.” Tần Thục nhéo mũi con gái với vẻ cưng chiều: “Được rồi, mau ăn cháo đi, nguội sẽ không ngon.”


“Vâng ạ.” Nguyễn Nặc ngồi xuống ghế trước mặt, giờ này bố cô đã đi làm rồi nên chỉ có hai mẹ con ăn sáng, nhìn Tần Thục ngồi xuống, cô vô thức nói: “Mẹ, hôm qua con mơ một giấc mơ rất chân thật.”


“Hửm? Con mơ thấy gì?” Tần Thục nhìn cô với ánh vẻ mặt tò mò.


“Con mơ…” Nguyễn Nặc cau mày ngờ vực, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy não mình trống rỗng: “Con không nhớ đã mơ thấy gì.”


Ngoại truyện 1 (phần hai): Giấc mơ của con mèo nhỏ


“Nằm mơ, ngủ dậy không nhớ đã mơ gì là chuyện bình thường.” Tần Thục cười an ủi: “Con đừng quá để ý.”


Cũng đúng, dù sao thì cũng chỉ là một giấc mơ, nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên bóng lưng của một người đàn ông, rõ ràng là cô đã nhìn thấy mặt của anh, nhưng bây giờ lại quên hết không nhớ gì cả.


Cô nhớ rằng người đàn ông này không phải là người dễ chọc vào, không chừng quên đi lại là chuyện tốt, không ngày nào cũng nghĩ đến việc gặp ác mộng.


Cuộc sống thời trung học luôn nhàm chán, đối với những sinh viên mỹ thuật/hội họa như cô thì từ ngày này qua ngày khác, ngày nào cũng tiếp xúc với bút chì và phác thảo. Ngay cả khi nhìn vào các hình học trong toán học, cũng muốn vẽ thêm cái bóng cho nó.


Đến lớp học bổ túc, sau một buổi học, một số bạn bè của Nguyễn Nặc đã lôi kéo cô thảo luận về một bộ truyện tranh.


Khóe miệng của Lâm Hạ cong lên thành một nụ cười dịu dàng, đưa truyện tranh đến trước mặt Nguyễn Nặc: “Nặc, tớ nhất định phải bảo An Lợi đưa truyện tranh này cho cậu đọc, cậu đọc phần giới thiệu trước đi, nam chủ này đẹp trai đúng không.” Cô ấy chỉ vào một trang đầu của truyện tranh, người đàn ông đó có một nụ cười dịu dàng.


Nguyễn Nặc nhìn sang, ánh mắt của cô bị thu hút bởi nhân vật ở trang bên cạnh, tóc cũng màu đen, thậm chí đường nét khuôn mặt cũng có phần hơi giống nhau, nhưng nét mặt lại lạnh lùng và nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén và sâu không thấy đáy, bộ âu phục màu đen càng khiến anh trở nên đặc biệt hơn.


Bên cạnh có ghi chú tên của nhân vật truyện tranh, Từ Kha.


Nhìn có cảm giác hơi quen.


“Nặc, tớ sẽ cho cậu xem nam chính Từ Lẫm, cậu cảm thấy nhân vật phản diện này thế nào.” Lâm Hạ giả vờ tức giận hừ một tiếng, gấp trang giấy của nhân vật phản diện lại, chỉ để cô đọc phần giới thiệu của nhân vật.


“Được rồi, tớ sẽ xem.” Nguyễn Nặc nhìn phần giới thiệu của nhân vật nam chính, anh ta tên Từ Lẫm, là một nam ngôi sao quyền lực. Nhưng vì bị tổn thương tình cảm nên đã chọn cách giải nghệ, bắt đầu truyện chính là thời điểm anh ta quay trở lại.


“Phần này tác giả vẫn chưa có phong cách riêng của mình, về sau sẽ đẹp và lộng lẫy hơn nhiều so với giai đoạn trước, vì vậy nên tác giả định sửa lại, và nó sẽ được ra mắt với phiên bản bìa cứng trong tương lai.” Lâm Hạ cảm nhận được Nguyễn Nặc có chút hứng thú, cô ấy lập tức nói cho cô biết tất cả những thông tin mà cô ấy biết.


“Ừm.” Nguyễn Nặc gật đầu, cuối cùng đồng ý.


Thông qua lời tiết lộ của Lâm Hạ, cô biết được đây là một truyện tranh dành cho giới trẻ, nhân vật nam nữ chính gương vỡ lại lành. Thế nào nhân vật phản diện cũng cầu mà không được.


Không biết tại sao cô lại cảm thấy thương hại nhân vật phản diện, rõ ràng là nhân vật hoàn mỹ hơn so với nam chính rất nhiều, nhưng cuối cùng lại ngậm ngùi rút lui.


Sau khi Lâm Hạ giới thiệu xong, đã bị một người bạn đưa đi, cô tiếp tục xem với vẻ thích thú.


Thời gian ra chơi trôi qua nhanh, Nguyễn Nặc ngay lập tức chuyên tâm vào việc học.


Buổi tối, lúc tài xế đưa cô về nhà thì đã là mười giờ, cô tắm rửa xong liền nằm lên giường, có lẽ là do tập trung tinh thần cả ngày, hiếm lắm buổi tối mới được nghỉ ngơi, nên đã sớm tiến vào mộng đẹp.


“Meo meo.” Nguyễn Nặc cảm thấy trong người có chút kỳ lạ, vừa nói ra thì phát ra tiếng mèo kêu, với kinh nghiệm lần trước, cô lập tức nhận ra mình đã lại biến thành một con mèo.


Giấc mơ này là một chuỗi.


Cô thích ứng một lúc lâu mới mở mắt ra, đồng thời ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.


Có chuyện gì xảy ra vậy.


Bây giờ là buổi tối, đèn trong biệt thự đã tắt, không có bóng dáng của những người giúp việc, Nguyễn Nặc không nhìn thấy gì.


Bị vấp phải chướng ngại vật khi đang đi vòng quanh, cả cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.


“Meo meo.” Aizz.


Lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó tóm cổ nhấc lên rồi, Nguyễn Nặc vùng vẫy điên cuồng, không ngừng vươn móng vuốt nhỏ của mình ra, nhưng tiếc là cô không đánh trúng cái nào cả.


“Đừng đạp lung tung.” Từ Kha bình tĩnh nói, đặt cô lên ghế sô pha, sau đó nhẹ nhàng đè tay lên.


Từ trước đến nay anh không thích những thứ quá yếu ớt, cũng không có cảm tình với con mèo này, giữ lại nó đến bây giờ cũng chỉ là vì nó do ông nội tặng.


Nguyễn Nặc rất muốn thoát ra, nhưng bàn tay đang đè lên không chịu buông ra, mùi máu tanh càng ngày càng nặng.


Mũi của mèo rất nhạy bén, cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh phát ra từ người đàn ông này.


Đã bị thương rồi vẫn còn sống tệ, hạn chế sự tự do của cô.


Hừ.


Nguyễn Nặc tuyệt vọng nằm xuống ghế sô pha, thậm chí bên tai còn có thể nghe thấy tiếng hít thở không đều của người đàn ông, thỉnh thoảng có chút phập phồng, chắc hẳn là rất đau.


Anh ở trong căn biệt thự khổng lồ như này, có một đống người giúp việc, sao không nhờ bọn họ giúp một tay.


Đúng là một người đàn ông kỳ lạ.


Nhưng nhìn anh một mình chịu đau đớn, cũng cảm thấy đáng thương.


Nguyễn Nặc hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm láp phần cổ tay – nơi mà cô có thể chạm tới.


Đây là hành động mà con mèo hay làm, cô cũng làm theo bản năng, khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào làn da của anh, cô đã hối hận.


Trời ơi, sao mình lại làm ra loại hành động kỳ lạ này vậy.


Dường như người đàn ông hơi sững người lại một lúc, dùng một tay ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi, nhéo lỗ tai cô, giọng nói tràn đầy từ tính: “Mày đang thương hại tao sao?”


Không, cô đâu có dám.


Cô là một con mèo nhỏ rất đáng thương.


“Ô.” Nguyễn Nặc không biết phải phản ứng thế nào, cô có thể cảm thấy cơ thể mình đã nhớp nháp, chắc là đã dính chút máu, cô không thích mùi này, nhưng bây giờ không thể chạy trốn.


Cái chân nhỏ co rút duỗi ra trước mặt anh, vỗ nhẹ cánh tay anh, sau đó kêu to: “Meo meo.”


Cô muốn làm anh vui lên hơn là thương hại anh, bây giờ anh chán chường ở chỗ này cam chịu thì có ích lợi gì, ngay từ đầu đã hoàn toàn không có chút khí chất nào.


“Ồ, mèo ngốc.” Từ Kha xoa đầu nó, ngón tay thon dài khống chế nó, lật ngược nó lại, nằm xuống đối mặt với anh, sau đó cúi người xuống, áp mặt vào cơ thể nó và hít một hơi.


Nguyễn Nặc sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy, vốn dĩ anh không có chút cảm tình nào với cô mà, sao lại đột nhiên hít cô.


Vội vàng vươn bàn chân nhỏ đẩy anh ra, ngay cả đôi chân ngắn bé nhỏ cũng đá khánh cự lại anh.


“Meo meo meo meo meo meo.” Bỏ ra.


Trời ơi, cô là một con mèo không sạch sẽ.


Sau khi hít một hơi thỏa mãn, người đàn ông liền ngã xuống ghế sô pha, cơ thể của Nguyễn Nặc cũng bị cánh tay của anh nhẹ nhàng đè lên, nhưng sức lực vừa vặn khiến cô không thể thoát ra được.


Nguyễn Nặc không có sức lực nằm xuống, đồ xấu xa.


Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng hít thở bên tai dần dần ổn định lại, người đàn ông này đã ngủ say.


Nhưng cô vẫn chưa thoát khỏi anh được.


Đang lúc cảm thấy buồn chán thì lại nghe thấy tiếng động lạ, không giống tiếng bước chân của người bình thường, giống như của thứ gì đó đi bằng một chân.


Tiếng động đó ngày càng gần cô, Nguyễn Nặc ngậm chặt miệng, không dám meo meo một tiếng nào, sợ mở miệng ra một cái thì sẽ bị lộ vị trí.


Cô dùng đệm thịt nhỏ đập liên tục vào cánh tay của người đàn ông, muốn anh mau chóng tỉnh lại, nhưng anh vẫn bất động, như thể đã ngủ say như chết.


Âm thanh đã đến sát gần tai, Nguyễn Nặc dừng lại động tác của mình, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.


Có một người sống ở đây, chắc có lẽ sẽ không chú ý đến cô đâu.


Nhưng chuyện may mắn đó đã không xảy ra, cô đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó cào cấu vào đuôi mình, có cảm giác rất lạnh.


Cô lập tức rụt đuôi lại, ngay sau đó cô nghe thấy được tiếng của một lưỡi dao sắc bén vang lên trong không khí.


Nguyễn Nặc run rẩy toàn thân, nếu phản ứng chậm hơn một chút, có lẽ cô đã mất đuôi, nếu mèo mà không có đuôi thì sẽ không thể giữ thăng bằng được.


Sức nặng trên người cô đột nhiên biến mất, người đàn ông đứng dậy, trực tiếp đá bay thứ gì đó không rõ trước mặt cô.


Mặc dù không nhìn thấy động tác của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy động tác của anh rất nhanh và dứt khoát.


Ngay sau đó là âm thanh của một người đàn ông đang đánh nhau với thứ gì đó, nhưng kéo dài không được bao lâu thì kết thúc.


Cô run rẩy, đột nhiên bị ai đó nhấc cổ lên.


“Meo meo meo meo meo meo.” Đừng đến đây.


Cô sợ.


“Là tôi.” Người đàn ông nhàn nhạt nói, sau đó thay đổi tư thế ôm cô, đi đến gần tường, nhấn công tắc, ánh sáng lập tức chiếu sáng cả căn phòng.


Nguyễn Nặc phát hiện cả người anh dính đầy máu, mà hóa ra kẻ vừa muốn tới chặt đuôi cô lại là một con quái vật một chân.


Hình dáng trông rất đáng sợ.


“Meo meo.” Cô sợ.


“Đã chết.” Từ Kha ôm cô đi đến chỗ khác, ngay sau đó đã có tiếng bước chân từ bên ngoài cửa truyền đến, một người đàn ông dáng vẻ nhã nhặn cầm theo một hộp thuốc đi đến, đi theo sau là một nhóm người mặc áo khoác trắng.


“Làm sao lại bị thương nặng như này vậy.” Người đàn ông có dáng vẻ dịu dàng đi đến, đang muốn kiểm tra vết thương của anh, nhưng lại bị anh nghiêng người tránh sang một bên.


“Chiêm Lễ Sênh, cậu kiểm tra cho nó trước đi.” Từ Kha đặt con mèo vào tay anh ta, sau đó xoay người rời đi.


“Còn vết thương của cậu.”


Chiêm Lễ Sênh đuổi theo, nhưng nghe thấy anh trầm giọng nói: “Ờ, là một con yêu quái.”


Nguyễn Nặc nép vào lòng Chiêm Lễ Sênh, nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi, đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên của anh, thì ra vừa rồi anh không ngủ, chỉ là giả vờ để dụ dỗ con yêu quái kia ra tập kích anh mà thôi.


Lúc này nhìn anh, trong lòng có dâng lên một cảm giác sùng bái.


Chiêm Lễ Sênh kiểm tra cho cô xong, đặt cô trở về ổ mèo, là một con mèo của nhà giàu có, thậm chí cô còn có riêng một phòng, bên trong đều là những món đồ chơi của cô.


Cô nhìn căn phòng lớn trống rỗng, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, dựa vào mùi để đi đến phòng của người đàn ông kia, nhưng tiếc là cửa khóa nên cô không vào được.


Vừa định quay về thì sau lưng lại có tiếng bước chân, Nguyễn Nặc nhìn lại với dáng vẻ cảnh giác, hóa ra là người mà cô đang chờ.


Trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, thậm chí còn hơn cả lần đầu tiên nhìn thấy anh.


Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, và cô không đọc được cảm xúc của anh.


Nếu muốn đi vào trong, có phải sẽ bị anh chặn không cho vào không? Nguyễn Nặc nghĩ đến điều này, bất giác lùi về sau, vừa xoay người định đi thì liền bị người ta nhấc lên.


Anh thay đổi cách nhấc, không trực tiếp nhấc bổng lên mà vòng tay ôm lấy cơ thể cô, để cả cơ thể cô nằm úp sấp lên tay anh.


“Meo meo.”


Nguyễn Nặc không dám nhìn anh, cúi đầu và kêu lên một tiếng vô nghĩa.


Từ Kha trực tiếp đặt Nguyễn Nặc xuống giường, thấy con vật nhỏ muốn nhảy xuống giường, anh lạnh lùng nói: “Nếu nhảy xuống, ngày mai đừng ăn thức ăn cho mèo.”


Anh hài lòng nhìn con mèo trên giường đang đờ người ra.


Hôm nay, vì con mèo này mà anh ngủ quên trên ghế sô pha, nhưng may là nó đã đánh thức anh bằng móng vuốt mèo yếu ớt của nó.


Từ Kha lau khô tóc, nằm lại lên giường, tắt đèn đi ngủ, đặt con mèo bên cạnh và nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.


Nguyễn Nặc mở mắt ra nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, khi ngủ dáng vẻ của anh trông không còn đáng sợ nữa.


Tiếng đồng hồ báo thức đánh thức cô, Nguyễn Nặc tỉnh dậy, nhìn thấy căn phòng quen thuộc.


Cô nhắm mắt và cố nhớ lại, nhưng trong đầu không còn ký ức gì về giấc mơ đêm qua nữa.


Nhưng trong lòng lờ mờ cảm thấy giấc mơ đêm qua có chút ngọt ngào.


Ngoại truyện 2 (Phiên ngoại của Từ Duy Du)


Vào những năm Từ Duy Du mười mấy tuổi thì sau lưng đã có thêm một người hầu nhỏ.


Từ nhỏ chị ấy đã có tính cách kiểu chị cả, lại vô cùng bao che, không chịu nổi việc người khác bắt nạt những người bạn xung quanh mình, cho nên ở bữa tiệc nhà họ Từ tổ chức mời toàn những nhân vật nổi tiếng hôm đó đã cứu Bạch An Hằng bị người ta đẩy xuống nước.


“Ai cho mấy người lá gan này hả, lại dám bắt nạt người khác ở trong nhà tôi.” Từ Duy Du đi tới phía sau một đám trẻ con, tiện tay nhặt lên một viên đá ở luống hoa bên cạnh, dùng toàn bộ sức lực để ném về phía trước.


Đứa trẻ đứng ở hàng sau phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng tránh né, duy chỉ có đứa trẻ thật sự đưa tay ra đẩy người kia thì bị tình thế này dọa cho sợ ngây người, không dám nhúc nhích, vì vậy mà viên đá đã đập trúng cánh tay dùng để đẩy người kia của cậu bé.


“Duy Du…” Cậu bé trai đẩy người nhìn Từ Duy Du, không nói được một câu nào cả, ngày thường thì cậu bé cũng thuộc trong nhóm chuyên đi tâng bốc chị ấy, đủ thứ lời nói dễ nghe chỉ cần mở miệng là đã có thể nói ra được, nhưng bây giờ cậu bé lại yên lặng một lúc lâu, sau đó chỉ dám nói thêm một câu: “Có thể đừng nói cho ba em biết không, ông ấy, ông ấy sẽ đánh chết em mất.”


Từ Duy Du không để ý đến cậu bé, đi thẳng về phía bờ ao, đưa tay về phía Bạch An Hằng đang ở dưới nước, hiển nhiên là người này không bị cô ấy dọa sợ, nhưng vẫn từ từ đưa bàn nhỏ bé của mình đặt vào lòng bàn tay chị ấy.


Hơi dùng sức một chút thì đã kéo được cậu lên, toàn thân Bạch An Hằng đều ướt đẫm, hai chân giẫm xuống bậc thềm, suýt chút nữa té ngã vì đứng không vững, may mà cô gái ở bên cạnh kéo được cậu nên mới đứng vững được. Thậm chí bởi vì túm lấy quần áo của chị ấy nên nó cũng bị ướt một chút.


Không biết tại sao, tuy là vừa mới bị sỉ nhục, bị đẩy xuống nước, bị người ta vây xem cũng đều không cảm thấy quẫn bách, mà bây giờ sau khi được chị ấy cứu thì bỗng nhiên cậu lại không dám ngẩng đầu lên.


“Tập đoàn Bạch Thị là một tân binh trong ngành, hoặc có thể nói là một tập đoàn tích lũy được thông qua mấy thế hệ trước của các người, nhưng lý do chính khiến mấy người bắt nạt người khác vì đây là người mới sao?” Một tay Từ Duy Du nắm lấy tay của Bạch An Hằng, cao ngạo nhìn những đứa trẻ xung quanh đang không dám làm loạn, chuẩn bị tiếp tục nói thì bỗng nhiên chị ấy cảm thấy Bạch An Hằng ở bên cạnh đang rùng mình một hồi.


Thời tiết hôm nay vốn ẩm ướt do mưa dầm, đợt rét mùa xuân còn khiến cho nhiệt độ mấy ngày hôm nay đột ngột hạ xuống.


“Nói xin lỗi với cậu ấy đi.”


Một đám những đứa trẻ đùa nghịch giống như là đã sớm đoán được sẽ nói như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, rối tít mở miệng nói xin lỗi. Chỉ cần không nói cho người lớn trong nhà thì muốn bọn họ xin lỗi nhiều lần cũng chẳng có vấn đề gì cả,


Từ Duy Du nhàn nhạt lướt nhìn bọn chúng một lượt, sau đó kéo tay Bạch An Hằng rời khỏi chỗ này.


Dáng người của cậu không khác biệt lắm với Từ Kha, mặc quần áo của Từ Kha thì hẳn là cũng không có vấn đề gì.


Vì vậy mà chị ấy đưa Bạch An Hằng đến phòng chứa quần áo dự trữ của Từ Kha, lựa chọn mấy món quần áo mới của Từ Kha, để xuống trước mặt cậu: “Này, thay quần áo trên người đi, sau đó chở ở đây, tôi sẽ quay về ngay lập tức.”


Nói xong thì chị ấy đã rời khỏi phòng, đi vào phòng ngủ của mình, sau đó cũng thay quần áo trên người mình ra.


Lần thứ hai trở lại phòng Bạch An Hằng đang ở trong đó thì lại không thấy cậu nữa, vốn dĩ những giọt nước nhỏ xuống sàn khi cậu đi vào hình như cũng đã được người khác nghiêm túc lau hết.


Từ Duy Du trầm mặc một hồi rồi xoay người quay lại sảnh tiệc.





Đây không phải là lần đầu tiên chị ấy ra mặt vì người khác, nhưng những người đó luôn cảm ơn rồi mới rời đi.


Chị ấy nghĩ Bạch An Hằng cũng như vậy, không ngờ kể từ đó về sau thì sau lưng chị ấy lại có thêm một người hầu nhỏ.


Nhà họ Bạch và nhà họ Từ có quan hệ rất tốt, vè vậy mà Bạch An Hằng cũng thường xuyên tới chơi với mấy đứa trẻ của nhà họ Từ.


“Bạch An Hằng, cậu không đi theo Từ Kha học kỹ thuật cưỡi ngựa cho tốt đi, lại cứ ở bên cạnh tôi để làm gì?” Từ Duy Du bỏ quyển sách lịch sử trong tay xuống, nhíu mày nhìn Bạch An Hằng đang bày ra điệu bộ đáng thương ở bên cạnh.


Trong tư tưởng của Từ Duy Du thì chị ấy vô cùng không thích những người con trai nhu nhược, nhưng không biết tại sao mà mặc dù Bạch An Hằng nhu nhược, nhưng lại cực kỳ xứng đôi với tướng mạo này của cậu. Lại còn gương mặt trẻ thơ đang làm ra vẻ tủi thân kia nữa, cũng khiến cho chị ấy cảm thấy rất tự nhiên.


“Mới vừa đi luyện được một lúc nên mệt mỏi.” Bạch An Hằng nói xong thì dè dặt ngồi xuống bên cạnh chị ấy, dựa lưng vào cái cây đa lớn ở đằng sau, nghiêng đầu nhìn quyển sách trên đùi chị ấy: “Tới đây nghỉ ngơi một lát.”


“Tùy cậu.” Từ Duy Du nhún nhún vai, nhận được lời giải thích thì cũng không ở đó xoắn xuýt nữa, mặc dù vẫn mở hồ cảm nhận được người này vô cùng bám chị.


Sau khi được chị ấy cho phép thì khóe miệng Bạch An Hằng không nhịn được mà nhếch lên, tầm mắt lặng lẽ chuyển từ sách của chị ấy đến trên người chị, không có lễ phục hoa lệ, bây giờ chị đang mặc một bộ quần áo bình thường, lại càng lộ ra sự bình dị, gần gũi người khác hơn.


Giọng nói vẫn lạnh như băng, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng Bạch An Hằng đã âm thầm khắc sâu hình ảnh này của chị ấy rồi.





Cuộc sống khi còn nhỏ luôn đáng để con người ta hoài niệm, Bạch An Hằng sờ vào tấm hình chụp chung của anh ta và Từ Duy Du, khi đó là ở nhà họ Từ, còn có thêm cả mấy đứa trẻ khác. Trong ấn tượng thì những người bên cạnh Từ Duy Du luôn gọi chị ấy một tiếng chị, nhưng cậu khăng khăng không chịu, cứ luôn gọi là Duy Du, Duy Du.


Đã rừng bị Thẩm Dư Tình trách mắng rồi, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm, bởi vì cậu biết, Duy Du sẽ luôn ra mặt vì cậu.


“Duy Du.” Nhìn người trong tấm hình, trong lòng dâng lên sự thương cảm, đã một tuần Duy Du không để ý đến anh ta rồi.


Bây giờ đã trưởng thành, những thứ phải kiêng kỵ của anh ta cũng nhiều hơn, không thể trực tiếp đi tìm chị ấy. Thật ra thì anh ta biết, cứ duy trì một khoảng cách an toàn như vậy cũng là chuyện tốt, đến lúc anh ta mở miệng nói ra, nếu đối phương không chấp nhận thì thậm chí ngay cả quan hệ bây giờ cũng không thể duy trì được.


Sau khi suy nghĩ xong thì anh ta nhấn điện thoại.


“Thời tiết hôm nay rất tốt, gần đây cô có khỏe không, ăn cơm chưa…”


Còn chưa chờ anh ta lải nhải xong thì đối phương đã trực tiếp cắt lời anh ta.


“Chị tôi chưa có bạn trai.” Từ Kha không nhịn được.


“Được rồi, cảm ơn, gặp lại sau.”


Sau khi cúp điện thoại, Bạch An Hằng tựa vào tường thở dài một hơi, cho dù biết Duy Du không có bạn trai thì như thế nào, chị ấy vẫn còn chưa thuộc về anh ta.


Thật ra thì Duy Du đối xử với anh ta cũng chẳng khác với Từ Kha là bao, nhưng anh ta không thỏa mãn khi chị ấy coi anh ta như là em trai, anh ta muốn trở thành một người có thể sóng vai đứng bên cạnh chị ấy. Vì chuyện này mà anh ta đã bỏ ra mười năm cố gắng, những đứa trẻ đã từng bắt nạt anh ta, bây giờ ngay cả gia tộc của bọn họ đều đã biến mất khỏi tầm mắt của công chúng rồi.


Mọi người cho rằng là tập đoàn đó đã suy thoái, nhưng chỉ có mình anh biết nguyên nhân phía sau.


Sự im lặng giữa hai bọn họ đến tận tiệc sinh nhật của Cố Tranh ngày hôm đó mới bị phá vỡ.


Ngày đó anh ta cũng được mời tham dự, vốn dĩ cũng không có ý định đi, nhưng bởi vì Từ Kha nhắc nhở là Từ Duy Du cũng sẽ tới nên lúc này anh ta mới quyết định phải đi.


Vì chưa chuẩn bị trước, mà công việc ngày hôm đó lại nhiều vô cùng, dù có tranh thủ thời gian để đi thì vẫn tới trễ.


Khi anh ta đến nơi thì tất cả mọi người đều đang chạy nhanh ra bên ngoài, trong lòng anh ta run lên, tiện tay túm lấy một người rồi hỏi: “Bên trong đã xảy ra chuyện gì?”


“Yêu, có yêu quái.” Sắc mặt người kia tái nhợt, nói xong câu này đã vội hất tay anh ta ra rồi tiếp tục chạy như điên ra bên ngoài.


Bạch An Hằng đi ngược dòng người về phía trước, một bên gọi điện thoại cho Từ Duy Du, nhưng người bên kia vẫn luôn không nghe máy.


Dưới tình thế cấp bách, anh ta đã trực tiếp chạy vào bên trong, so với bên ngoài ồn ào thì bên trong yên tĩnh hơn rất nhiều, hơn một nửa những người còn lại ở bên trong cũng đều trốn đi, đến cả thở mạnh cũng không dám.


Anh ta nghe được âm thanh ở phía sau hành lang, cùng với đó còn có cả tiếng hét chói tai truyền tới, đi tới không chút do dự, rất nhanh đã gặp được một con yêu quái đang lật ngược một cái hộp gỗ lên, bên trong không ngừng truyền tới tiếng kêu cứu.


Giọng này không phải là của Từ Duy Du, con yêu quái kia vẫn chưa phát hiện ra anh ta, tuy là có thể chạy trốn ngay lập tức, nhưng anh ta lại vẫn đứng đó không rời đi, ban đầu Duy Du đã cứu anh ta khi bị bắt nạt, bây giờ anh ta lại làm nhân vật cứu người khác một lần thì thật tốt biết bao.


Khi nhìn thấy hộp gỗ sẽ bị phá hỏng hoàn toàn, anh ta đang chuẩn bị hành động thì đường dây của điện thoại bỗng nhiên lại được kết nối, bên trong truyền tới giọng nói gấp gáp của Duy Du: “Bạch An Hằng, cậu ở đâu, tôi đang ở bên ngoài, bây giờ người của sở nghiên cứu đã đến rồi…”


Đây là lần đầu tiên nghe thấy Duy Du lo lắng cho mình, Bạch An Hằng cầm cái bình hoa bên cạnh lên đập về phía yêu quái.


Sau khi anh ta hấp dẫn sự chú ý của yêu quái thì lập tức chạy theo hướng ngược lại, nhưng tốc độ của anh ta kém hơn yêu quái rất nhiều, rất nhanh đã bị đẩy vào lưng rồi ngã xuống, điện thoại di động nắm chặt trong tay cũng văng ra ngoài.


Giọng nói của Duy Du bị cắt đứt.


Bạch An Hằng đang định quay đầu lại vật lộn với yêu quái, nhưng rất nhanh đã bị người phía sau đanh một phát hôn mê bất tỉnh.


Khi tỉnh lại thì anh ta đã nằm trên giường bệnh, chân có quấn băng gạc, trên đầu cũng vậy.


“Anh tỉnh rồi.” Một giọng nói dịu dàng của một cô gái vang lên bên tai, rất nhanh anh đã đoán được đây không phải là giọng của Duy Du.


Khi anh hoàn toàn nhìn rõ người trước mặt, ngược lại dáng dấp rất đẹp, nhưng anh ta không nhận ra: “Cô là?”


“Cảm ơn anh, lúc đó tôi trốn trong hộp gỗ, không ngờ lại bị yêu quái tìm được, nếu như không phải là anh thì có lẽ là tôi đã chết rồi.” Vừa nói cô ta còn vừa khóc lên.


“Không có gì.” Sau khi Bạch An Hằng trả lời cô ta xong thì nhìn về phía tủ đầu giường, cái điện thoại di động đã bị rơi hỏng của anh ta ở trên đó, nhưng bây giờ hình như là đã được sửa lại rồi, có thể mở máy lên.


Người phụ nữ vẫn đang thút thít bị anh ta không để ý đến thì có chút lúng túng, vội vàng lấy bình giữ nhiệt ở bên cạnh qua, nói: “Anh đã hôn hai ngày nên hẳn là đã đói bụng rồi, tôi có nấu cháo đây, bây giờ đổ ra cho anh ăn.”


Thấy người trên giường vẫn không để ý đến cô ta, vì vậy cô ta chủ động đứng lên rồi rót cháo ra.


Cũng không biết Duy Du có biết anh ta bị thương hay không, so với người phụ nữ không quen biết này thì anh ta càng hy vọng Duy Du biết anh ta bị thương hơn, sẽ đau lòng rồi tới chăm sóc anh ta.


Sau khi điện thoại được kết nối, vẫn chưa chờ anh ta mở miệng thì đối phương đã nói: “Cậu tỉnh rồi à?”


Nếu Từ Kha đã biết anh ta bị thương thì hẳn là Duy Du cũng biết.


“Duy Du, cô ấy, có tới đây thăm tôi không?” Ngực Bạch An Hằng như nghẹn lại, có chút khó chịu, người ngoài thì lại cứ ở đây nên anh ta cũng không tiện để thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài.


“Không có.” Từ Kha nói.


“Ừm.” Trong lòng Bạch An Hằng như tro tàn, nhìn bát cháo kia được đưa tới thì cuối cùng vẫn dùng tay đẩy ra, sau đó tỏ ý bảo cô ta đi ra ngoài.


“Chị ấy vì cứu cậu mà bị thương nặng hơn, bây giờ vẫn chưa tỉnh, cậu xem thế nào mà làm đi.” Từ Kha còn nói cả vị trí phòng bệnh cho Bạch An Hằng.


Bạch An Hằng lập tức nhảy xuống từ trên giường, bởi vì động tác quá mạnh nên băng gạc trên chân hơi rỉ ra chút máu, nhưng anh ta cũng chẳng thèm để ý, trực tiếp ngồi lên xe lăn đã được chuẩn bị trước ở bên cạnh rồi rời khỏi phòng bệnh.


Đi tới địa điểm mà Từ Kha nói, qua tấm kính thủy tinh anh ta nhìn thấy người mà mình đang ngày đêm nhớ mong.


Đẩy cửa phòng bệnh ra, từ từ đến gần Duy Du đang nằm trên giường, khuôn mặt chị ấy trắng bệch như tờ giấy, Từ Kha nói chị ấy vì cản dao cho anh ta mà bị đâm xuyên qua bụng.


Anh ta cho rằng mình vô cùng vĩ đại vì đã cứu được người khác, nhưng lại không ngờ tới sau lưng anh ta có một người vẫn luôn âm thầm che chở cho anh ta.


“Duy Du.” Bạch An Hằng đưa tay sờ lên mặt chị ấy, ngũ quan của Duy Du vẫn hoàn mỹ như vậy, làn da cũng vẫn trắng bóc nõn nà, anh ta đã muốn chạm vào từ lâu rồi, nhưng khi chị ấy nằm trên giường bệnh thì mới có cơ hội này.


Lông mi người trước mặt khẽ rung động, từ từ tỉnh lại, đôi mắt không còn sự sắc bén như ngày thường nữa, ngược lại là sự nhu hòa.


Hai người nhìn thẳng vào nhau, không nói gì cả.


Bạch An Hằng là người phá vỡ sự yên lặng đầu tiên: “Có phải là tôi nên nói chút gì đó hay không?”


“Hả?” Từ Duy Du nghi ngờ.


“Được rồi, làm chút việc khác trước đi.” Bạch An Hằng chống tay xuống giường bệnh rồi đứng lên, cúi người xuống hôn chị ấy.


Đối phương có chút ngạc nhiên, nhưng không đẩy anh ta ra.


Giống như là lấy được tín hiệu ngầm đồng ý nên Bạch An Hằng càng xúc động hơn, không biết đã qua bao lâu mới thỏa mãn rồi rời khỏi cánh môi của chị ấy.


“Tôi sợ những lời nói kế tiếp sẽ hù dọa cô nên đã báo hiệu trước cho cô như vậy.” Bạch An Hằng sờ lên môi của chị ấy, báo hiệu này rất tốt, chị ấy đã chấp nhận rồi.


“Duy Du, tôi yêu em.” Nhìn thấy trong mắt chị ấy không có chút gợn sóng nào thì Bạch An Hằng cười lên: “Em đã biết trước rồi.”


Đâu chỉ là biết, còn bắt đầu tránh né anh ta rồi. Khi còn nhỏ anh ta tự coi mình là một người hầu nhỏ thì chị ấy còn có thể hiểu được, nhưng sau khi lớn lên lại vẫn ở bên cạnh chị, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài ăn nên cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.


Chị ấy cho rằng mình đối xử với anh ta cũng chỉ như đối với em trai mà thôi, cho nên đối mặt với tình cảm như vậy của anh ta cũng chỉ có thể hời hợt. Không để ý đến anh ta trong một thời gian dài thì quả nhiên là anh ta đã thu bớt lại nhiều.


Nhưng lại đến lượt chị ấy bắt đầu không thích ứng được, càng về sau, đến tận tiệc sinh nhật của Cố Tranh thì mới hiểu được rằng mình không thể không có anh ta.


Cho nên sau khi đảm bảo Nguyễn Nặc được an toàn rồi thì mới lao vào nhà hàng.


“Cũng quá rõ ràng mà.” Từ Duy Du nhìn người trước mặt, không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên.


“Vậy, em có yêu tôi không?” Hai mắt Bạch An Hằng nhìn chăm chú, không cho chị ấy trốn tránh.


“Yêu.” Lần đầu tiên Từ Duy Du nói ra chữ nãy nên có chút xa lạ, cũng có hơi mọng đợi.


Bạch An Hằng cúi đầu xuống rồi lại hôn chị ấy.


Hóa ra là trái tim cũng sớm đã trao cho anh ta rồi, là anh ta sợ nên mới để cho hai người bỏ lỡ nhau lâu như vậy, bây giờ anh ta phải bù lại hết tất cả những khoảng thời gian đã lãng phí này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK