Mục lục
Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhưng mà, ngươi một đại nam nhân ngay cả lòng của phụ nữ tính cũng không bằng, lòng dạ nhỏ mọn, tiểu khí vô tri, thật sự rất làm cho người khác cảm thấy sỉ nhục! Chính ngươi biết rõ sai rồi chứ?

Trần Quả thở dài một tiếng:

- Đại nhân giáo huấn rất đúng, Trần Quả... Thật là xấu hổ làm một nam nhân. Tiểu nhân lần này, thật là rất xin lỗi nương tử....

Tần Tiêu gật đầu:

- Biết rõ sai là tốt rồi, may mắn còn có cơ hội bổ cứu. Tô Tiểu Liên cũng vô tội đấy, hơn nữa nàng cận kề cái chết cũng không nói ra tung tích hạ lạc của Thúy Tiên Ngọc, ý chí có thể khen. Như vậy đi, chuyện tình của hai người các ngươi do bổn quan làm chủ. Chỉ cần Tô Tiểu Liên không có ý kiến, các ngươi trở thành vợ chống như trước, ngươi muốn nộp phạt chuộc đồng, bổn quan thay các ngươi xử lý, giao cho huyện nha Hà Nam. Mặt khác, đưa tặng các ngươi một ít tiền, ngươi mang theo Tô Tiểu Liên trở về quê quán Mạc Bắc sống cuộc ống bình yên đi.

- Chuyện này...

Trần Quả kinh ngạc nói:

- Trần Quả là người có tội, có thể được miễn cũng đã đủ hài lòng, chỉ cầu Liên Nhi có thể từ nay về sau sống tốt khiến cho lương tâm của cũng thanh thản. Tuyệt đối không dám nhận ban thưởng của đại nhân Về phần Liên Nhi... Tiểu nhân nghĩ, nàng hơn phân nửa là không muốn sống với tiểu nhân. Ai...

Đúng lúc này Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch vịn Tô Tiểu Liên đi đến cửa phòng, Tô Tiểu Liên nghe xong lời của Trần Quả thì nói:

- Trần Quả, tuy rằng ngươi trước kia làm rất nhiều chuyện có lỗi với ta, nhưng trong nội tâm của ta, vẫn coi ngươi là phu quân của ta. Mã Thành Kiền đối đãi ta không tệ, hiện tại hắn thi cốt chưa lạnh, ta không thể bỏ mặc hắn. Ba năm sau, ngươi lại đến Hà Nam mang ta đi.

Trần Quả kinh hỉ nói:

- Liên Nhi... Nàng! Lời nàngnói là thật chứ?

- Đồ ngốc! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tử Địch bĩu môi, thấp giọng phẫn nộ nói:

- Cũng may mắn do ngươi gặp lại Tô Tiểu Liên. Đổi lại là ta, không một đao chém ngươi ra thì không giải được hận.

Trên mặt Tô Tiểu Liên ửng đỏ tránh được ánh mắt nóng bỏng của Trần Quả, nàng nói với Tần Tiêu:

- Tần đại nhân, Mã Thành Kiền khi còn sống làm một chuyện, dân nữ tuy rằng không phải toàn bộ tinh tường, nhưng là minh bạch mười phần cũng được năm sáu. Hiện tại dân nữ nói cho đại nhân biết.

Tần Tiêu gật đầu:

- Bất quá phòng chứa xác tựa hồ không phải là nơi tốt để nói chuyện. Chúng ta đổi cái địa phương khác đi. Thi thể của Mã Thành Kiền, Trần Quả ngươi lại xử lý bỗng chốc, đừng để bên ngoài khổ chủ phản cáo sẽ không tốt.

Trần Quả nghe vậy lập tức làm việc, hiện tại hắn như là lên dây cót, toàn thân tràn đầy nhiệt tình. Cầm lấy may vá, nhanh chóng đem yết hầu Mã Thành Kiền may lại.

Mọi người ra khỏi phòng chứa xác, Vương Tử Diệp đã xử lý xong thi thể của Cát Hiển Nghiệp cũng chạy tới. Tần Tiêu gọi hắn cùng tới nghe Tô Tiểu Liên kể lại mọi sự tình.

Nguyên lai Mã Thành Kiền nửa năm trước, bị Mã Tam cùng Cát Hiển Nghiệp uy bức lợi dụ phía dưới, đã đáp ứng Cát Hiển Nghiệp giúp hắn lấy tin tức đưa cho Đột Quyết. Khối ngọc này chính là tín vật duy nhất liên hệ của hắn cùng Đột Quyết. Mỗi lần đưa tin tức, Đột Quyết bên kia đều cho Mã Thành Kiền một số tiền thuê làm thù lao. Mà tin tức cung cấp dĩ nhiên là Cát Hiển Nghiệp, sau đó nhất cử nhất động của Mã Thành Kiền đều có Mã Tam từ bên cạnh giám thị. Hắn hơi có dị động, đám người Cát Hiển Nghiệp sẽ cầm Tô Tiểu Liên cùng người nhà của hắn khai đao để uy hiếp.

Mã Thành Kiền đột tử bên ngoài, dùng Cát Hiển Nghiệp mà nói chính là một hồi tai nạn đột nhiên. Mà trùng hợp lúc này, Trần Quả ghen tâm thành hoạ xuất hiện nhét ngọc thạch vào trong cổ họng của Mã Thành Kiền. Vì vậy Tô Tiểu Liên nghĩ lầm, Trần Quả tham tài đánh bạc đánh cắp Thúy Tiên Ngọc, dứt khoát bảo hắn mang theo ngọc đào tẩu, chính mình bị Cát Hiển Nghiệp tra tấn ép hỏi như thế nào cũng không nói một lời. Ngoại trừ trong lòng đối với Mã Thành Kiền xấu hổ, hơn nữa là muốn che dấu chuyện tình của Thúy Tiên Ngọc. Nhưng mà lương tâm Trần Quả trỗi dậy muốn trở về cứu Tô Tiểu Liên cùng đào tẩu mới có một màn này trước mắt.

Có thể nói đúng là trùng hợp cùng ngoài ý muốn nhiều như thế mới khiến cho một kiện dân án bình thường dẫn xuất một kẻ sâu mọt Đột Quyết Cát Hiển Nghiệp ẩn phục tại Đại Chu như vậy.

Tần Tiêu đem chuyện tình của Mã Thành Kiền chết đi và Trần Quả cùng Tô Tiểu Liên nói rõ ràng cho Vương Tử Diệp nghe, hơn nữa không để ý Vương Tử Diệp từ chối, thay Trần Quả nộp chuộc đồng. Đồng thời cũng đưa tặng cho Trần Quả một ít tiền tài, để cho hắn trở lại Mạc Bắc lập nghiệp. Vương Tử Diệp cũng là người hiểu thời thế, lúc này thả Trần Quả cùng Tô Tiểu Liên, cũng đem Mã Thành Kiền bạo chết phán đến Mã gia, cũng không khai mở tuyên dương trắng trợn. Tô Tiểu Liên tức thì về ở bên trong tiểu viện của nàng, quyết chí thề mang tang của Mã Thành Kiền giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó đợi Trần Quả đón nàng về.

Suốt đêm xử lý hết những vụn vặt này, Tần Tiêu mang theo đám người Lý Tiên Huệ ly khai huyện nha thì phương đông đã xuất hiện ánh rạng đông.

Lý Tiên Huệ ngồi chung một con ngựa với Tần Tiêu, nàng từ phía sau ôm eo của hắn lưng, ghé vào lỗ tai hắn nói:

- Tần đại ca, huynh bây giờ rất biết giả bộ hồ đồ ah!

Tần Tiêu cười nói:

-Thế nghĩa là sao?

Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng véo hắn một cái, nhẹ giọng nói:

- Huynh luôn coi chúng ta là đồ ngốc, một cái huyện nho nhỏ như Cát Hiển Nghiệp có thể được tin tức cơ mật gì? Còn có Vương Tử Diệp, cũng vô cùng có khả năng cùng Cát Hiển Nghiệp là cá mè một lứa, huynh vì sao giả bộ như chẳng quan tâm như thế?

Tần Tiêu cười khẽ:

- Không nghĩ tới Tiên nhi thông minh như thế, rõ ràng đi cùng suy nghĩ với ta. Cường long không áp địa đầu xà, hiện tại cùng Vương Tử Diệp xé rách da mặt, đối với chúng ta cũng không có có chỗ tốt gì. Hơn nữa, hắn đoán chừng cũng chỉ là tiểu nhân vật thôi, không đáng hiện tại động hắn, đánh rắn động cỏ. Đúng như Tiên nhi đã nói, một huyện một cái nho nhỏ thì làm gì có tin tức tuyệt mật? Ta đoán chừng nhóm người Cát Hiển Nghiệp này trong triều tất có chỗ dựa lớn. Lúc này đây, chúng ta tạm thời giả câm vờ điếc, thả dây câu dài, câu con cá lớn thử xem.

Vài ngày sau, Tây đô Đại Chu, trước cửa Minh Đức thành Trường An.

Tần Tiêu chờ xe ngựa ngừng lại mới đi xuống, quân sĩ đóng giữ thành đi lên hành lễ hỏi:

- Xin hỏi đại nhân là Ngự Sử đài, Tần đại nhân sao?

Tần Tiêu ngạc nhiên nói:

- Đúng vậy! Ngươi như thế nào nhận ra ta? Tìm ta có chuyện gì?

Quân sĩ liền liền hành lễ, mặt lộ vẻ vui mừng:

- Tiểu nhân là nam nha cấm quân, binh lính của Đại Đô Đốc Vệ Vương điện hạ. Mấy ngày trước, điện hạ liền đem tướng mạo của Tần đại nhân miêu tả cho lũ tiểu nhân nghe, nói đại nhân "tuổi chừng hai mươi, chiều cao sáu xích, oai hùng bất phàm, tướng mạo xuất chúng ", mệnh tiểu nhân nhìn thấy Tần đại nhân, thì nhanh chóng thông báo cho điện hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK