Mục lục
Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhưng mà Đại Đô Đốc cũng biết rõ, bổn tướng là người thô kệch, tính tình không phải quá tốt, ngươi cần phải kiên nhẫn một chút. Đi, ngươi đi đi.

- Dạ, dạ phải . .

Lý Lâm Phủ đứng dậy lui ra sau:

- Chớ nói là đánh chửi, dù tướng quân đem cái đầu của ta dọn nhà cũng không dám có nửa câu oán hận.

Tần Tiêu nhìn xem Lý Lâm Phủ bóng lưng, không khỏi cười nói:

- Trên bờ vai có đầu, tạm thời giữ lại cho ngươi. Trước xử lý đầu nhỏ phía dưới đi. Hắc đản, chuyện này ta giao cho ngươi.

- Yên tâm yên tâm, lão Lý ta cái khác không được, sửa trị người thì quá lành nghề.

Lý Tự Nghiệp cười nói:

- Đợi qua đợt này, tìm sai lầm của hắn rồi mang đi là được.

Tần Tiêu cười một hồi, trong nội tâm suy nghĩ: đáng thương Lý Lâm Phủ, sao ngươi mệnh khổ rơi vào trong tay của ta chứ? Kỳ thật ngươi bây giờ còn chưa có làm cái gì xấu cả, giống như người vô tội vậy. Nhưng hiện giờ xem ra bánh xe lịch sử hiển nhiên không ngăn được. Ta mới mặc kệ bây giờ có giống lịch sử lúc trước không, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta bây giờ thà rằng giết lầm một ngàn, không thể buông tha một người. Trước thiến ngươi nói sau, ít nhất không cho ngươi cơ hội làm Tể tướng, hắc! Còn có An Lộc Sơn, Sử Tư Minh nữa, tại sao còn chưa gặp qua?

Hơi qua một hồi, Tần Tiêu thấy thời gian không sai biệt lắm. Liền nhìn Lý Tự Nghiệp nói ra:

- Tiến cung đi dự tiệc thôi, thuận đi tìm thái tử. Thằng này hai ngày gần đây vô cùng vui sướng đấy.

- Đi, đi thôi!

Hai người tới điện Lân Đức, đúng lúc gặp được Lý Trọng Tuấn đang chuẩn bị tiến cung. Thấy hai người đến đây, cũng lười bày trận thê, cưỡi một ngựa kết bạn cùng đi tới điện Lân Đức.

Ba người cỡi ngựa lắc lắc không nhanh không chậm đi tới, Lý Trọng Tuấn nói ra:

- Các ngươi có biết không? Chuyện phấn ngứa này hại thảm không ít người nha. Ha ha! Xem ra đĩ đực của tiểu tiện nhân Khỏa Nhi còn không ít. Hơn nữa yêu phụ Vi hậu cũng xài chung đĩ đực, cùng thông dâm với Võ Tam Tư, cuối cùng ngay cả phụ hoàng cũng chọc vào, thật sự là hả giận. Đừng cho ta bắt được cơ hội, bằng không thì những gian nhân trừ phụ hoàng chết rất khó coi!

Tần Tiêu cười nói:

- Thái tử điện hạ, ngươi quá nóng vội rồi. Tuy ngươi bây giờ là thái tử, nhưng mà thực lực còn chưa đủ mạnh đâu. Nói tới Võ Tam Tư a, bây giờ mở Nghi Phủ, Ba Tư, Vị Tề tam công, môn sinh vây cánh có thể nói là trải rộng triều đình. Vốn tưởng rằng Vũ Hoàng thoái vị thì Võ Tam Tư sẽ biến mất, không nghĩ tới hắn hiện tại còn hung hăng càn quấy hơn trước kia.

Lý Trọng Tuấn hừ lạnh một tiếng:

- Có các ngươi là đám huynh đệ này giúp đỡ ta, ta sợ cái gì!

Tần Tiêu cười khổ một hồi:

- Ta? Ta tính toán là cái gì. Mặt ngoài xem ra có danh tiếng, chấp chưởng hoàng thành cấm vệ và được hoàng đế tín nhiệm. Nhưng mà trên thực tế thì sao? Dù sao ta tuổi trẻ, trong triều không có căn cơ và thế lực. Một ít người biểu hiện khách sáo với ta, chuyện mấu chốt sẽ không nghe ta. Mượn Thiên Kỵ cùng Vũ Lâm Vệ mà nói đi, có việc nhỏ thì sai sử được. Như xuất hiện đại sự thì có bao nhiêu người nghe ta hưởng ứng. Hoàng thành cấm vệ thì Thiên Ngưu Vệ chỉ nghe hoàng đế, Thiên Kỵ cùng Vũ Lâm Vệ ta không có uy tín. Vậy chỉ còn đông cung Lục Suất. Trong Lục Suất thì có thể đánh nhau chỉ có Tả Vệ Suất, bây giờ do Lý Tự Nghiệp thống lĩnh, cũng có mấy ngàn người nghe lệnh liều mạng. Cho nên trên tay của ta tính toán hết, kết quả chỉ còn lại một Tả Vệ Suất. Mặt khác thì ta trong Binh Bộ Thị Lang không quen ai cả. Trước khi còn trông cậy vào Đường Hưu Cảnh ở Binh Bộ, có thể đề điểm ta một chút, hiện tại thì tốt rồi, vị lão huynh này vỗ vỗ bờ mông đi An Tây, trong Binh Bộ không ai thèm nhìn ta một cái. Ta hiện tại chỉ là bọt biển, nhìn thì xinh đẹp, kỳ thật trong bụng chỉ là hư không.

Lý Trọng Tuấn có chút buồn bực gật gật đầu:

- Lại nói tiếp ta không phải như vậy sau, Đính Lão Tảo trước kia bây giờ là Vũ Lâm Vệ Đại tướng quân, Lý Đa Tộ, Lý Thừa Huống, Độc Cô Húy Chi, Sa Trá Trung Nghĩa những người kia trung tâm với ta như một. Về sau chỉ huy nam nha, dần dần không có thực quyền và thân tín. Hiện tại làm thái tử càng không có thực quyền. Cũng chỉ có Tần huynh đệ các ngươi là ở bên cạnh ta, còn có đám người Lý Đa Tộ, có chuyện gì thì còn gọi được, nhưng mà so với mình trực tiếp chỉ huy thì không thoải mái. Càng đáng hận là, Vi hậu yêu phụ kia đúng là tận dụng mọi thứ, con mắt dò xét trong triều đình và quân đội, có ghế trống gì đều chiếu cố cho huynh đệ của mình. Ta nhiều lần đi tìm phụ vương và một ít lão thần nói chuyện, muốn an bài mấy người đi vào, nhưng đều chậm một bước. Đáng hận! Giang sơn Đại Đường ta là họ Lý người thì không làm chủ được, lại để cho nữ nhân khoa tay múa chân.

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:

- Tính toán, điện hạ, tạm thời tin tưởng luôn luôn có một ngày trời quang mây tạnh, trước chịu đựng. Cũng không vì việc nhỏ mà hỏng đại sự.

Lý Trọng Tuấn thở dài một hơi:

- Biện pháp cũng không phải là không có, trừ phi thật sự có chiến tranh. Đến lúc đó ta đi tìm phụ hoàng xin làm nguyên soái trên danh nghĩa, lại tiến cử ngươi lãnh binh xuất chinh, lấy được quân công nắm giữ thực quyền, đây là biện pháp hữu hiệu nhất.

- Chiến tranh?

Tần Tiêu cười khổ một hồi:

- Nếu vì mưu cầu danh lợi cho ta mà hy vọng có chiến tranh, ta thấy không được.

Lý Trọng Tuấn nhìn Tần Tiêu vài lần, có chút bực mình nói ra:

- Theo ta thấy thì Tần huynh đệ ngươi tâm còn chưa đủ hung ác. Chiến tranh như thế nào? Người Đột Quyết không chiến tranh sẽ không biện pháp sống hay sao? Đại Đường ta không chiến tranh, ở đây là hiện thực! Nhất tướng công thành vạn cốt khô, những lời này từ xưa tới nay vô cùng rõ rnagf. Muốn công thành danh toại thì phải giết người. Giết một, thực xin lỗi ngươi là tội phạm giết người, nhẹ thì lưu vong nặng thì xoắn thủ. Ngươi giết một ngàn thì ngươi là anh hùng hào kiệt; giết được mấy vạn hơn mười vạn thì ngươi là anh hùng dân tộc, rường cột nước nhà, không có người nào không phục ngươi.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Những lời này thật sự không giả. Ý của ta là thái bình thịnh thế tốt hơn chiến tranh nhiều. Nhưng nếu có người khiêu khích thì không thể trốn tránh lui bước, đánh hắn lục thân không nhận ra hay là trảm thảo trừ căn là tốt nhất. Mượn Đột Quyết mà nói a, trước trước sau sau từ khi Đại Đường lập quốc tới nay, thái tong không ít lần đánh với Đột Quyết. Nhưng những đám này là tro tàn lại cháy. Đột Quyết diệt lại xuất hiện hậu Đột Quyết. Hiện tại A Sử Na Mặc Xuyết đúng là nhân vật, một người thống nhất đại thảo nguyên, lại cùng Đại Chu, Đại Đường đấu nhiều năm như vậy còn không lâm vào hạ phong. Cùng hắn và Đột Quyết đánh tới đánh lui, chẳng bằng nhất cổ tác khí dứt khoát diệt một lần.

"Ah" Lý Trọng Tuấn gật đầu nói:

- Ta hiểu ý của ngươi. Ngươi nói chiến tranh giết người không phải mục đích tốt, mà là thủ đoạn đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK