Mục lục
Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tiêu mày kiếm dựng thẳng lên, trong nội tâm hận: bọn chuột nhắt nam nha, rõ ràng dám chơi ám chiêu này! Lão tử nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì rơi vào tay của ta, một ngày kia nhất định tự tay trị ngươi! Quay đầu lại suy nghĩ, nếu tên Vi Ôn này là huynh trưởng tâm phúc của Vi hậu, hắn làm như vậy không phải là ý của Vi hậu sao? Xa lánh ta, bắc nha lại có thể xếp thân tín vào, loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng nha!

Trương Giản Chi nhìn qua sắc mặt giận dữ của Tần Tiêu, vỗ nhè nhẹ vai của hắn:

- Tính toán, người ở triều Đường sẽ gặp cảnh này. Ngươi bây giờ danh tiếng chính thịnh, khó tránh khỏi có tiểu nhân hãm hại. Cây to đón gió, chính mình nên chú ý nhiều là được. Còn nữa, ngươi phái đặc chủng doanh hộ tống đại công chúa trưởng hẳn là ý của Thái Bình công chúa a? Tuy tình lý cùng đạo đức đã nói thông, nhưng mà từ quy củ thì phải do hoàng đế tự mình dẫn, sao có thể để ngươi một mình định đoạt? Việc này ngươi hãy tìm Thái Bình công chúa nói một chút, thỉnh nàng đi tìm hoàng đế giải thích rõ ràng. Bằng không khả năng bị người ta nắm, bị cáo là vượt quyền, xảo quyệt.

Tần Tiêu kêu rên một tiếng:

- Đa tạ Các lão, Tần Tiêu biết rõ.

Nghi lễ lễ tế của Võ Tắc Thiên tiếp tục mấy ngày, thẳng đến ngày 25 tháng 12 mới tính toán là hoàn thành. Trong lúc này Tần Tiêu buồn bực ở bên người của Lý Hiển, hoặc ban ngày hộ giá, hoặc đêm tối hầu hạ túc trực bên linh cữu, một tấc cũng không rời.

Diêu Sùng nhanh chóng bị giáng chức, đến Hào Châu làm Thứ Sử. Nhất thời khiến lòng người bàng hoàng. Cùng lúc đó Vi hậu ( hoặc là trên danh nghĩa nói là Lý Hiển ) ở linh đường làm ra quyết định thứ hai khiến mọi người kinh ngạc, bổ nhiệm người của Vi hậu là Sở Khách làm Trung Thư Lệnh, phong Dĩnh Quốc Công, thăng hàm Tể tướng, nhanh chóng chiếm cứ vị trí Diêu Sùng sau khi rời đi lưu lại, hơn nữa chức quan lớn tới khủng bố, trực tiếp áp qua Trương Giản Chi, không sai biệt lắm sánh vai cùng tam công như Võ Tam Tư, trở thành cố vân thân thiết của thánh hoàng năm đó.

Nhìn thấy tình huống này, tất cả triều thần đều muốn điên lên vi ai cũng biết được Sở Khách là người của Vi hậu, duy chỉ có một người không biết, mà người này lại chính là hoàng đế Lý Hiển. Hơn nữa Lý Hiển còn là nam nhân đội nón xanh, đem kẻ cho mình đội nón xanh trở thành tay sai đắc lực!

Tần Tiêu phiền muộn không cần nói. Từ khi Diêu Sùng đi rồi, tất cả mọi người mỗi người cảm thấy bất an, sợ tiếp theo gặp nạn là mình, cho dù quan viên hiểu cách nhìn sắc mặt cũng không dám lên tiêng. Muốn đi tìm Trương Giản Chi trò chuyện, lão đầu tử cũng tránh không tiếp khách. Tần Tiêu mỗi ngày trừ tốn nửa canh giờ ngồi bên cạnh Lý Hiển làm con rùa đen rút đầu, lúc khác cũng ở trong soái trướng ngủ ngon, quả thực sống một ngày bằng một năm!

Không đợi bãi giá quay về Trường An, Lý Hiển lại nghe chủ ý của Võ Tam Tư cùng Vi hậu, bổ nhiệm huynh đệ của Võ Tam Tư làm Thái Phủ Khanh. Thái Phủ Khanh là một trong Cửu Khanh, đồng thời cũng là một gia hỏa thuần túy bám váy đàn bà leo lên hàng Tể tướng!

Trên đường quay lại Trường An thì Tần Tiêu vẫn đứng bên liễn như trước. Nhìn qua bộ dáng trung thực đôn hậu của Lý Hiển không hề có khí phách của đế vương, trong lòng vừa hận lại thương. Thật không biết nên thống hận quân vương hồ đồ mềm yếu này không, đáng thương cho nhạc phụ trung thực a.

Một đường im lặng, trở lại Trường An Đại Minh cung đã là chạng vạng tối. Tần Tiêu cũng trút được gánh nặng, trốn khỏi hoàng cung.

Hắn còn chưa từng có cảm giác như vậy, chán ghét cái hoàng cung chướng khí ma quỷ này.

Về đến nhà chào đón đầu tiên là Hình Trường Phong. Nhiều ngày không gặp nên rất thân mật. Hình Trường Phong nói đơn giản chuyện hộ tống đại công chúa trưởng đi Thái Nguyên, xem như hoàn thành viên mãn. Các tướng sĩ đặc chủng doanh cũng trở lại bắc nha. Tần Tiêu vuốt lưng của Hình Trường Phong nói:

- Trường Phong, tuy thời gian chúng ta quen nhau không dài. Nhưng mà cũng là huynh đệ vào sinh ra tử. Nhiều thời gian như vậy, ngươi đi theo ta có chút giống nhân tài không được trọng dụng. Nếu không ngươi nên mưu chức vị cho mình đi.

Hình Trường Phong vội vàng nói:

- Tướng quân, Trường Phong đã sớm nói thật sự không muốn làm quan. Lúc trước làm thất phẩm đầu mục bắt người còn không phải bỏ rồi sao? Trường Phong đi theo tướng quân có cảm giác an tâm.

Tần Tiêu cười cười, vỗ vỗ vai của hắn:

- Nếu ta không làm quan, thành bình dân thì sao?

- Ah?

Hình Trường Phong nhíu mày:

- Tướng quân có tính toán gì sao?

- Không sai.Thật sự có một ít ý định.

Tần Tiêu thở dài một hơi:

- Có lẽ ta sớm nên nhìn rõ sự thật rồi đưa ra quyết định. Có một số việc hiện tại còn đang suy nghĩ. Nhưng mà Trường Phong huynh đệ, ta không thể không suy nghĩ cho huynh đệ các ngươi, nếu ta bị điều ra khỏi Trường An. Các ngươi sẽ như thế nào?

- Tướng quân, ngài không cần phải nói.

Hình Trường Phong ôm quyền nói:

- Dù tướng quân trở lại quê quán làm nông phu, Trường Phong cũng nguyện ý đi theo bên cạnh cầm cuốc cho tướng quân. Chuyện của tướng quân Trường Phong không dám hỏi đến. Nhưng muốn nói một câu, mặc kệ tướng quân làm cái gì, ở đâu, cũng không được vứt bỏ Trường Phong!

Tần Tiêu kích động vươn tay:

- Hảo huynh đệ!

Hình Trường Phong vỗ chướng nghênh đón, hai người nắm thật chặt.

Sớm đã có người hầu đi vào báo tin cho bọn người Lý Tiên Huệ, lúc này đã ở chánh đường, lẳng lặng nhìn qua động tác kỳ quái của Tần Tiêu cùng Hình Trường Phong. Tần Tiêu đảo mắt nhìn qua Lý Tiên Huệ, bước nhanh tới gàn, ở trước mặt mọi người ôm nàng:

- Lão bà đại nhân, ta trở về rồi! Thật là nhớ mà.

Dứt lời ôm nàng quay vài vòng, làm Lý Tiên Huệ cười khanh khách.

Lý Tiên Huệ thật vất vả chân chạm đất, có chút chóng mặt lắc đầu, nói:

- Xong rồi?

- Ân.

Tần Tiêu nhìn qua Mặc Y Tử Địch cũng gật đầu cười cười:

- Ngày mai là lần thượng triều cuối cùng, sau đó triều thần ngoài tam phẩm nghỉ ngơi, chỉ cần phái người đi làm chuyện thay mình là được. Ta là Đại Đô Đốc nên cũng được nghỉ.

- Vậy thì quá tốt, ha ha!

Lý Tiên Huệ gỡ áo giáp và áo choàng của Tần Tiêu xuống, nói:

- Gần đây công việc lớn nhỏ không ngừng, không thấy ngươi nghỉ ngơi qua, chắc mệt mỏi lắm, nghỉ ngơi thật tốt đi!

- Đúng vậy, ta quá mệt mỏi.

Tần Tiêu uống một ngụm trà Tử Địch đưa tới:

- Cho nên ta suy nghĩ có phải nên nghỉ ngơi dài hạng, quay trở lại quê quán Giang Nam không.

- Ah. . .

Mọi người cùng sững sờ kêu lên. Lý Tiên Huệ ngồi bên cạnh Tần Tiêu, hỏi:

- Lão công, tại sao đột nhiên nói như vậy?

- Không phải đột nhiên a, nghĩ kỹ rất lâu.

Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười:

- Nhưng hiện giờ còn chưa dám xác định chắc chắn. Chuyện này sau lễ mừng năm mới rồi tính. Mấy ngày gần đây cứ tiêu dao cho thống khoái đi, chuyện gì cũng không cần suy nghĩ.

Tử Địch lập tức mặt mày hớn hở:

- Quá tốt! Ta có thể đi theo chơi mạt chược rồi.

Mặc Y oán trách gõ đầu nàng một cái, nói:

- Ngươi lớn như vậy cũng không làm chính sự. Nhìn ngươi như vậy làm sao gả ra ngoài được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK