Mục lục
Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ai, Phạm Thức Đức tiên sinh làm gì câu nệ lề thói cũ như vậy, luận học thức, Tần mỗ không sánh được với ngài. Tần mỗ tự xưng vãn sinh tuyệt không quá phận. Trước mặt học vấn không phân trước sau!

Sắc mặt Phạm Thức Đức biến hóa, thấp giọng nói:

- Đại nhân dạy rất đúng... Vậy lão hủ khoe khoang rồi!

- Mời Tiên sinh nói.

Phạm Thức Đức hắng giọng, nói:

- Ngạc Châu chính là châu của các triều đại trước, từ xưa là nơi binh gia yếu địa. Tự Xuân Thu Chiến quốc đến nay đã từng làm thủ phủ của Đông Sở, trước sau đổi tên xưng là Ngạc Ấp, Ngạc Quận, Ngạc Huyện, đã từng là đô thành của hai đế vương. Thời kỳ tam quốc thì Đông Ngô lập quốc sáu mươi năm đã từng xem nơi này là thủ đô hoặc thủ đô thứ hai, trước sau bốn mươi năm Cùng Kiến Nghiệp xưng nơi này là " Đông đô ", " Tây đô ". Hiện tại trong Ngạc Châu còn có di tích cổ của Ngô vương cho hậu nhân tưởng nhớ. Dưới quản hạt của Ngạc Châu có sáu huyện, theo thứ tự là Vĩnh Hưng, Vũ Xương, Bồ kỳ, Đương Ngũ, Hán Dương, Nghĩa Giang, tổng cộng hơn ba vạn ba ngàn bảy trăm hộ, hơn mười hai vạn bốn ngàn sáu trăm người. Mặt khác Ngạc Châu nổi tiếng về gương đông, cũng là nơi sản xuất gương đồng nổi danh ở Giang Nam. Thứ Sử Ngạc Châu là Ngô Hưng Quốc, người này là bảng nhãn thi đình lần trước, bởi vì bao năm qua có chiến tích nổi bật nên ba năm trước đây do Sa Châu Tư Mã điều nhiệm tới Ngạc Châu làm Thứ Sử, quan bái tam phẩm!

Nghe Phạm Thức Đức nói ra những lời này Tần Tiêu cũng thầm bội phục hắn. Nếu không có hắn là người tinh thông địa lý dân tình của Đại Chu cùng đi phụ tá, đúng là muốn cất bước cũng gian nan, không khỏi khen:

- Phạm tiên sinh quả nhiên bác học đa tài, bội phục, bội phục ah!

Trong nội tâm Phạm Thức Đức vui vẻ, cúi đầu nói:

- Đâu có đâu có, đại nhân quá khen, đây là nhiệm vụ của bản chức.

Lúc này trong khoang thuyền đã có tiếng vang như lôi đình, xem ra Lý Tự Nghiệp rượu thị no đủ thì ngủ say rồi. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Sắc trời dần tối, trên Động Đình hồ càng thêm yên tĩnh, âm thanh duy nhất chính là tiếng nước vỗ vào mạn thuyền truyền đến từng âm thanh róc rách.

Hai ngày sau Tần Tiêu và ba người đứng ở đầu thuyền nhìn qua thành Ngạc Châu gần trong gang tấc, trong ngực xuất hiện khát vọng lên bờ.

Lý Tự Nghiệp xiết chặt hai tay lại, lớn tiếng nói:

- Mẹ nó, làm ta muốn nín thở rồi, rời thuyền này ta phải chạy hai mươi dặm để thân thể không bị giảm sút! Sau đó tìm tới kỹ viện kiếm Phượng Nhi tỷ vui chơi một phen! Pháp Khắc, ha ha! Hung hăng Pháp Khắc!

Phạm Thức Đức trợn trắng mắt, râu ria thổi lên cao:

- Ngươi đúng là trứng đen mà, đường đường Khâm Sai đội trưởng lại đi tới nơi tầm hoa vấn liễu chơi kỹ nữ, thật sự là nhục nhã mà.

Lý Tự Nghiệp nghe xong tức giận, tranh luận nói:

- Đi dạo kỹ viện thế nào? Văn nhân các người không phải có câu nói, tên gì thực cái sắc con mẹ nó... Lão tử không hợp ý thì ăn no đi tìm việc! Chuyện này có cái gì không ổn, kỹ viện mở ra không phải cho đàn ông vui chơi sao?

Tần Tiêu nghe vậy nhịn không được cười lên:

- Là " thực sắc tính dã ". Huynh đệ, mặc dù nói người không phong lưu uổng thiếu niên, nhưng hiện tại chúng ta là quan sai đi công vụ cho triều đình, đi qua đi lại trong kỹ viện như vậy để quan dưới và người dân nhìn thấy, còn không vụng trộm chửi chúng ta sa đọa sao?

Lý Tự Nghiệp lập tức đỏ bừng cả mặt, gãi gãi đầu:

- Công tử giáo huấn rất phải, ta không đi kỹ viện là được. Ta thời khắc đi theo bên người công tử, tóm tham quan ô lại giết đi, giải oan cho dân!

Phạm Thức Đức vuốt râu, híp mắt cười nói:

- Tuổi nhỏ còn dễ dạy.

Ba người rời thuyền thì đã đi tới huyện Vũ Xương. Nhưng thấy những cửa hàng đón gió san sát vào nhau, âm thanh người bán hàng rong rao vang vọng và đường phố đông người qua lại, dòng người hối hả nối nhau không dứt.

Phố xá vốn phồn hoa, hôm nay bởi vì bọn người Tần Tiêu đã tứi nên càng trở nên náo nhiệt hơn. Dân chúng ven đường nhao nhao đưa mắt nghị luận, có ngạc nhiên kinh hô, có vui cười không thôi, ngầm trộm nghe nói có một công tử văn nhân bên người mang theo một người mặt đen tới nên có chút thú vị, cũng không phải là đoàn xiếc ảo thuật.

Lý Tự Nghiệp cực kỳ lúng túng, hậm hực nói:

- Mẹ nó, lão tử không phải ba mắt bốn lỗ tai, có cái gì ngạc nhiên. Hai cái đùi lớn đi đầy đường kia thì có gì mà nhìn ta chứ?

Phạm Thức Đức cười nói:

- Công tử không muốn rêu rao xem ra cũng là vấn đề, không bằng chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi một chút, cũng tốt hơn là đi cùng sinh vật lạ cho người ta nhìn chằm chằm.

Lý Tự Nghiệp tức giận, nhìn qua Phạm Thức Đức kêu lên:

- Chiếu lời ngươi nói thì ta chính là con ghẻ ký sinh chứ gì? Tay ngươi không có lực trói gà thì nói gì được chứ?

Âm thanh của hắn như sấm, người qua đường hai bên kinh hãi nhao nhao đi nhanh qua một bên tránh né.

Tần Tiêu khoát khoát tay, ý bảo hắn im lặng, chỉ vào một cái khách điếm nói:

- Giữa trưa, vừa vặn tiến vào khách điếm ăn ít đồ, Phạm tiên sinh đề nghị cũng không sai. Đi thôi.

Ba người đi vào khách điếm hai tầng, phát hiện bên trong phi thường náo nhiệt, trong hành lang đã không còn chỗ trống, mấy tiểu nhị thường xuyên qua lại loay hoay mệt muốn chết, âm thanh thét to của các thực khách gọi món ăn vang lên không dứt. Ngược lại có thể thấy sinh ý khách điếm này rất tốt.

Một tiểu nhị thân thể thon gầy chạy tới trước mặt ba người, con mắt đã sớm mở to nhìn qua bọn họ, hắn cẩn thận nhìn qua Lý Tự Nghiệp nói:

- Ba vị đại gia muốn ăn chút gì đó không? Trong sảnh đường đã không còn chỗ, chỉ còn một nhã các trên lầu.

Lý Tự Nghiệp nhíu mày, giọng oang oang nói:

- Làm gì lại hỏi ta chứ? Nhìn không thấy công tử của ta sao!

Thân thể tiểu nhị run lên, lẩm bẩm nói:

- Vâng... Dạ dạ, công tử, tiểu hầu mời ngài lên nhã các.

Tần Tiêu dẫn hai người đi theo sau lưng tiểu nhị, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người đi lên tầng hai. Tần Tiêu oán trách nhìn qua Lý Tự Nghiệp, thấp giọng quở trách nói:

- Người ta chỉ là tiểu nhị thôi, ngươi cần gì phải hù hắn! Rêu rao khắp nơi, ngươi xem mình là gánh xiếc ảo thuật sao?

Lý Tự Nghiệp co đầu rụt cổ, nói nhỏ:

- Ta không có chú ý... Ta sai, về sau ta không nói chuyện lớn tiếng nữa.

Ba người đi vào nhã các và ngồi xuống, Tần Tiêu đẩy cửa sổ ra xem xét, đập vào mắt của hắn là Trường Giang mênh mông, toàn thân của hắn có cảm giác thoải mái dễ chịu, nhìn tiểu nhị nói:

- Tiểu nhị ca, chúng ta là du khách mới tới, nghe nói Vũ Xương cảnh trí ưu mỹ cho nên cố ý tới đây du ngoạn. Tiểu nhị ca có thể đề cử ít nơi tốt hay không?

Trong lòng tiểu nhị thầm nghĩ: thì ra là cậu ấm của gia tộc lớn đi ra ngoài du ngoạn. Vì vậy nói:

- Công tử ngài tới đúng địa phương rồi, nơi này đang vào mùa thu, trời xanh mây trắng và núi non trùng điệp, di tích thắng cảnh cổ có rất nhiều, hoặc ra khỏi thành đi dạo, hoặc chèo thuyền du ngoạn trên sông, hoặc tới Phiêu Hương Lâu du ngoạn một vòng, chỗ nào cũng là nơi nên đi. Nhưng chỉ có một nơi không được đi.

Trong nội tâm Tần Tiêu hiếu kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK