Mục lục
Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người này dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc tính mạng đám thiết giáp, đây là đại bất kính với hoàng lăng.

Hình Trường Phong rút kiếm bước nhanh qua phía trước.

Tinh khiết quân bảo kiếm. Kiếm như thu thủy, nó tung bay trong đám thiết giáp kia. Ba mươi thanh trường đao huyết sát thu hoạch tính mạng của những người này, biến thành cô hồn làm bạn vĩnh viễn với hoàng lăng.

Cơ hồ trong chớp mắt trên đường đã máu chảy thành sông. Một trăm thiết giáp nằm lộn xộn trên mặt đất.

Trên mặt Thái Bình công chúa tái nhợt, bờ môi phát run, nói:

- Quỷ... Ma quỷ!

- Người tới! Người tới!

Thái Bình công chúa ngoan cố kêu to.

Chỉ có bọn người Hình Trường Phong bước nhanh tới gần Tần Tiêu mà thôi.

Lam Điền quận chúa sợ tới mức khóc lên.

- Mẫu thân. Ta, ta sợ hãi!

Thái Bình công chúa ôm chặt lấy Lam Điền quận chúa, hung ác kêu to:

- Không sợ! Người của ta sắp đến rồi! Năm trăm thiết giáp bắn nỏ sẽ bắn chết bọn chúng.

Dứt lời, nàng ôm Lam Điền lui ra phía sau.

Hình Trường Phong hơi giơ tay lên, ba mươi tướng sĩ đặc chủng doanh vây quanh bia đá..

Gương mặt Thái Bình công chúa sửng sốt, lại nhìn qua Tần Tiêu, hắn vẫn có biểu lộ như trước.

Thong dong, bình tĩnh, một đạo oán nộ, vài phần đau thương.

Lý Tiên Huệ rời khỏi người Tần Tiêu địa, chậm rãi tới gần Thái Bình công chúa.

Một bước, hai bước, ba bước...

Đột nhiên Thái Bình công chúa cảm thấy nữ tử nhu nhược này trên người rõ ràng lại có khí thế trầm ổn mà nàng e ngại.

- Ngươi đứng lại!

Thái Bình công chúa kêu to!

- Đứng lại!

Lý Tiên Huệ nghe lời đứng lại. Trên mặt có nước mắt chảy xuống.

- Cô cô...

Thái Bình công chúa ôm chặt Lam Điền quận chúa, lạnh lùng nhìn qua Lý Tiên Huệ.

- Ngươi thực sai rồi, cô cô.

Lý Tiên Huệ nghẹn ngào nói ra:

- Kỳ thật thành bại cũng không trọng yếu, ngươi chỉ cần nói ‘được làm vua thua làm giặc’ là đủ. Cô cô, ngươi có nghĩ qua chưa, từ khi ngươi chỉ lo cho cảm thụ và lợi ích của mình, ngươi còn nghĩ cho ai chưa?

Thái Bình công chúa cắn môi, trong mắt đầy tức giận:

- Ngươi đang giáo huấn ta sao?

- Tiên nhi không dám.

Lý Tiên Huệ ai oán cúi đầu xuống:

- Cô cô, Tiên nhi cũng là nữ nhân, cũng hiểu thống khổ và khó xử của nữ tử. Thế nhưng mà cô cô... Chúng ta chẳng lẽ không thể yên lặng sống qua ngày làm nữ nhân bình thường sao? Ngươi truy cầu đã không thành hiện thực. Không chỉ có như thế, còn tổn hại bao nhiêu lợi ích của nhiều người, thậm chí còn hại tính mạng của họ.

- Im ngay, im ngay cho ta!

Thái Bình công chúa tức giận kêu to lên:

- Ngươi là nữ oa vô tri thì biết cái gì chứ? Cút!

Nước mắt trong mắt Lý Tiên Huệ chảy ra như suối, rốt cục nàng khóc lên. Nàng quỳ trước vô tự bia:

- Hoàng đế nãi nãi... Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi mở to mắt nhìn một cái, nói vài lời đi! Đừng làm cho cô cô hồ đồ như vậy được không!

Thái Bình công chúa nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:

- Tiện nhân vô tri mà!

Hình Trường Phong chạy tới sau lưng Tần Tiêu, ôm quyền nói ra:

- Khởi bẩm Đại Đô Đốc, chỉ cần chút thủ đoạn thì năm trăm quân thiết giáp bắn nỏ ở đây tối qua đã bỏ mạng cả rồi.

- Tốt, vất vả ngươi.

Tần Tiêu có chút gật gật đầu, Hình Trường Phong lách mình lui ra phía sau.

Bọn họ nói chuyện không lớn, vừa vặn Thái Bình công chúa cũng nghe rõ ràng.

Thái Bình công chúa tin tưởng bị đánh sập: Năm trăm người, chỉ bằng mấy gia hỏa này...

Tần Tiêu thở dài một tiếng, hít sâu một hơi, lại đi về phía trước.

Thái Bình công chúa kinh sợ nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, cảm giác trên người nam nhân này dường như có một đạo khí thế vô hình ập tới.

Nhưng mà đạo uy áp vô hình này rõ ràng còn lạnh hơn cả gió lạnh ở đây.

Tần Tiêu đi tới bên cạnh vô tự bia, vịn vai Lý Tiên Huệ và ôm vào trong ngực, nói:

- Tiên nhi... Chúng ta đã hết sức!

Lý Tiên Huệ tựa vào ngực của Tần Tiêu, giống như hài tử khóc rống lên:

- Lão công, không muốn! Ta không muốn phải nhìn thấy thân nhân chết trước mặt mình! Không muốn, ta cầu ngươi!

- Ta biết rõ...

Tần Tiêu vỗ nhẹ Lý Tiên Huệ, sau đó một mình đi tới gần Thái Bình công chúa.

Thái Bình công chúa cố gắng lấy dũng khí. Cười lạnh nói:

- Không có gì có thể nói, hôm nay ta xem như hổ lạc đồng bằng. Giết ta đi, trở về thỉnh cầu phần thưởng của thái tử của ngươi đi! Nhưng mà chờ ngươi trở lại thành Trường An thì hắn chắc cũng đầu thân một nẻo rồi.

Tần Tiêu tràn đầy thương cảm nhìn qua Thái Bình công chúa, nhẹ giọng và lạnh lùng nói:

- Cô cô. Không thể ngờ người luôn thông minh như ngươi, chuyện cho tới bây giờ vẫn còn đang nằm mộng.

Thái Bình công chúa cảnh giác và nghi hoặc la lên:

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Tần Tiêu có chút lắc đầu:

- Nếu như không ngoài sở liệu, quân của Trương Nhân Nguyện đã tổ kiến Sóc Phương quân rồi, hiện tại có lẽ ban đêm tập kích trăm dặm đi vòng vây quanh thành Trường An. Binh mã tâm phúc của ngươi chẳng là cái gì với hắn cả. Hơn nữa dù có một ít kẻ thoát được cũng không thể tiến vào thành Trường An. Trường An cửu môn đã nằm trong tay chúng ta rồi, dùng lý do cấp lương hưởng gọi những tướng lãnh các cửa thành đi vào Hoàng Thành Ngự Suất Ti.

- Lúc này những tướng tâm phúc thủ thành của ngươi đang bị Hoàng Thành Ngự Suất Ti tả lang tướng Thạch Thu Giản bí mật chém đầu. Sau đó nam nha đô đốc Tiết Sùng Giản cũng phái người tới thủ chín cửa thành. Vì vậy người của ngươi căn bản không thể tiến vào thành Trường An.

- Ngươi!

Thái Bình công chúa lập tức tức giận hét lên:

- Thì ra ngươi sớm an bài toàn bộ ngươi! Ngươi thật là âm hiểm!

- Cho nên ta bảo ngươi thu tay lại!

Tần Tiêu nói một câu:

- Từ khi vừa bắt đầu ngươi đã chắc chắn thất bại.

- Ngươi là tiểu nhân hèn hạ!

Thái Bình công chúa tức giận quát:

- Nếu không phải bởi vì ngươi, ta làm sao sắp thành lại bại! Tần Tiêu, ngươi là tội nhân, tội nhân vô sỉ.

- Ngươi sai, sai rất nghiêm trọng.

Sắc mặt Tần Tiêu dần dần trở nên nghiêm trọng:

- Cho dù không có Tần Tiêu ta, ngươi cũng không thể thành công. Ta chỉ tận lực mang sai lầm của ngươi làm nó nhỏ lại. Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn không nguyện ý tỉnh lại, vẫn còn kịp. Dù sao hành vi của ngươi còn chưa tạo thảnh ảnh hưởng xấu toàn cục.

- Hừ!

Thái Bình công chúa tuyệt vọng lắc đầu cười lạnh.

- Không kịp! Nếu như không ngoài sở liệu thì hiện tại chúng ta đã huyết tẩy hoàng cung rồi.

Tần Tiêu thở dài một tiếng:

- Thì ra ta cũng sai rồi, trước kia ta cho rằng Thái Bình công chúa là người khôn khéo trí tuệ cực nào, kỳ thật là kẻ chí lớn tài mọn. Thứ cho ta nói thẳng, ngươi ở phương diện quân sự quá mơ hồ, đánh giá tình thế sai lầm. Chính ngươi suy nghĩ một chút, ta đã dám an bài nam nha như vậy, làm sao có thể bỏ qua tai họa trong hoàng cung?

- Tể tướng tâm phúc của ngươi sẽ bị mời tới Đại Minh Cung, Thái Dịch Đình tham gia hội thi thơ trên danh nghĩa của hoàng đế. Đúng vào lúc này bọn họ đã đầu rơi xuống đất. Cùng lúc đó vương bài lớn nhất của ngươi là tả hữu vũ lâm quân đã biến thành trưng bày cho đẹp, không người chỉ huy điều động được rồi, những tướng lãnh thông minh kia chắc chắn đã hiểu khởi sự đã thất bại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK