Mục lục
Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tăng nhân đi đến trước mặt ba người Tần Tiêu thì thi lễ một cái lẩm bẩm một tiếng phật hiệu, một tay liền nhúng vào trong nước, miệng thì thầm một đoạn kinh căn, ngón tay bắn ra trên thân ba người một tí nước, sau đó cúi đầu thi lễ một cái, yên lặng xoay người đi.

Lý Tự Nghiệp nhếch miệng:

- Thần côn!

Phạm Thức Đức thiếu chút nữa nhảy dựng lên che miệng của hắn:

- Cái tên Hắc Đản này, chớ có nói bậy! Đây là nghi thức tôn giáo của Thái Tộc, là lễ tiết thần thánh nhất của họ.

Tần Tiêu đi đến trước mặt đám người đang quỳ trên mặt đất, có rất nhiều tráng niên nhưng sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm, xem ra đều trúng độc nhiều hoặc ít.

Tần Tiêu cúi người nhìn một cỗ thi thể, hắn phát hiện quả nhiên giống như thi thể được vớt từ trong nước, sắc mặt xanh đậm, thân thể sưng vù, trong miệng có một mùi vị tanh tưởi của kim loại.

Tần Tiêu nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: xem ra là trúng độc tập thể, đoán chừng toàn bộ mọi người của thôn Thái Tộc hoặc nhiều hoặc ít dính vào. Những người trúng độc nhiều nhất đã sớm bị hoại tử gan thận, đi chơi với diêm vương rồi. Hiện tại lại không giống xí nghiệp hóa chất thế kỷ 1 ô nhiễm nghiêm trọng thì vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ có người chủ tâm đầu độc sao?

Nghi thức tiến hành ước chừng một hai canh giờ, bảy tám cỗ thi thể trước sau bị quăng vào trong nước. Tăng lữ một lần cuối cùng dập tắt lửa rồi thi lễ một cái với Nham Tài Trát sau đó cáo từ rời đi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nham Tài Trát dẫn ba người Tần Tiêu đi vào trong rừng cây, một đám người không nhanh không chậm đi theo sau lưng, ngẫu nhiên truyền ra một hai tiếng nghị luận, Tần Tiêu nghe câu được câu mất cũng không có đến hỏi. Nhưng từ trong ánh mắt của bọn hắn, Tần Tiêu ẩn ẩn cảm giác được, bọn họ đối với Tần Tiêu không chỉ tràn đầy hy vọng cùng chờ mong mà thêm nữa...là nghi hoặc cùng hoài nghi.

Rừng cây rậm rạp mặc dù là đầu xuân cỏ cây không tươi tốt lắm, đường xá cũng có chút khó đi. Tần Tiêu hỏi Nham Tài Trát:

- Tộc trưởng đại nhân, vì sao ngươi lại dẫn tộc nhân sống ở trong sơn lâm này? Con đường gập ghềnh đi lại không tiện, trong đó lại có rất nhiều độc trùng mãnh thú.

Nham Tài Trát thở dài một hơi, không thể làm gì mà nói:

- Công tử có chỗ không biết. Một chi tộc nhân của chúng ta vốn không phải cư dân tại đây mà từ phía nam di tản tới. Lúc ấy là vì tránh né cừu nhân trong tộc đuổi giết. Hơn một trăm năm qua đi rồi, chúng ta theo thời gian quen sống ở trong sơn lâm, đi săn bắt cá, trồng lúa trồng dưa, rất thanh bình. Chỉ có điều bắt đầu từ mấy tháng trước thì có tộc nhân bắt đầu sinh bệnh trúng độc, đã bị chết mười mấy người rồi

Tần Tiêu nói:

- Trong thôn xảy ra chuyện như thế mà sao lại không báo cho huyện nha, mời quan phủ đến tra xét?

Nham Tài Trát lộ vẻ sầu khổ:

- Công tử, huyện nha có thể dễ dàng mời như thế sao? Đám người không đến làm khó ngoại tộc như chúng ta thì chúng ta đã thắp hương bái Phật rồi. Huyện nha ở Bảo Giáp ở bên cạnh chúng ta bình thường đều một mực khi dễ chúng ta.

Lý Tự Nghiệp cầm đại đao phía trước phạt cây mở đường, nghe được lời ấy thì nộ khí đằng đằng, một cây đao múa tới nỗi không khí phát ra những tiếng rít làm cho cây cỏ bay tứ tung.

Đi trong rừng hơn một canh giờ, mọi người rốt cục thấy được một thôn xóm, nghe Nham Tài Trát giới thiệu thì thôn này tên là Thôn Phu Hưng, tổng cộng có hơn năm trăm gia đình, phần lớn là người Hán, dân tộc Thái tọa lạc cách người Hán vài dặm góc trên đông nam. Phía sau đó là một mảnh quần phong, cũng là nơi mà người dân tộc Thái đi săn.

Tần Tiêu đi theo Nham Tài Trát vào trại tử (nhà có hàng rào bao bọc) không khỏi nhíu mày, bởi trại tử này nghèo khó vô cùng. Tất cả có ước chừng chừng trăm gia đình, nhà ở đều là phòng trúc rách rưới, có mấy nhà thậm chí ngay cả góc nhà cũng chỉ có một nửa. Lão nhân cùng con trai quần áo lam lũ ngồi ở trước phòng, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Tần Tiêu và ba người, có người trực tiếp chạy vào trong phòng bối rối đóng cửa lại.

Tần Tiêu đi theo Nham Tài Trát vào trại tử, cẩn thận dạo qua một vòng, hắn tùy tiện quan sát tất cả mọi người ở nơi này. Trong lòng hắn không khỏi rùng mình, người của toàn bộ trại tử này đều bị trúng độc.

Tần Tiêu hỏi Nham Tài Trát:

- Tộc trưởng đại nhân, các ngươi ngày bình thường lấy nước ở nơi này? Ta thấy ở trong thôn người Hán không phát hiện họ bị trúng độc. Còn các ngươi thì ở trong trại lại trúng độc?

Nham Tài Trát nói:

- Công tử, đám Hán nhân này từ trước không thích người dân tộc Thái chúng ta, bọn họ đều lấy nước ở Thúy Khê Hà dùng nhưng không cho chúng ta sử dụng. Chúng ta đành phải đến trong núi lấy nước suối dùng, cách nơi này vài dặm có vài con suối, tộc nhân của chúng ta lấy nguồn nước từ nơi đó.

Trong lòng Tần Tiêu như đã sáng tỏ, độc trong trại này đoán chừng là do nguồn nước suối có vấn đề thôi. Tần Tiêu ngưng thần lo nghĩ, nói:

- Tộc trưởng, ngươi lập tức triệu tập tráng đinh ở bên trong trại tử lại đào giếng, chuẩn bị lấy nước dùng, nước suối trong núi này không dùng được. Mặt khác, ngươi chọn mấy thanh niên quen đường núi, ta muốn lên núi hái thuốc.

Nham Tài Trát mặt lộ vẻ vui mừng, quay người rời đi, lập tức liền triệu tập một nhóm lớn người quay lại.

- Phạm tiên sinh!

- Công tử, xin phân phó!

Tần Tiêu gọi Phạm Thức Đức tới, xuất kim ấn khâm sai từ trong lòng ngực ra đưa cho hắn nói:

- Ngươi cầm ấn tín của ta đi Hán Dương huyện nha gọi Huyện lệnh tự mình lĩnh người, mang một ít lương thực cùng y dược dược liệu tới. Nhớ rõ mang nhiều đường trắng, thuốc giải độc cùng lợi niệu bổ thận nuôi gan. Tốc độ phải nhanh, không thể chậm trễ.

Phạm Thức Đức khom người tiếp nhận ấn tín, bước nhanh rời đi.

Trong lòng Tần Tiêu nhịn không được có chút phẫn uất:

- Huyện Hán Dương à, hừ hừ, thôn Phu Hưng có bộ dáng quỷ quái như thế này đây. Chờ ta xử lý xong bệnh tình tại đây sẽ đi tìm tên quan huyện rác rưởi ngươi hỏi tội.

Trong lồng ngực Lý Tự Nghiệp cũng nghẹn một ngụm uất khí:

- Mấy tên cẩu quan này làm bậy khắp nơi, hiện giờ bắt chúng ta chùi đít cho chúng. Ta thấy người trong Thái trại này ngay cả chó mèo cũng không sống nổi, chứ đừng nói là người.

Lúc này, Nham Tài Trát mang theo năm sáu người trẻ tuổi đi tới trước mặt Tần Tiêu nói:

- Công tử, đây là thợ săn tốt nhất ở bên trong trại tử của chúng ta, quanh năm họ đều lên núi săn bắn. Người đào giếng cũng đã chọn xong rồi...Chỉ là chúng ta không am hiểu chuyện này cho lắm....

Tần Tiêu quay đầu nói với Lý Tự Nghiệp:

- Lý huynh, việc này không khó, ngươi lưu lại giúp bọn hắn đào giếng, ta lên núi hái thuốc.

Tần Tiêu nói xong liền chuẩn bị đi ngay.

Lý Tự Nghiệp đồng ý ngay:

- Không có vấn đề. Công tử phải cẩn thận một chút.

Tần Tiêu cùng mấy người trẻ tuổi đi vào phía sau núi.

Đường núi gập ghềnh khó đi, hai người trẻ tuổi phía trước dẫn đường, Tần Tiêu tinh tế chú ý đến cỏ dại bốn phía tìm kiếm dược thảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK