Mục lục
Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Con người của ta không thích làm kẻ không có tiền, cũng không muốn bạc đãi tướng sĩ dưới trướng. Những quan chức dân chúng nội địa, có thể được hưởng an tĩnh thái bình, trải qua cuộc sống giàu có thịnh vượng, lấy ra chút tiền ủy lạo tướng sĩ biên cương cũng là chuyện đương nhiên mà thôi!

Cao Lực Sĩ có chút sợ hãi nói:

- Đại soái nói thật có lý. Chỉ là sợ...chúng ta mạnh mẽ cưỡng chế thuế má của châu huyện nha môn địa phương, có chút làm trái quy củ, đến lúc đó sẽ có ngự sử dâng sớ buộc tội ah! Lực Sĩ chỉ là nội quan, thật sự không sợ bị đánh mất chức vụ, nhưng nếu đại nguyên soái vì chuyện này mà bị liên lụy thì thật không tốt.

Tần Tiêu cau mày, ngón tay út sờ sờ râu quai nón, suy nghĩ một lúc nói:

- Nếu như vậy ngươi thu bao nhiêu tiền hay bao nhiêu lương thì đăng ký trong danh sách cho ta, xem như ta vay mượn của châu huyện Hoài Nam. Viết ra giấy vay nợ, làm cho quan chức địa phương ký tên đóng ấn. Giấy vay nợ chia thành hai phần, một phần lưu cho những châu huyện địa phương, để cho họ cầm lên Hộ bộ báo cáo kết quả công việc; một phần lấy tới cho ta, ta thẩm tra đối chiếu số lượng tài chính cùng lương thực chuyển đến xong sẽ ký tên đóng ấn vào, gởi lên cho hoàng đế. Những khoản đó ta sẽ để cho hoàng đế giúp ta trả nợ.

- A? Ah!

Cao Lực Sĩ hoảng sợ nói:

- Vậy...vậy không tốt đâu!

Tần Tiêu cười hắc hắc nói:

- Nào có gì không tốt? Hoàng đế gọi ta đi đánh giặc, ta không có tiền không có lương chẳng lẽ không thể tự mình động thủ tìm sao? Ta không cướp, không trộm, không ăn hối lộ hay làm trái vương pháp. Chỉ là mượn mà thôi! Hơn nữa mượn tới là dùng trong quân đội, dùng làm quốc sự, không phải để cho hoàng đế cùng triều đình đi trả nợ sao? Nói toạc ra, chính là đem tiền của Đại Đường lấy ra khỏi túi trái, bỏ vào túi phải. Chẳng qua là việc làm này đi lướt qua thật nhiều nha môn cùng đại thần xét duyệt, giảm đi thật nhiều trạm phân phối mà thôi. Ngươi yên tâm, việc này ta hiểu rõ, không có vấn đề gì. Đến lúc đó giấy tờ của ngươi phải rõ ràng, trước tiên lấy danh nghĩa của ngươi đi mượn tiền cùng lương, số lượng phải đăng ký cho rõ ràng. Tới U Châu ta tự mình đếm rõ số lượng

không lầm, sau đó mới có thể ký tên, biết không?

Cao Lực Sĩ lại lau mồ hôi lạnh, chỉ đành liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Người này...thật là chuyện gì cũng dám làm! Đánh chiêu bài của hoàng đế đi “mượn lương”! Làm sao là mượn, rõ ràng là cướp! Còn có người nào dám không cho sao? Châu huyện địa phương vốn cần nộp lên thuế má, đến lúc đó chỉ phải nộp lên hóa đơn tạm, trên đó viết thuế má bị Cao Lực Sĩ này mượn đi. Thật buồn bực ah, giống như loại chuyện này do chính tay ta làm vậy? Đến lúc đó hoàng đế, triều đình, Hộ bộ, cùng các ngự sử tra xét ra, tìm ta hỏi chuyện. Ta chỉ phải đem đầu đuôi sự tình giải thích rõ ràng, ngươi đứng sau màn chỉ huy chẳng những không bị chỉ trích, ngược lại còn được ca tụng vì hiểu được làm sao linh hoạt biến báo. Hoàng đế vốn xem trọng cùng thưởng thức ngươi như vậy, tự nhiên ngươi làm gì đều là đúng cả! Tần Tiêu, ngươi đúng là đủ âm!

Mượn tiễn lương đi dùng chính là ngươi, gánh vác oan ức lại là ta. Ngươi bố trí kế hoạch không lưu cho ta chút khe hở, trong danh sách ghi chép số lượng tiễn lương đều ghi rõ trong giấy, phải để cho ngươi kiểm soát qua mới xem như tính vào trướng nợ của U Châu đại đô đốc phủ, bằng không ngươi còn không nhận trướng...Mắt thấy công việc màu mỡ nhất trong thiên hạ trước mắt, biến thành công việc khổ nhất nghèo nhất ah!

Thật sự là mạng khổ, lại có thể vướng vào công tác làm người hầu cho vị đại nguyên soái vắt cổ chày ra nước như thế!

Trong lòng Tần Tiêu buồn cười:

- Lực Sĩ, lần này xem như ủy khuất ngươi. Vừa phải giả dạng mặt đen, lại không có lợi lộc gì. Không có biện pháp, nếu không nghiêm khắc quản lý xung quanh đều là một ít tham quan quấy phá, ngươi khấu trừ một chút, ta tham lam một chút, rơi vào trong tay tướng sĩ sẽ cực ít. Ta cần một biện pháp hữu hiệu nhất lẫn nhanh nhất thu được lương hướng, không thể vì hành động này phá hủy một vài quy củ, rơi xuống bêu danh ăn hối lộ làm trái vương pháp. Muốn bò lên Tần Tiêu này để phát tài quốc nạn? Không nên có ý tưởng như vậy là tốt nhất. Về phần giả dạng mặt đen làm “cướp phỉ” sao...hiện tại ta là “anh hùng dân tộc” đại soái một phương, đành phải ủy khuất ngươi một chút. Nếu hình tượng của ta không đủ chói lọi, địa vị trong lòng các tướng sĩ sẽ bị giảm sút, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của ta. Vì suy nghĩ cho đại cục, vậy hi sinh một chút đi, hắc hắc!

Tần Tiêu nhìn thấy trên mặt Cao Lực Sĩ lộ vẻ khổ sở, không khỏi vỗ vai hắn nói:

- Lực Sĩ, đừng nhăn nhó mặt mày như vậy. Quân quốc đại sự tại Hà Bắc là đại sự mà hoàng đế quan tâm nhất. Nếu chúng ta làm tốt chuyện này, tương lai sẽ được trọng thưởng trọng dụng. Hiện tại chịu khổ, chịu mệt thậm chí là gánh oan cũng phải nhẫn nhịn. Người thành đại sự phải thừa nhận lời khen chê vẫn cảm thấy thản nhiên thôi! Quan lại ở những địa phương kia tuy rằng sẽ hận ngươi, nhưng chỉ cần sau này ngươi cho bọn hắn chút ngon ngọt, nói vài lời hay cho họ trước mặt hoàng đế, bọn hắn sẽ không còn gì bất mãn. Dù sao cướp lấy không phải bạc trong túi bọn hắn, vận chuyển lương thực cũng không phải lấy trong nhà kho bọn hắn.

Cao Lực Sĩ cười khổ gật đầu:

- Đại soái phân phó như thế nào Lực Sĩ sẽ làm như thế thôi. Lực Sĩ chỉ là cung nhân, không cầu có công, chỉ cầu không tội. Có thể làm tốt chuyện mà đại nguyên soái dặn dò Lực Sĩ đã cảm thấy vạn hạnh. Khen thưởng ngày sau thật sự cũng không dám nghĩ.

- Đừng nản chí, tiểu tử!

Tần Tiêu đánh nhẹ vào bả vai có chút gầy yếu của hắn:

- Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng nhìn thấy ngươi buồn rầu đến như vậy đi? Hoàng đế tín nhiệm ngươi như thế, cho ngươi phụ trách cung cấp hậu cầu cho Hà Bắc, đây là vinh hạnh cùng xem trọng ngươi bao nhiêu. Ngươi cần phải giữ vững tinh thần, đừng làm cho người xem thường. Làm như vậy sẽ khiến cho hoàng đế mất mặt biết không?

Thân thể Cao Lực Sĩ run lên, chuyện làm cho hoàng đế mất mặt một thái giám như hắn làm sao dám làm? Vì vậy hắn vội vàng nói:

- Lực Sĩ biết sự tình nặng nhẹ, đại nguyên soái yên tâm đi. Chuyện cung cấp hậu cần cứ giao cho Lực Sĩ. Nếu không mượn được tiễn lương, Lực Sĩ dứt khoát làm mặt đen tới cùng, cần cướp đoạt công khai cũng phải cướp!

Tần Tiêu ha ha cười to:

- Vậy mới đúng thôi! Làm tốt, bên phía triều đình cùng hoàng đế ta sẽ chuyên môn đem thượng tấu giải thích rõ ràng, thay ngươi cởi tội danh trước tiên. Nếu tình hình tai nạn tại Hà Bắc hòa dịu, trước khi khôi phục sản xuất đòi tiền cần lương cứ chiếu biện pháp này đi làm. Nếu cứ làm theo quy củ cũ, giải quyết theo cách nhã nhặn, binh lính U Châu có khả năng phải chịu đói khát.

Cao Lực Sĩ không ngừng cười khổ:

- Xem là nghề làm cướp phỉ còn phải giả dạng không chỉ một lần! Cứ như vậy xú danh của Lực Sĩ ở những địa phương kia sẽ vang dội rõ ràng. Nhưng vì đại cục, xấu mặt một mình Lực Sĩ cũng xem như đền bù hết thảy, Lực Sĩ cũng cam tâm tình nguyện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK