Mục lục
Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tiêu đầy bụng hồ nghi tiếp nhận chỉ hoàn còn mang hơi ấm của Lý Tiên Huệ, cầm trong tay nhìn kỹ, thình lình phát hiện chất liệu trên ngọc hoàn, cùng Lý Long Cơ tặng ngọc bội là giống nhau, chính giữa còn mang theo châu ngọc điểm xuyến, mà trong nó còn có mẫy chữ nhỏ "Tặng Tiên Huệ tiểu chất"!

- Xem hiểu rồi chứ?

Lý Tiên Huệ nhàn nhạt nói ra:

- Mẫu thân của ta và Lâm Truy Vương là Bàng Phi, đừng nói là dân gian, chất ngọc này trong hoàng thành còn hiếm thấy, là Tương Vương Lý Đán trước khi bị phế truất được đặc sứ ngoại quốc tiến cống. Lúc ấy chính là hoàng đế Tương Vương đem ngọc thạch này tặng cho Bàng Phi. Bàng Phi lại đưa nó cho thợ chế tác, chế tạo thành mấy khối ngọc bội cùng hai chỉ hoàn. Vốn Bàng Phi muốn đeo chỉ hoàn này vào tay của mình, khi đưa ngọc khí vào trong phủ thì sau đó một ngày là sinh nhật của ta, vì vậy Bàng Phi rất hào phóng tặng ngọc hoàn này cho ta, xem như quà sinh nhật. Đồng thời vì kỷ niệm nàng còn cố ý thỉnh thợ thủ công khắc chữ lên đó. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tần Tiêu nghe xong Lý Tiên Huệ noi thì trong nội tâm đã có tin tưởng tám phần. Bởi vì Lý Long Cơ đem ngọc bội này cho mình đã từng nói đây chính là di vật của mẫu thân để lại. Hơn nữa Lý Tiên Huệ vừa nói có tình có lý, Tương Vương Lý Đán từng dăng cơ mười mấy năm trước ngắn ngủi, về sau bị Võ Tắc Thiên huỷ bỏ, còn chuyện đặc sứ tiến cống là đương nhiên; hơn nữa Bàng Phi tuy mất nhiều năm nhưng nàng hào phóng thanh tao lịch sự vẫn còn lưu danh trong nội cung. Đột nhiên Tần Tiêu cảm giác đầu của mình hỗn loạn, mấy chữ này rõ ràng tặng cho Vĩnh Thái quận chúa! Chính là Vĩnh Thái quận chúa đã chết!

- Vẫn không tin tưởng ta sao?

Âm thanh của Lý Tiên Huệ có chút nhu hòa, chậm rãi nói ra:

- Chỉ có một cái chỉ hoàn có lẽ không xem là chứng cớ mạnh. Như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện: ngươi không phải đã hỏi ta, vì sao rừng đào hoa của phủ Thứ Sử lại có cách cục cực giống đông cung của phủ thái tử? Năm đó phụ vương ta bị Vũ Hoàng phế làm Lư Lăng Vương, mang theo mẫu thân cùng huynh muội chúng ta lưu vong tới Phòng Châu. Lư Lăng Vương ở nơi đó cả ngày buồn bực gửi gắm tình cảm vào sơn thủy cỏ cây, thích hoa đào.

- Về sau phụ vương ta được dựng thành thái tử lần nữa thì trong phủ thái tử cũng trồng hoa đào. Hơn nữa phụ vương ta bình sinh thích số sáu và chín, hoa đào xếp đặt cũng dựa theo cung cách này. Nếu ngươi không tin có thể hiện tại đi vườn hoa của phủ Thứ Sử mà kiểm tra, phía đông mười hai gốc, phía tây chín gốc, ta trong lúc vô hình cũng dựa theo thói quen của phụ vương bố trí rừng hoa đào. Một năm trước ta đi vào phủ Thứ Sử thì chán muốn chết, cho nên bắt đầu thu xếp những chuyện này. Hơn nữa mấy ngày trước trong phủ Thứ Sử nô bộc nha hoàn toàn bộ bị bỏ cũ thay mới toàn bộ, ta cũng tuyệt đối ít đi ra ngoài, không cùng người khác tương kiến, nhưng chỉ có Tiên Nhi trong ngày cùng ta...

Dứt lời, Lý Tiên Huệ ôn nhu nhìn qua Ngô Tiên Nhi cười cười, còn vuốt ve vụn tóc trên trán của nàng, thần thái cử động chỉ giống như đang đùa giỡn "Ngô Tiên Nhi ".

Tần Tiêu nhíu mày, thần sắc ngưng trọng ngây người, ngơ ngác cầm chỉ hoàn trong tay, trong nội tâm kinh ngạc nói: thật sự là nàng! Nàng thật sự là Vĩnh Thái quận chúa!

Tần Tiêu ngây người sau nửa ngày mới nhớ tới phả mang chỉ hoàn trả lại cho Lý Tiên Huệ. Lý Tiên Huệ mỉm cười tiếp nhận, cầm ở trong tay áng chừng hơi có chút trêu tức nói ra:

- Như thế nào, Tần đại nhân, hiện tại ngươi đã tin tưởng ta chính là con gái giả của Thứ Sử, hay là Vĩnh Thái quận chúa đã chết trong truyền thuyết?

Tần Tiêu hít sâu một hơi, dùng sức nháy mắt mấy cái, xem như phục hồi tinh thần lại, sau đó ngưng trọng gật gật đầu:

- Tin tưởng.

Lý Tiên Huệ hoàn toàn không có khẩn trương nhìn qua Tần Tiêu, chỉ lạnh nhạt cười cười, một lần nữa đem chỉ hoàn mang lên tay, nói:

- Vậy vì cái gì ngươi không hỏi ta lại nói chuyện này cho ngươi biết không? Chẳng lẽ trong lòng ngươi vẫn còn cho rằng ta thực sự vừa ý ngươi... Ngươi vẫn còn ngu ngốc như vậy?

Nói đến đây Lý Tiên Huệ không nhịn cười được nữa.

Tần Tiêu xấu hổ cười ha hả, hắn nói:

- Không dám không dám... Quận chúa điện hạ không trách cứ vi thần vô lễ mạo phạm, vi thần đã mang ơn... Ân, đúng là vi thần có chuyện cần hỏi điện hạ rồi, không biết điện hạ có thể...

- Ngồi xuống nói chuyện đi Tần đại nhân.

Ngô Tiên Nhi chỉ qua bên cạnh, ý bảo Tần Tiêu ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống. Thấy Tần Tiêu chần chờ thì uyển chuyển cười cười:

- Tần đại nhân, năm đó ta bị ban cho cái chết đã không còn thân phận quân chúa rồi. Huống chi hiện giờ ta là người hẳn phải chết, ngay cả thân phận bình dân cũng không có. Ngươi cũng không cần chú ý những lễ nghi phiền phức này. Cái gì quận chúa, vi thần, ta bây giờ nghe được ngược lại có chút không quen, cảm giác như châm chọc vậy.

- Vi thần... Ta cũng không khách khí.

Tần Tiêu đi tới bàn bên cạnh, ngồi vào bên cạnh Lý Tiên Huệ.

- Ta nên xưng hô với ngươi thế nào?

- Ngươi nên gọi ta như lúc trước, bảo ta Tiên Nhi a.

Lý Tiên Huệ như trước lạnh nhạt cười lên, nói:

- Trong tên của ta cũng có chữ Tiên. Về phần thiên kim Thứ Sử đại nhân ngươi cũng nên như trước kia, gọi nàng Tịch Nhi a.

- Nhũ danh của ta là Tịch Nhi.

Ngô Tiên Nhi đang đứng bên cạnh trầm thấp nói ra, trên mặt đỏ hồng. Tần Tiêu lúc này mới chú ý tới giả nha hoàn của Ngô Tiên Nhi này lại tươi ngon mọng nước như vậy, trách không được ngoại giới nghe đồn Thứ Sử Ngô Hưng Quốc có con gái xinh đẹp.

Trong nội tâm Tần Tiêu có chút rung động, cảm giác khó mà tiếp nhận thân phận chuyển biến của Lý Tiên Huệ, hơi cúi thấp đầu cố gắng sửa sang lại suy nghĩ, đều không có nhìn qua mắt của Lý Tiên Huệ.

Hơi suy nghĩ một lát Tần Tiêu ngẩng đầu, nói ra:

- Ân... Tiên Nhi, nàng nên nói cho ta biết ngươi được cứu ra thế nào, sau đó còn tới Giang Nam Ngạc Châu phủ Thứ Sử?

Thần sắc Lý Tiên Huệ càng thêm cô đơn, dáng tươi cười cũng lộ ra thần sắc yếu ớt, nhàn nhạt nói ra:

- Việc này nói tới cũng thật dài. Hơn một năm trước Vũ Hoàng tứ hôn gả ta cho con của Ngụy vương Võ Thừa Tự, Võ Duyên Cơ, để trì hoãn mâu thuẫn của hai nhà Võ Lý. Mà ta cứ như vậy chịu hoàng mệnh ban bố, chuẩn bị lấy chồng gả đi thì ta căn bản không biết, càng chưa nói tới cái gì cậu ấm của Võ gia. Sau khi thánh chỉ tứ hôn thì gọi ta và Võ Duyên Cơ còn có Lý Trọng Nhuận anh ta tiến cung gặp mặt thánh thượng, xem như thông lệ đáp lễ, cảm tạ hoàng đế tứ hôn long ân. Bởi vì Vũ Hoàng cũng xem như ưa thích ta, ngày bình thường ta cũng có thể tự do ra vào cung, vì vậy ta trước tiên đi tới Trường Sinh Điện, không nghĩ tới...

Nói đến đây đột nhiên trên mặt Lý Tiên Huệ đổ hồng lên, thẹn thùng cúi đầu xuống, có chút ít tư thế nữ nhi.

Tâm niệm Tần Tiêu vừa động: hẳn là nàng liều lĩnh xông vào, không nghĩ tới lại nhìn thấy Võ Tắc Thiên đang dâm loạn, cô nương này còn không có ý nói ra? Vì vậy thay nàng nói ra:

- Có phải ngươi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, ví dụ như hoàng đế đang dâm loạn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK