Mục lục
Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tiêu cầm kính viễn vọng quan sát Tần Ảnh trong chiến trường, hắn chẳng khác gì một đầu ác ma đang không ngừng chém giết binh lính Khiết Đan ngăn cản trước mặt hắn. Người kia quả nhiên có võ nghệ tuyệt luân, hơn nữa còn có kỹ xảo thiên phú chém giết trên chiến trường. Loan đao nằm trong tay hắn chẳng khác gì thần binh lợi khí, không chỗ nào không phá nổi.

Ở một góc chiến trường, Khả Đột Vu mang theo hơn trăm thân vệ tả xung hữu đột liều chết không ai ngăn cản nổi. Hình dáng người này cũng không quá cao lớn, nhưng thân thể linh hoạt dị thường, cũng không dùng loan đao mà là trường thương, tương tự như mã sóc của Đường quân. Thiết thương trong tay hắn chẳng khác gì bùa chiêu hồn đòi mạng, không biết đã đâm xuyên bao nhiêu cổ họng binh lính Đường triều, nhưng hơn trăm người bên cạnh hắn chẳng khác gì những mũi tên tới lui trong vòng vây của Đường quân, lại không người nào có thể cản trở, gió thổi cỏ rạp.

Tần Tiêu cau mày, ánh mắt híp lại, sát khí bắn ra bốn phía. Hắn cảm giác được tình cảnh năm xưa khi hắn đối chiến với Khuyết Đặc Lặc. Mấy vạn đại quân giao phong, hai người thắng bại làm bước ngoặt thay đổi chỉnh thể chiến cuộc. Đây là chiến trường vũ khí lạnh, bất kỳ nhân tố nào đều có thể là mấu chốt xoay trở cuộc chiến. Ra trận trảm đại tướng, phải đại chấn sĩ khí làm quân địch tan rã. Tác dụng của một thành viên mãnh tướng được thể hiện cao nhất chính trong lúc này.

Nhưng hiện tại trong Liêu Đông quân lại không có ai đủ sức cùng Khả Đột Vu một trận chiến! Tần Tiêu âm thầm siết chặt nắm tay, xương cốt kêu lên răng rắc. Kim Lương Phượng vô cùng quen thuộc tính nết của hắn, vội vàng nói:

- Đại soái, chỉ huy đại cục làm trọng. Đao thương không mắt, không thể tự mình xông vào nguy hiểm!

Tần Tiêu căm giận trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi nói thật nhiều! Ta có nói muốn lao ra trận sao?

Kim Lương Phượng nở nụ cười:

- Đây là do chính ngươi nói!

Nhưng đúng ngay lúc này Khả Đột Vu dẫn người xông tới hữu quân Đường binh, một đường tự tay chém giết mười mấy Đường quân, không khỏi cười to như điên:

- Đến đây đi, sơn dương Trung Nguyên! Cho dũng sĩ Khiết Đan chúng ta tận tình giết hại!

- Đừng có cuồng vọng! Đại tướng Đại Đường tại đây!

Một tiếng gầm lên giận dữ, một người đỉnh thương đánh tới, Khả Đột Vu trợn mắt nhìn, một thương ngăn cản một thương, quát lên:

- Hãy xưng tên ra!

- Tả Uy Vệ kỵ tào tham tướng, Triệu Thiết Đầu là ta, tới lấy cẩu đầu của ngươi!

Triệu Thiết Đầu lại vung thương đâm tới.

- Vô danh tiểu tốt!

Khả Đột Vu lắc mình tránh né, đuôi thương đâm vào đầu thương Triệu Thiết Đầu, thuận thế hoành một thương quét tới.

Tuy Triệu Thiết Đầu là một viên chiến tướng dũng mãnh, nhưng võ nghệ lại không tinh thuần. Một thương đâm tới vô cùng quỷ dị, hắn nhất thời thầm kêu không xong, bên hông bị bổ một thương, vừa lúc đánh trúng yếu hại. Nhất thời nội tạng như muốn nổ tung, nháy mắt mất đi khí lực, chiêu thức giảm chậm thật nhiều. Khả Đột Vu quát to cấp tốc đâm thương, xuyên thẳng qua ngực Triệu Thiết Đầu.

Triệu Thiết Đầu mở to hai mắt, miệng phun máu tươi nắm chặt đầu thương của Khả Đột Vu, không chịu buông tay. Trong mắt hắn tràn ngập hận ý cùng không cam lòng, chỉ hận mình quá sớm bỏ thây nơi chiến trường, không thể giết thêm càng nhiều quân địch.

Khả Đột Vu dùng sức rút vài lần nhưng không thể rút thương, dứt khoát đâm luôn về phía trước bỏ thương, khom người nhặt lên thương của Triệu Thiết Đầu.

Triệu Thiết Đầu té ngã trên mặt đất, giữa ngực dựng thẳng cây thương, run rẩy hộc máu chết không nhắm mắt. Khả Đột Vu nhìn hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng:

- Không chịu nổi một kích!

Kỵ binh đi theo bên cạnh Triệu Thiết Đầu nhất thời thất thanh hô to:

- Tướng quân!

Cả nhóm liều lĩnh xông thẳng về hướng Khả Đột Vu, hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn họ, trường thương nhanh chóng đâm ra, kết quả tăng thêm năm sáu mạng người.

Tần Tiêu ở xa xa nhìn thấy cảnh này, lồng ngực phập phồng kịch liệt trầm giọng phẫn nộ quát:

- Lấy binh khí cho ta!

Kim Lương Phượng nhất thời hoảng hốt liên tục ngăn chặn binh tốt cầm vũ khí, tận tình khuyên bảo Tần Tiêu:

- Đại soái, trước mắt còn chuyện trọng yếu phải làm, nếu như đại soái có chuyện gì sơ suất ưu thế chiến dịch sẽ hóa thành bọt nước!

- Như thế nào, ngươi cho rằng ta sẽ thua cho man di Khiết Đan kia?

Tần Tiêu trừng to mắt nhìn Kim Lương Phượng, nộ khí đằng đằng.

Kim Lương Phượng liên tục xua tay:

- Không, ta không phải ý tứ này. Nhưng trong chiến trường tùy thời đều có chuyện không tưởng được phát sinh, cũng không phải là cao thủ thì có thể sinh tồn. Đại soái là người luôn tung hoành chiến trận, đạo lý như thế khẳng định hiểu rõ, cho nên...ty chức khuyên đại soái hết thảy nên lấy đại cục làm trọng, đừng hành động theo cảm tính!

Tần Tiêu rầu rĩ hừ lạnh hai tiếng, cố gắng nhẫn nhịn xuống.

Trong chiến trường Khả Đột Vu càng hung hăng đắc ý, ha ha cười to nói:

- Tám vạn Đường quân lại không một người là đối thủ của ta, thật sự là buồn cười, buồn cười ah!

- Thúi lắm!

Hắn vừa dứt lời, bên cạnh một thanh binh khí vàng óng đánh tới, mang theo ba đạo hàn quang thẳng tắp bổ vào đỉnh đầu của hắn.

Khả Đột Vu cả kinh: Khí thế thật mạnh!

Hắn muốn thúc ngựa tránh né đã không còn kịp, đành cứng rắn dùng thiết thương đón đỡ.

- Phanh!

Một tiếng kim loại va chạm nổ tung, Khả Đột Vu cảm giác cánh tay ê ẩm tê dại – thật đáng giận, người kia dùng trọng binh khí!

- Đại Đường Hoàn Tử Đan tại đây, Khả Đột Vu, mau nhận lấy cái chết!

Người đến là một tiểu tướng quân chừng hai mươi tuổi, không ngờ có thể xuất ra khí lực lớn đến như thế. Khả Đột Vu âm thầm kinh ngạc: Thật sự là trời sinh thần lực! Ân...kim giáp kim bào, binh khí chính là phượng sí lưu kim đang sao? Người này là Hoàn Tử Đan, đồ đệ của Tần Tiêu?

- Tiểu nhi lớn mật cuồng vọng!

Khả Đột Vu oán hận phun một ngụm:

- Xem ta trước tiên chém ngươi, sau đó đi giết sư phụ ngươi!

- Miệng đầy rắm thí, ngươi cũng xứng!

Hoàn Tử Đan giận dữ, phượng sí lưu kim đang như mưa rào cuồng phong đâm ra, đâm thẳng tới trước ngực Khả Đột Vu.

Khả Đột Vu hơi có chút kiêng kỵ với thần lực của Hoàn Tử Đan, vì vậy không đón đỡ, chỉ thúc ngựa né tránh. May mắn hắn tránh né thật nhanh, nếu không cũng không chỉ bào phục bị chém rách mà là bị xuyên thẳng.

Hoàn Tử Đan được thế không buông tha người, từng bước ép sát đánh ra phượng sí lưu kim đang, Khả Đột Vu chỉ cản được một chiêu, hai chiêu còn lại phải tránh lui.

- Chuột nhắt nhát gan!

Hoàn Tử Đan giận quát một tiếng, lại chém xuống. Khả Đột Vu bị chọc giận gắng gượng tiếp một thương, sức lực đẩy bật phượng sí lưu kim đang, thuận tay đâm thẳng một thương vào ngực Hoàn Tử Đan. Hoàn Tử Đan khom người né tránh, chém ngang một chiêu thẳng vào đầu ngựa, Khả Đột Vu kinh hãi vội vàng thúc ngựa dựng lên, vung một thương ngăn cản thế công.

Hai người trong trận ngươi tới ta đi, qua hơn mười chiêu mỗi bên một nửa, không ai chiến ngã được đối phương.

Tần Tiêu xa xa nhìn thấy, trong lòng thầm cả kinh: Khả Đột Vu đích thật xứng với danh xưng đệ nhất dũng sĩ. Công phu của Hoàn Tử Đan hắn hiểu rõ, tuy rằng không đủ tinh xảo nhưng uy mãnh bá đạo cực kỳ, có thể vượt qua kỹ xảo. Phóng mắt trong Liêu Đông quân hiện tại, chỉ sợ có mỗi Lý Tự Nghiệp sánh vai, chỉ có Tần Tiêu mới có thể đánh bại. Nhưng Khả Đột Vu đối chiến lại không lạc hạ phong, xem ra đích thật là có thể đối chiến với hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK