Sau đó, cả người Đường Thành Cương không bình tĩnh được. Từ sự ân cần dần dần thu lại nụ cười, từ sự xem nhẹ bọn trẻ đến dần dần cứng lại. Cuối cùng lông mày cau lại, không nói nên lời nữa. Ngô Liên Sơn ở bên cạnh vốn dĩ cũng mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ vừa uống trà vừa suy nghĩ một hồi nếu hỏi đến mình thì sẽ trả lời như thế nào. Như tách trà này nâng lên không thể đặt xuống được nữa, mà dừng lại ở miệng ông, mắt ông từ từ nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.