Về đến nhà, Lưu Trác Phú vẫn khó mà bình tĩnh. Đám nhóc này, đúng là vô pháp vô thiên, lại dám gán ghép giáo viên này giáo viên kia một cách tùy tiện như thế. Thầm nghĩ, sau này phải khiến cho bọn chúng sống không dễ chịu, còn dám lấy tôi ra đùa? Đúng là muốn chết! Lại nói, Lưu Trác Phú tôi là loại người như mấy đứa nói hay sao? Không luồn cúi, thuận theo tự nhiên mới là cảnh giới chí cao của Lão Lưu tôi! Làm món xào rau đơn giản, ăn gì đó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.