Ngô Ninh cúi đầu, mắt không có tiêu cự, đột nhiên lẩm bẩm hát lên một câu: [Rốt cuộc cuộc sống trải đầy hoa tươi kia đang ở nơi nào?] Giọng hát không lớn, nhưng lại truyền đến lỗ tai của tất cả mọi người. [Nếu nó thật sự tồn tại, vậy thì ta chắc chắn sẽ đi.] Sẽ đi chứ? Mọi người đều suy nghĩ. [Tôi muốn đứng sừng sững trên ngọn núi cao của nơi đó.] [Không thèm quan tâm nó có phải vách núi cheo leo hay không...] [Mặc kệ nó có phải là vách núi cheo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.