Mục lục
Lấy Lại Thanh Xuân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, Tề Lỗi mới hiểu, chín năm qua Trung Quốc có rất nhiều thiếu sót. Không thể nào so với sự sầm uất sau này, đập vào mắt đều là sự rách nát, lạc hậu. Nhưng vì sao lại có nhiều người yêu thích thời đại này, tôn sùng thời đại này như vậy?

Không chỉ đơn giản đó là tuổi trẻ, mà quan trọng hơn, thời đại này có nhân văn.

Cho dù là con người, vật hay tất thảy mọi thứ trong tầm mắt.

Cái cây xa xa, bông hoa gần kề, con đường bẩn, chiếc ô tô cũ nát, còn có những người ăn mặc quê mùa, khắp nơi đều là không khí khói lửa.

So sánh với hai mươi năm sau, giống như bùn lầy.

- Lão Lưu, thầy cứ yên tâm, em sẽ không khiến thầy mất mặt.

Lưu Trác Phú ngẩn người, Lão.. Lão Lưu? Hắn ta mới hai mươi sáu tuổi, sao đã thành lão rồi.

- Tên nhóc thối!

Mắng một câu nhưng cuối cùng cũng không đánh hắn:

- Mau đi đi!

- Phải rồi.

Lưu Trác Phú gọi hắn lại, trầm ngâm một lát, thầy ấy nói:

- Viết văn khá đấy, tiếp tục cố gắng.

Lời này vừa nói ra, cả lớp đều ngây ngẩn, mọi người nhìn nhau.

Tề Lỗi thầm kêu một tiếng:

- Không tốt!

Đáng tiếc, đã chậm.

Khó có khi Lưu Trác Phú khen ngợi hắn, chủ yếu là dặn dò hắn.

- Lên báo tỉnh không nhất định là chuyện tốt, không nên vì thế mà tự mãn.

- Còn có, qua mấy hôm nữa, đài truyền hình tỉnh sẽ có một cuộc phỏng vấn. Tới khi ấy, không cần phải lo lắng, người ta hỏi cái gì thì em đáp cái đó. Hơn nữa, nhớ giữ mặt mũi cho trường.

Tề Lỗi… Gì? Đài truyền hình tỉnh? Cái quái gì vậy?

Hắn vừa quay đầu đã thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của cả lớp.

- E hèm!

Tề Lỗi có nghịch ngợm thế nào thì mặt cũng có chút nóng lên:

- Cái gì… Không có chuyện gì chứ? Tớ, tớ, tớ ra sân vận động trước, chờ các cậu chụp ảnh tốt nghiệp.

Nói xong, hắn chạy trối chết.

Bạn học cả lớp đều cảm thấy xấu hổ vì bị lừa gạt, có mong muốn xông ra đập hắn.

Cháu trai này, nói dài dòng nửa ngày lại thành ra là bạn mình, còn là người sao?

Nhưng là lão Lưu đã không thèm để ý đến cậu, quát to về phía cả lớp:

- Tập hợp ở sân thể dục, chụp hình tốt nghiệp, xong chuyện thì lăn hết đi!

Nói xong, cũng thu dọn bục giảng, đi ra bên ngoài.

Đi đến cửa lớp, khẽ khựng lại một hồi rồi quay người:

- Đúng rồi…

Quay mặt lại đối diện với cả lớp, lông mày cau chặt:

- Trong số các cô cậu có ai viết bài “Ba của tôi” trong kỳ thi chuyển cấp vừa rồi không?

Dưới sự phủ nhận của toàn bộ học sinh trong lớp, Lưu Trác Phú dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi:

- Không có chuyện gì, đi chụp hình đi!

Hình tốt nghiệp được chụp ở sân bóng rổ, lúc lớp số 5 đi ra, các lớp khác đều đang ở đây chụp hình.

Vừa mới đi ra khỏi dãy phòng học, Tề Lỗi đã bị mấy bạn học muốn làm thân với cậu truy đuổi, nắm chặt cổ mà giày vò thảm thiết:

- Tớ thấy cậu càng ngày càng tệ rồi đó!

Hơn nữa, bên sân bóng rổ cũng có xôn xao không nhỏ.

Đi qua hỏi mới biết được, lúc nãy khi lớp số 2 đang chụp hình, hai nhân vật thần tiên lớp bọn họ là Đường Dịch và Ngô Ninh ôm chầm lấy nhau.

Lúc này, lớp số 2 đang dần từ bục giảng di chuyển xuống dưới.

Vừa nhìn thấy lớp số 5 đi ra, Đường Tiểu Dịch và Ngô Tiểu Tiện lập tức gào to:

- Tề Lỗi đâu!? Tề Lỗi đâu!?

- Nhóc con, mày ra đây cho ông! Nói cho mày biết, chúng tao thua chúng tao nhận, có chơi có chịu!

Tề Lỗi đút tay vào trong túi quần, ung dung tự tại đi qua.

Ngẩng đầu nhìn hai người ở trên bục, nhe răng cười lên:

- Sao mà tao nghe nói… là chúng mày chỉ ôm nhau thôi vậy? Không hôn không được tính đâu?

“!!!”

“!!!”

“!!!”

Các bạn học ở lớp số 2, lớp số 3, lớp số 4, lớp số 5 đều có mặt ở đây, lập tức đều kinh ngạc.

Đây là tình huống gì thế? Còn có cảnh “hôn” nữa ư?

Tề Lỗi nhìn về phía Đường Dịch và Ngô Ninh.

Mặt hai thằng đều đỏ bùng lên, sắp điên đến nơi rồi!

Cuối cùng, Ngô Tiểu Tiện nhịn không được nữa, cầu xin một câu:

- Anh đầu đá à, đủ rồi đấy! Thật sự còn phải hôn nữa sao?

Tề Lỗi cười nhưng không nói:

- Mày nói xem? Không phải là chịu thua vụ cá cược rồi sao!

Đường Dịch và Ngô Ninh đối mắt nhìn nhau, trong mắt lộ đầy sự tàn nhẫn.

Không suy nghĩ kỹ đó, có được không hả? Được! Ai mà biết được thật sự phải làm vậy đâu chứ!

Hai thằng trao đổi ánh mắt với nhau, hùng hổ xông đến, ôm chặt lấy Tề Lỗi như ôm cái gối ôm.

Sau đó, hai thằng chu môi, cái mỏ tròn xoe như hoa cúc, cùng lúc dán vào hai bên má trái phải của Tề Lỗi.

Dọa cho Tề Lỗi khiếp sợ khôn nguôi:

- Sai rồi! Không phải hôn thế!!

Hai thằng lúc này mới buông ra:

- Chuyện nhỏ, sợ trị không được mày chắc?

Chọc cho cả đám học trò xung quanh được một tràng cười bể bụng.

Không có cách nào khác, tuổi trẻ là phải càn rỡ như thế.

Hai thằng trị cho Tề Lỗi phải phục, cảm giác như vừa đạt được thành tựu gì lớn lắm trỗi dậy. Phóng khoáng xoay người, dùng bóng lưng khua khua tay:

- Chờ mày ở căn tin đấy, mau lên!

Chỉ để lại Tề Lỗi cùng với những trận cười…

Lúc chụp hình kỷ yếu, Tề Lỗi đứng ở một góc ở hàng cuối cùng.

Thứ nhất là vì vóc dáng của cậu cao.

Thứ hai, thời đại nào cũng như thế cả, học bá thì không có nhân quyền.

Vài tiếng “lách tách” vang lên, thế là năm cuối cùng của thời cấp hai đã chính thức kết thúc.

Các giáo viên đứng dậy trước, Lưu Trác Phú quay đầu, nhìn ngắm lại khuôn mặt của những học sinh ở lớp 9/5 của mình thêm một lần thật kỹ, sau lại thở hắt nói ra một câu:

- Được rồi, đi cả đi, lần này thật sự là đã tốt nghiệp thật rồi!

Nói xong, chuẩn bị rời đi cùng với mấy thầy cô bộ môn.

- Thầy ơi!

Tề Lỗi đột nhiên gọi Lưu Trác Phú lại, cũng gọi các thầy cô đang định rời đi lại.

Trước ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, Tề Lỗi đang đứng trong góc đột nhiên trang nghiêm cúi mình, lớn giọng hét to một câu:

- Tạm biệt… thầy, cô!

Các bạn học đầu tiên cũng chẳng hề phản ứng lại, sau đó lại ý thức được, đã kết thúc thời cấp hai mất rồi!

Theo bản năng làm theo Tề Lỗi, cúi người! Lớn giọng gào to:

- Thầy, cô, tạm biệt!

Mỗi một nụ cười thơ ngây trong sáng như ánh mặt trời, vẫn giống hệt mỗi khi chuông reo khi hết giờ lên lớp, nhưng mấy đứa con gái lại ửng đỏ đôi mắt.

Lưu Trác Phú nhìn đỉnh đầu của mấy đứa học sinh lớp ông, viền mắt cũng đột nhiên ửng đỏ.

La Diễm vẫn luôn nhạy cảm bụm miệng, đến cả người từ trước đến nay vẫn luôn tươi cười là giáo viên môn đại số cũng trở nên nghiêm túc.

Giáo viên chủ nhiệm lớp số 6 chỉ vào đám hỗn đản lớp mình ở phía sau, mở miệng mắng to:

- Nhìn thấy lớp người ta chứ? Một đám nhóc không có lương tâm mà! Uổng công thương yêu tụi bay ba năm!

Còn những học sinh nữ của lớp khác, nhìn thấy Tề Lỗi là người đầu tiên cúi người chao thầy cô thì giật mình, nói thật, trước đây sao không nhận ra, Tề Lỗi của lớp số 5 lại đẹp trai như thế chứ…

Đáng tiếc, đã bỏ lỡ mất rồi.

Cuối cùng, Lưu Trác Phú hồi thần lại, lộ ra nét mặt hiền từ nhất trong ba năm nay…

- Tan học!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK