Đột nhiên… Dương Hiểu mở nửa con ngươi, đột nhiên trừng lớn, gầm nhẹ với bọn Vương Đông đang nằm trên mặt đất: - Lên! - Đều con mẹ nó xông lên cho tôi!! Bà đây trút giận cho các cậu! Nói xong, Dương Hiểu đột nhiên xoay người, đi thẳng đến lớp số 1 đang an tĩnh như một khu mộ quỷ. Đứng yên ở trước cửa sổ, cách một cánh cửa, miệt thị nhìn qua lớp số 1, mạnh mẽ cầm lấy cây lau nhà xoay tròn, đập vào. “Cạch!!” Tiếng kính đổ vỡ chói tai vang lên,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.