Ngô Ninh nghe thế, mắt nheo lại nhìn Tề Lỗi cười đểu: - Chúng ta ăn là chuyện của chúng ta, tí nữa nó bị đánh, cả đám vừa ăn vừa xem, thoải mái biết bao nhiêu? - Hơn nữa, anh Bảo của chúng ta là tới muốn tiền, cũng không phải là tới ăn cơm. "…" Cả đám trợn trắng mắt, biết là Ngô Ninh đang đùa, nhưng thật sự không thể hiểu nổi vui ở chỗ nào. Ngược lại ánh mắt của Lư Tiểu Soái lại sáng lên, dậy lên một tâm tư khác. - Không thì, chúng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.