• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tô Trì, thật ra anh cũng không cần phải lo lắng như vậy, Lục Tu là một người rất có chừng mực, ở trường học cậu ấy rất tuân thủ kỷ luật, cũng không làm chuyện gì quá phận với Tửu Tửu.”

Nghe giọng nói truyền ra từ điện thoại, chàng trai đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài bất bình nói: “Trong bụng thằng nhóc kia đều là ý nghĩ xấu xa, cậu ta cũng không phải là người tốt gì.”

“Lục Tu có thành tích học tập xuất sắc, em thấy cậu ấy rất tốt, Tô Trì, anh không thể có thành kiến với cậu ấy chỉ bởi vì cậu ấy là vị hôn phu của em gái anh.” Giọng nói của Văn Nhã có chút ý cười, đối với suy nghĩ ấu trĩ này của Tô Trì, chị cảm thấy hơi buồn cười.

Giọng điệu Tô Trì không tốt lắm: “Tóm lại ở trường em để mắt tới một chút giúp anh, nếu có ai muốn bắt nạt Mễ Tửu thì nói với anh.”

“Em biết rồi.” Văn Nhã đáp một tiếng, lại có chút e thẹn nói: “Chúng ta đã lâu rồi không gặp, cuối tuần này…”

“Anh có việc rồi, nói chuyện sau nhé.” Tô Trì cúp điện thoại, dường như bỗng nhiên nhận ra mình quá lỗ mãng, hắn suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn bảo thư ký đặt cho hắn một bó hoa đưa đến chỗ Văn Nhã.

Văn Nhã rất dễ dỗ, tặng chị một bó hoa là có thể khiến chị vui vẻ rất lâu, Tô Trì rất hài lòng với kiểu vị hôn thê có thể dễ dàng dỗ dành này.

Giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cô gái mặc đồng phục học sinh cũng trở về, trên mặt cô còn có nụ cười, bước chân thoải mái, vừa nhìn đã biết lúc trở về đã ở cùng Lục Tu rất vui vẻ.

Tô Trì “chậc” một tiếng tràn đầy ghét bỏ, thật sự là không thể hiểu nổi em gái của hắn, ánh mắt Mễ Tửu sao lại kém như vậy.

Mễ Tửu ngâm nga một giai điệu không hoàn chỉnh, bước vào đại sảnh, cô còn không thèm liếc mắt nhìn chàng trai ngồi trên sô pha, đang định đi thẳng lên cầu thang thì người ngồi trên sô pha lại mở miệng.

“Hôm nay em lại về muộn.”

Mễ Tửu dừng bước, cô nhìn về phía người đang nói chuyện, lơ đễnh trả lời: “Trước kia không phải anh cũng về khá muộn sao?”

“Là do anh có chuyện cần làm.”

“Em cũng có chuyện cần làm.”

Chân phải Tô Trì vắt lên đùi trái, khoanh tay, đôi mắt hoa đào xinh đẹp híp lại, vẻ mặt lười biếng: “Ngoại trừ yêu đương ra, em còn có thể nói chuyện gì?”

“Yêu đương không phải là đủ rồi sao?” Mễ Tửu trực tiếp phản bác lại: “Đây chính là chuyện lớn cả đời của em, còn quan trọng hơn nhiều so với việc làm ăn lớn của anh. ”

Tô Trì cười nhạo một tiếng: “Mễ Tửu, đầu em đúng là chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.”

“Đúng vậy, đầu anh thì không phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương, anh cẩn thận, nếu sau này chị Nhã trốn đi cùng người đàn ông khác, đến lúc đó anh hối hận cũng không kịp.” Ở ngoài trường học, Mễ Tửu đều gọi Văn Nhã là chị Nhã.

Đối với giả thiết Mễ Tửu nói, Tô Trì chỉ cảm thấy buồn cười: “Một người đàn ông tốt như anh lại không cần, em thật sự nghĩ tất cả phụ nữ trên thế giới này đều có tầm nhìn giống em à?”

Tô Trì quả thật giống như một con công, lúc nào cũng đều có thể mở cách lộ ra vẻ quyến rũ của của mình, cho nên nói hắn tự kỷ cũng không đúng, dù sao hắn thật sự có vốn liếng này.

Mễ Tửu bĩu môi: “Không phải anh ngồi trên sô pha là vì chờ em về chứ? ”

“Ai thèm chờ em? Anh rảnh lắm chắc?” Tô Trì cầm lấy một quyển tạp chí tài chính đặt trên bàn trà, hắn thờ ơ nói: “Bố nói gần đây có chút việc, sẽ không kịp trở về trong hai ngày, bảo anh dẫn em đi tham dự tiệc mừng thọ ông Cố.”

“Lúc trước không phải bố còn nói ngày mai có thể trở về sao?”

“Ai biết sao bố lại tự dưng đổi ý?” Tô Trì cũng không có bao nhiêu tôn trọng đối với bối mình, còn về nguyên nhân bố thay đổi lịch về nhà, lại càng không có hứng thú đi hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK